Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị thương

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Chương 13

Sau vài giây đứng hình 3 người đàn ông như hiểu ra điều gì,chúng gật gù nhìn Lâm:

_Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?chú mày nghĩ đây.....

Vừa nói tên cầm đầu vừa lăm lăm cây súng đưa về phía Lâm nhưng chính hành động rất thiếu chuyên nghiệp của hắn đã tạo sơ hở để Lâm ra tay.Khi câu nói của hắn chưa dứt thì Lâm đã bằng một động tác cực nhanh đưa tay trái gạt nòng súng đối phương sang hướng khác,tay phải chặt một cú trời giáng vào cánh tay làm hắn buông rơi khẩu súng đồng thời cái chân giơ lên,cả chùm bộ hạ của tên kia hứng trọn cú đá.Hắn phải rất khó khăn kiềm chế tiếng kêu,khuôn mặt đỏ văng ôm lấy bộ hạ gục xuống rên rỉ.Một tên cầm dao đứng gần đó còn đang ngây người trước các động tác cực đẹp mắt của Lâm thì đã ăn trọn cú đá vào cổ đổ xuống không kịp kêu 1 tiếng.Trong mấy giây ngắn ngủi đó Huyền Trân là tỉnh táo hơn cả,cô kịp cúi người xuống lăn qua 1 bên tránh tên còn lại.Tên này lúc ấy cũng đã cầm dao đâm về phía Lâm

_Cẩn thận....

Huyền Trân hô lên một tiếng lảnh lót nhưng đã không kịp,ngay khi Lâm tiếp đất sau cú đá thì tên còn lại đã đâm tới,ánh dao loang loáng,Lâm theo bản năng ngiêng người....rẹt...tiếng áo rách rồi anh thấy hơi nhói nơi bả vai.Phát đâm rất mạnh nhưng không trúng đích làm tên đó nhào về phía trước theo quán tính,Lâm đưa tay nắm tay cầm dao kéo mạnh hắn về trước,chân phải lên gối nhằm vào mạng sườn đối phương...Kenggg...tiếng dao rơi xuống nền đường rồi ....Bịch...tên còn lại cũng ngã xấp nhưng Lâm không ham chiến,anh lăn qua 1 bên với cây AR dưới đất rồi phi tới chỗ Huyền Trân nắm tay cô quát khẽ:

_Đi!


Huyền Trân nhìn thật sâu vào người đàn ông trước mắt,trên tay cảm nhận sự ấm ấp của bàn tay anh.Trong lòng dâng lên sự ngọt ngào và cay đắng đan xen,cũng chưa phải là quá lâu,mới chỉ 2 tháng trước thôi có một bàn tay đã từng nắm tay cô chặt như vậy.Trái tim Huyền Trân một lần nữa mở ra sau hơn 6 năm đóng chặt vì sự tan vỡ của cuộc hôn nhân đầu tiên.Hạnh phúc tưởng như tới rất gần thì "Ngày Phán Xét" đến.Trong những phút hoảng loạn và điên cuồng ấy,Huyền Trân chỉ biết chạy đến với người ấy hy vọng được che chở.Nhưng khi cơn lũ những kẻ "Ngủ Lười" tràn tới anh ta lại buông tay cô mà bỏ chạy mang theo cả đứa con nhỏ bé của cô biến mất... Những ngày sau đó chỉ có hy vọng tìm lại con gái mới cho cô dũng cảm để sinh tồn trong thế giới đã tới hồi kết này....

Có cái gì đó nhớp nháp nơi bàn tay cộng với mùi máu tươi thoảng qua cắt đứt dòng suy nghĩ của Huyền Trân,cô hoảng hốt nhìn thấy màu đỏ của máu chảy từ bả vai Lâm xuống bàn tay trắng muốt của ,cô kêu khẽ:

_Anh bị thương rồi..

_Tôi không sao,chỉ là vết đâm nhẹ_Lâm quay đầu cười nhẹ trấn an cô

_Cần phải băng bó vết thương,tổ của em gần đây thôi.Bên trái,con ngõ nhỏ sau chiếc Container

Huyền Trân chỉ Lâm theo hướng đó,chạy thêm 200m hai người ra một con phố khác,Huyền Trân kéo Lâm vào đường Nguyễn Đình Chiểu tới trước một khu chung cư rất lớn và sang trọng.Lâm nhận ra nó khi nhìn thấy chiếc biển hiệu đề tên :"Indochina". Hai toà nhà vô cùng to lớn toạ lạc tại ngã tư,phía trước còn rất nhiều xe ô tô sang trọng nằm ngổn ngang,dễ dàng nhận ra trước thảm hoạ nơi đây hẳn rất là tấp nập.Huyền Trân kéo Lâm lách qua dãy ô tô,chui vào khe hàng rào đã rách 1 lỗ vào sân rồi khẽ đẩy cửa sảnh chung cư,trong đây tuy lộn xộn nhưng vẫn còn gợi lại sự bài trí xa hoa tốn kém.Hai người đi cầu thang bộ,rất nhẹ nhàng,rất lâu rồi dừng lại trước 1 căn phòng,Lâm đoán đây có lẽ là tầng 4.Huyền Trân lấy chìa khoá tra vào ổ,đẩy cửa rồi kéo Lâm vào.

Lạnh lẽo và tối tăm là cảm nhận đầu tiên của Lâm,nhiệt độ trong phòng lúc này chắc chỉ 19 độ C mà thôi.Huyền Trân đóng cửa,chốt lại 2 ổ khoá,đẩy then ngang rồi với tay bật đèn,ánh điện đủ sáng để Lâm nhìn hết căn phòng,nó rất rộng rãi,sạch sẽ với 2 phòng ngủ,1 khu bếp gọn gàng và bàn ăn lịch sự.Hai ô cửa sổ lớn đã kéo rèm kín như bưng,Huyền Trân đi đến tủ thuốc lôi ra bông băng rồi lại phía Lâm nói:

    _Anh ngồi xuống đi,cởi áo ra,cần phải khử trùng vết thương và băng bó,em thấy máu chảy nhiều lắm.

Lâm cởi áo để lộ cơ thể không đô con nhưng rất săn chắc,cân đối thành quả của những buổi chiều đi bơi.Huyền Trân chỉ tỏ ra hơi thất thần bởi đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy cơ thể một người đàn ông gần và trong tình trạng bán khoả thân như vậy,cảm xúc đi qua rất nhanh vì cô là một cô gái đã trải qua cuộc sống hôn nhân nên không bị gượng gạo.Lâm cũng đã sớm nhận ra sự thành thục và từng trải của cô.Anh im lặng nhìn

Vết dao rạch một đường khá dài trên vai Lâm,máu vẫn chưa khô,Huyền Trân cầm chai thuốc sát trùng nhỏ lên lau sạch sẽ và nhẹ nhàng như sợ làm anh đau,trông cô thành thục như một nữ y tá.Hai người rất gần nhau,Lâm nghe thấy tiếng Huyền Trân thở đều,ngửi thấy mùi thơm rất nhẹ trên cơ thể cô.Lúc này Huyền Trân đang bôi thuốc,ở tư thế nhìn ngang Lâm thấy rất rõ tóc mai dài và mượt mà của cô,mấy lọn tóc vén sau vành tai rất dày và đẹp của cô lúc này gần như chạm mặt Lâm,anh nhìn chăm chú vành tai xinh xắn của cô và tự nhiên có ý nghĩ muốn đưa miệng cắn lên đó một miếng...

Huyền Trân đã băng bó vết thương xong,cô vén tóc quay sang và bắt gặp ánh mắt say mê của Lâm.Hai ánh mắt chạm nhau,cảm xúc lúc này thật vi diệu.Lâm hắng giọng theo thói quen định đưa tay lên vuốt lông mày thì cảm giác đau nơi vết thương truyền tới làm anh dừng lại:

_Vết đâm khá sâu,anh không nên cử động nhiều-Huyền Trân nhẹ nhàng nhắc nhở rồi như có gì đó muốn nói lại thôi.Bụng Lâm lại réo lên ùng ục,anh cười khổ:





 _Nếu em định cảm ơn anh thì không gì tốt hơn là...1 bát mì nóng hổi bỏ vào dạ dày lúc này đâu



  Huyền Trân phì cười rồi đứng dậy ra khu nấu ăn,5 phút sau cô quay lại với một hộp mì Kokomi lớn và một cái bánh mì :





  _Anh ăn đi,em vào thay đồ



  Huyền Trân đi lại phía một căn phòng.Lâm nhìn theo đến khi dáng người cô biến mất sau cánh cửa rồi cầm hộp mì lên ăn một cách ngon lành.

  Lâm xoa xoa cái bụng đã được hộp mì tôm và cái bánh lấp đầy.Anh đứng dậy lại phía khu bếp nhỏ muốn tìm một cốc nước lọc.Trên bếp không bày biện nhiều bởi trong thời đại nguy hiểm này việc ăn uống là phải ở mức đơn giản nhất có thể hơn nữa phải hết sức tiết kiệm.Nơi cửa sổ lửng thông sang khu bàn ăn Lâm thấy một khung ảnh nhỏ,trong hình là Huyền Trân cùng 1 cô bé gái khoảng 6 tuổi.Cô bé có khuôn mặt xinh xắn vô cùng với làn da trắng nõn đang nhoẻn miệng cười để lộ cái núm đồng tiền,đây chắc chắn là bản sao hồi nhỏ của Huyền Trân...

_Đó là con gái em,nó mới chỉ 6 tuổi_có tiếng của Huyền Trân

Lâm quay người lại,Huyền Trân đã thay một bộ đồ mặc trong nhà,mấy sợi tóc mai còn ướt,có lẽ cô vừa tắm xong

_Ừ...anh...-Lâm ấp úng,anh không biết phải nói gì,Huyền Trân ở đây có một mình và anh thảng thốt khi nghĩ tới số phận của cô bé kia.

_Con bé còn sống, trực giác luôn mách bảo em điều đó.Nó ở đâu đó ngoài kia thôi và nhất định em sẽ tìm thấy.Thời đại đáng sợ này,em chỉ hy vọng anh ta sẽ chăm sóc cho con bé

_Là bố của cô bé sao?Lâm hỏi

_Không!là một người đàn ông đã từng quan trọng thôi.

 Lâm im lặng nhìn Huyền Trân,cuộc đời của cô chắc chắn đã không hề bằng phẳng,giống như người ta có câu nói:"Hồng nhan bạc phận"...
Bạn đang đọc Kỷ nguyên sinh tồn sáng tác bởi TiêuDaoTử69

Truyện Kỷ nguyên sinh tồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiêuDaoTử69
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.