Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Sài Gòn

Tiểu thuyết gốc · 1358 chữ

Chương 10 Vào Sài Gòn

Chiếc xe 16 chỗ cứ như 1 hung thần tiếp tục đồ sát những kẻ nhiễm bệnh xấu số lởn vởn trước mũi xe.Tiếng động cơ gào rú càng thu hút thêm nhiều người bệnh lao tới.Đầu to bị cuốn vào trò chơi giết chóc điên cuồng sau vô lăng.Phải công nhận là tay lái của anh ta cũng thuộc loại lụa.

_Dừng trò này lại thôi,xem ra không còn người sống ở thị trấn nữa rồi,ta phải về Sài Gòn đã,bọn chúng đang tập trung ngày càng đông-Lâm nhìn những kẻ bị bệnh ái ngại nhắc nhở

_Đến bao nhiêu tông chết bấy nhiêu,đã đời.ha ha ha_Đầu to cười điên cuồng,có vẻ anh ta chưa muốn dừng trò tiêu khiển này

Chiếc xe đã nhuốm đầy máu thịt,tấm kính trước xe máu đã khô lại thành vệt.

_Coi chừng!

Hải kêu lên nhưng đã muộn

_Rầmmm

Một chiếc xe lu đậu chình ình giữa đường và trong một khắc Đầu to bị máu che khuất tầm nhìn chiếc xe 16 chỗ tông trực diện vào bánh xe lu.Đầu to theo quán tính văng về phía trước đâm đầu vào kính xe,máu tràn xuống mặt cậu ta.

_Đầu to! Đầu to !chết tiệt!

Sau cú chấn động Hải ngoài tới lay nhưng Đầu to đã bất tỉnh

Mấy người khác cũng bị xô văng lăn lóc trên xe,tất cả còn đang choáng váng thì những người mắc bệnh kéo tới

_Chạy....nhanh

Lâm quát rồi tung chân đạp tung cửa hông xe,4người nháo nhác chui ra.Phía trước xe mấy kẻ khát máu đã lôi được Đầu to ra và đang ngấu nghiến cắn xé

_Đầu to,Đầu to-Ông Bính muốn chạy lại nhưng Lâm giữ chặt ông và lắc đầu:

_Không được,anh ta chết rồi,đi thôi

Cái xác Đầu to cũng chỉ đủ cho 5 -7 kẻ ăn thịt,mấy chục kẻ còn lại tiếp tục đuổi theo 5 người xấu số.

Lâm giơ chân đá bay đầu 1 người nhiễm vừa lao tới rồi giơ súng

_Đoàngg đoànggg...tạch tạch tạch

Súng nổ hạ gục 2 tên đang nhào về phía Hải giải vậy cho anh,đó cũng là 2 viên đạn cuối cùng.

_Tách ra,tìm xe máy chạy về Sài Gòn,hẹn nhau tại Dinh Độc Lập

Hải quát lên rồi nhảy qua chiếc xe hơi chạy vào một con hẻm,sau lưng anh là hơn 20 chục kẻ nhiễm bệnh gào thét đuổi theo

3 người kia cũng đã mất hút sau mấy căn nhà,Lâm vọt vào một tiệm tạp hoá chốt cửa rồi phi ra lối sau.Phía ấy dựng 1 chiếc wave Lâm nhảy lên vặn chìa khoá và nhấn nút khởi động,xe không nổ,mấy kẻ mang dịch bệnh đã phá cửa xông qua,Lâm lại nhảy xuống chạy chối chết.


Một quán cafe bề thế hiện ra trước mặt Lâm,tấm biển quảng cáo lớn đề 2 chữ Mộng Như đã rêu mốc.Trong quán bàn ghế xô đổ lỏng chỏng,cafe rơi xuống đất đã khô lại thành vệt,có lẽ lúc thảm hoạ xảy ra nơi đây đã có rất đông khách khứa.Ngoài cửa quán đỗ vài chiếc ô tô hạng sang và 1 con Kawasaki Z1000 màu xanh lá cây,chính xác là nó,Lâm nhận ra ngay vì đó là chiếc xe moto anh luôn mơ ước được sở hữu.Ngay cạnh chiếc xe là một thanh niên bị bệnh có mái đầu nấm nhuộm vàng,trên người là bộ quần áo tuy đã bẩn thỉu và rách đôi chỗ nhưng vẫn nhận ra khá sành điệu,lúc này hắn đang lởn vởn quanh cái xe sờ sờ nhìn nhìn với vẻ ngu ngơ.Lâm đã cầm trên tay một thanh sắt từ bao giờ chạy tới đập tên kia gục xuống:

_Tớ xin cái xe nhé!





Nói rồi anh trèo lên xe nổ máy,chiếc xe lao vút đi hướng ra quốc lộ 51 về Sài Gòn.

Khuôn mặt Lâm hiện rõ niềm hứng khởi,anh đang cưỡi trên con xe Z 1000 mơ ước.Quốc lộ 51 rộng thênh thang,Lâm đi rất chậm thi thoảng lại ngó về phía sau nhưng mãi không thấy 4 người con lại.Cứ như vậy 5km mà vẫn không có ai theo tới."Hay là họ đã thoát đi trước được rồi" nghĩ vậy rồi Lâm bóp côn vào số vít tay ga lên 100km.Tóc anh bay phấp phới,Lâm cao hứng hét lên a a a! Mấy kẻ bị nhiễm bệnh đi lại thất thểu trên đường chỉ kịp tức giận nhìn chiếc xe vọt qua.


Bây giờ là 17h chiều,nắng đang dịu bớt,Lâm đã đi được hơn 30 km rồi,cửa ngõ Sài Gòn đã ở trước mắt nhưng anh không vào ngay,suy tư 1 lát Lâm đừng xe trước trạm xăng ven đường.Trong cây xăng mọi thứ vẫn ngay ngắn gọn gàng nhưng mùi ẩm mốc lẫn mùi gì đó hôi hám quện vào nhau bốc lên,trên bàn một chiếc máy tính còn sáng đèn,Lâm cầm chặt thanh sắt đi một vòng để chắc chắn không có ai hay kẻ bị bệnh nào ở đây.Phía sau trạm xăng có 1 chiếc thang,Lâm dựng thang trèo lên trần nhà,sau khi nhấc cả cây thang lên trần anh ngả lưng xuống gối đầu lên 2 tay chờ đợi.Nằm nghe trống bụng gõ liên hồi Lâm mới nhớ từ chiều qua đến giờ chưa có gì vào bụng.

Lâm nằm đó ghép nối các manh mối lại rồi đưa ra suy đoán của mình.Đến giờ phút này anh đã có 2 manh mối chắc chắn:1 là sau khi bị người bệnh cắn thì 20phút sau người kia sẽ biến đổi,2 là muốn giết mấy kẻ bị bệnh chỉ có cách bắn hoặc dùng gì đó đập vỡ đầu.Và 1 điểm nữa Lâm có nghĩ tới nhưng còn hoài nghi đó là những kẻ bị nhiễm bệnh có vẻ không thích hoạt động vào ban đêm.Anh còn nhớ khi cả đội 12 người từ biển vào làng chài của ông Bính lúc bình minh không thấy ai, nhưng sau khi mặt trời xuất hiện mang theo ánh nắng thì bọn người kia mới lúc nhúc đi ra như thể vừa thức dậy sau 1 đêm ngủ say vậy.Để kiểm chứng suy luận của mình mà Lâm dừng lại cây xăng này,anh đang đợi màn đêm buông xuống.

Một ngày đầy kinh hoàng đưa Lâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Tiếng xe gì đó kêu kút kít và tiếng bước chân dưới nhà làm Lâm tỉnh giấc,anh đưa tay lên nhìn,đồng hồ chỉ 18h15.Mặt trời đã lặn xuống biển nhưng bóng tối chưa bao trùm.Lâm ngồi dậy ngó xuống dưới,vài 3 kẻ nhiễm bệnh thất thểu đi vào cây xăng,trong đó có một người phụ nữ đang đẩy chiếc xe nôi,âm thanh kút kít là của nó gây ra.Trong chiếc xe nôi có 1 đứa trẻ khoảng 4 tuổi làn da trắng dã,mắt cũng đỏ ngầu nó đưa tay lên miệng hình như đang nhai chóp chép...mấy ngón tay của chính mình.Mấy người bệnh lục tục đi vào trong cây xăng, người phụ nữ kia cũng dừng xe đẩy cúi xuống vụng về ôm lấy đứa trẻ đi vào,Lâm chết lặng nhìn cảnh tượng đó và anh nhớ lại thanh niên với quả đầu nấm đi quanh ngắm ngía chiếc Z1000 hồi chiều.Trong đầu anh mông lung và bối rối lắm...

Lâm lại nằm xuống chờ đợi,18h45,19h00 lúc này thì màn đêm đã hoàn toàn bao phủ,Lâm với cây sắt cúi xuống gõ cạch cạch vào thùng dầu,trong phòng vọng ra tiếng gầm gừ rồi một kẻ ló đầu ra,Lâm thấy đôi mắt nó dại dại không linh hoạt như ban ngày.Nó nghiêng nghiêng tai nghe ngóng xung quanh không thấy gì mới làu bàu mấy tiếng rồi trở lại trong phòng.Vậy là Lâm đã có câu trả lời.Anh nhấc thang định trèo xuống thì có tiếng động cơ xe rồi một chiếc xe moto chở 2 người lao vút qua chạy thẳng vào thành phố.Lâm chỉ kịp nhìn thấy người ngồi sau có búi tóc nhỏ,những sợi tóc đã điểm bạc,anh chắc chắn đó là ông Bính còn người lái xe là ai thì anh không nhận ra.

Hết chương

Bạn đang đọc Kỷ nguyên sinh tồn sáng tác bởi TiêuDaoTử69
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiêuDaoTử69
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.