Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ Huyền Trân

Tiểu thuyết gốc · 1392 chữ

Chương 11

Ngay khi chiếc moto kia mất dạng Lâm cũng nhảy xuống đất leo lên xe và nổ máy.Sài Gòn đã gần lắm,gió thổi vù vù bên tai và cảm giác se se lạnh khiến anh khẽ rùng mình ....

Chiếc xe Z1000 từ từ dừng lại,Lâm xuống xe cảnh giác bước trên con đường dẫn vào thành phố.Sài Gòn hoa lệ trước kia giờ đâu còn nữa.Trước mặt Lâm bây giờ là một thành phố chết,âm u và tĩnh lặng.Vẫn những căn nhà cao san sát dựa vào nhau,những hàng quán mở rộng cửa ánh điện le lói lúc này "khách hàng" toàn là những kẻ bị nhiễm bệnh đi lại lững thững như những xác chết không hồn.Lâm nhìn tấm biển ven đường đề tên con phố Đinh Tiên Hoàng.Như một con chuột anh khẽ khàng luồn lách qua những chiếc xe nằm lộn xộn trên đường.Bất cứ 1 âm thanh nào giữa đêm tối tĩnh mịch này chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mấy kẻ khát máu kia.Thi thoảng Lâm lại đưa mắt theo dõi cử động của chúng

Lúc này Lâm đi qua một cửa hàng thời trang,vài bộ quần áo treo lơ lửng trên móc,anh cúi xuống nhìn bộ quân phục đang mặc đã nhuộm đầy máu rồi tặc lưỡi nhón chân bước vào.10 phút sau anh bước ra mặc trên người chiếc áo sơ mi,khoác thêm chiếc áo da tối màu và quần âu linh hoạt,đôi giày quân nhu dưới chân cũng được thay bằng giày Snack để khi đi lại gây ra tiếng động nhỏ nhất.Tiếng ùng ục dưới bụng lại vang lên,Lâm cười bất đắc dĩ:

 _ "Có thực mới vực được đạo"cần phải xoa dịu cơn đói này đã rồi mới tính.





Vượt qua mấy chiếc xe buýt to Lâm tìm cửa hàng tạp hoá để kiếm mấy cái bánh gì đó nhét vào bụng



Các cửa hàng vẫn có điện và Lâm ghé mắt thấy chúng đều tan hoang như đã từng trải qua những cuộc cướp bóc vậy.Kệ hàng trống không đổ sập xuống đất,vài thùng giấy nằm lăn lóc còn thực phẩm thì sạch sẽ không sót lại dù chỉ một mẩu bánh.Mấy cửa hàng ấy đã kể cho Lâm câu chuyện về những ngày hỗn loạn kia, người ta tranh giành nhau đồ ăn thức uống để dự trữ,để có thể sinh tồn trong cái thế giới đã vô cùng tàn khốc này.Lâm hoàn toàn có thể tưởng tượng giờ phút ấy hỗn loạn ra sao...





 Sau khi lượn qua vài toà nhà Lâm đứng trước một trung tâm mua sắm lớn,lúc này nó cũng tan hoang vô cùng.Một toà nhà lớn vậy anh hy vọng sẽ có nhóm người nào đó không nhiễm bệnh trú ẩn hoặc ít ra có thể kiếm được chút đồ ăn bỏ vào cái dạ dày đang hành hạ.





 Khu sảnh chính ngổn ngàng bàn ghế,mảnh kính vỡ văng khắp nơi,Lâm nhón chân rất nhẹ, bước tới chân cầu thang dẫn lên tầng hai anh hoảng hồn khi thấy dưới góc tối hơn chục kẻ nhiễm bệnh dịch nằm la liệt cạnh nhau,có lẽ đều đang ngủ.





Trên tầng 2 là khu thực phẩm bên trong đây nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bên dưới,có lẽ là máy lạnh vẫn còn hoạt động.Nếu đúng như những gì suy đoán thì với nhiệt độ thấp như thế này nơi đây những kẻ kia sẽ tránh xa.Lâm thêm an tâm để tìm kiếm kĩ và rộng hơn nhưng đúng như anh lo lắng mọi kệ hàng đã trống trơn



  Lâm đã lang thang đến khu gia dụng,đây quả là bãi chiến trường với đủ loại xoong nồi,xô chậu nằm la liệt,mảnh chén bát vỡ dưới sàn khiến mỗi bước chân anh vẫn vang lên tiếng lạo xạo.Khu này thì chẳng đào đâu ra đồ ăn rồi,anh chỉ định đi qua để ra cầu thang lên tầng 3 thôi.Trong vô ý ánh mắt Lâm đảo qua 1 chiếc kệ nằm ngiêng anh nhìn thấy một gói gì đó....1 cái bánh mì bơ!không hiểu sao một chiếc bánh mì bơ lại lạc sang đây và có lẽ nhờ vậy mà nó đã tránh thoát khỏi cuộc cướp bóc.Nhìn cái dáng vẻ căng phồng của nó bụng anh lại bất giác sôi lên,Lâm lách người qua mấy cái kệ lại gần cầm cái bánh lên và mặc dù rất đói anh vẫn xem hạn sử dụng rồi nhẹ nhàng xé bỏ lớp túi ni lông.Vẫn như mọi cái bánh mì khác trong lớp túi ni lông căng phồng to tướng là một cái bánh mì...bé tẹo.Nhưng có lẽ thế là đủ,mùi thơm chạy vào mũi và Lâm có cảm tưởng chỉ một miếng sẽ nuốt trọn cái bánh,anh lắc đầu than thở:

_Có còn hơn không!

Nhưng vừa đưa nó lên miệng thì...rộp...có tiếng bước chân ai đó dẫm lên mảnh bát vỡ rồi một giọng nói cất lên:

_Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên ,tôi có súng đấy!

Đó là một giọng nữ đặc chất Sài Gòn và mặc dù đã bị đối phương gằn giọng để tỏ ra nguy hiểm Lâm vẫn cảm thấy nó ngọt ngào dễ thương vô cùng.Cái cảm giác ngọt ngào qua đi rất nhanh bở Lâm cảm thấy trong mệnh lệnh kia có gì đó sai sai,không quay mặt lại anh lên tiếng bằng giọng đùa cợt:

_Vậy là tôi phải đứng im hay giơ tay lên đây??

_.....

Cô gái có lẽ cũng vừa nhận ra sự ngớ ngẩn của mình vội hắng giọng rồi lại nói:

_Giơ tay lên!để vũ khí xuống sàn!

_Rốt cuộc là giơ tay lên hay bỏ vũ khí xuống đất đây ?? Lâm lại hỏi,tỏ vẻ anh đã phải nhịn cười.

_Anh....

Giọng nói tức giận nhưng hình như lại giống hờn dỗi hơn.Lâm từ từ quay lưng lại đối diện người đó rồi trước ánh mắt tức giận của cô gái anh bình tĩnh đưa chiếc bánh mì lên miệng thưởng thức

_"Trời đánh tránh miếng ăn" !Vừa nhồm nhoàm nhai Lâm vừa lên tiếng.

Lúc này anh có đủ thời gian để quan sát đối phương.Đó là một cô gái trẻ,có lẽ chỉ trạc tuổi anh,cô có khuôn mặt trái xoan với sống mũi tinh xảo,một đôi mắt nâu đầy vẻ thông minh đang mở to hết cỡ nhìn anh.Cô mặc bộ jean từ đầu đến cuối nhìn rất khoẻ khoắn với chiếc áo trong bó sát lấy vòng một căng đầy,vòng 2 thon gọn cùng với cái rốn Chu sa lúc ẩn lúc hiện.Chiếc quần jean dường như bị kéo căng hết cỡ khi ôm chặt đôi chân dài với vòng 3 khá phồn thực.Trên tay cô lăm lăm khẩu AR15 loại súng trang bị cho cảnh sát,và với tư thế vững chãi tự tin của cô Lâm phán đoán dù không được huấn luyện bài bản thì ít ra cô cũng là người đã từng cầm súng và bắn thành thạo rồi.





   Lúc này cô hơi bất ngờ với hành động của Lâm nhưng nhìn thấy anh ăn ngon lành cộng thêm tiếng dạ dày anh đang réo ùng ục phụ hoạ,đôi môi gợi cảm của cô hơi hé như định nói gì lại nuốt vào.





 Chiếc bánh bé tẹo cũng vừa biến mất trong miệng Lâm,anh cười và nói với giọng thành khẩn nhất như để xoa dịu sự tức giận của cô:





   _Thật xin lỗi từ chiều hôm trước tới giờ tôi chưa có cái gì vào bụng.





 Rồi anh lại tiếp:





 _Được rồi tôi đã nói chuyện và đã ăn như một người bình thường đấy nên...cô có thể hạ khẩu súng xuống được rồi.Nếu lỡ cướp cò thì tiếng súng đủ để mấy chục kẻ ăn thịt kia tỉnh lại và xơi cả 2 ta đấy. 





 _Một người bình thường!anh nghĩ đó là lí do thuyết phục để tôi tin anh hơn mấy kẻ nhiễm bệnh kia sao?





 Cô gái đáp lại rồi vẫn hướng mũi súng về phía Lâm từ từ lùi về phía cửa thông sang 1 khu khác



 _Cô đi đâu vậy?khoan!cho tôi biết còn.....Cẩn thận!!





  Lâm định hỏi tiếp nhưng phía sau cô gái có 3 kẻ dịch bệnh đang lao tới,dường như họ trú ẩn gần đây và vừa bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện...

*Hết chương*

Bạn đang đọc Kỷ nguyên sinh tồn sáng tác bởi TiêuDaoTử69
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiêuDaoTử69
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.