Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Ảnh

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Lý Mộ trở về phòng thay một bộ quần áo khác. Khi hắn đi ra, ánh mắt vẫn quan sát trên người Liễu Hàm Yên thêm một lúc, cũng rốt cuộc không nhìn thấy quang mang vừa rồi.

Hắn suy nghĩ cẩn thận lập tức hiểu rõ nguyên nhân trong này.

Nếu đổi lại là hắn nhìn thấy thân thể trần truồng của nàng, e rằng cũng sẽ lập tức xúc động, tựa như bình thường đi trên đường thấy một cô nương xinh đẹp, hắn cũng sẽ theo bản năng nhìn thêm đôi ba lần.

Tia dục tình này là dựa vào bản năng, mà không phải Liễu Hàm Yên thật sự có ý nghĩ gì xấu với hắn.

Lý Mộ có chút đáng tiếc. Trái lại, nếu nàng thật sự có ý nghĩ xấu với hắn thì tốt biết mấy, dục tình liên quan đến ngưng tụ phách cuối cùng, dù sao để nàng nhìn thêm một chút vẫn tốt hơn việc bán thân thể của mình.

Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ với sắc mặt đỏ ửng, muốn quên đi cảnh ban nãy nhưng càng muốn quên thì nó càng rõ ràng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dời khỏi người Lý Mộ, nói sang chuyện khác: "Ngươi viết xong quyển Liêu Trai thứ hai chưa?"

Lý Mộ khẽ gật đầu, đáp: "Viết xong rồi, một hồi ta đưa cho cô."

Liễu Hàm Yên nói: "Có rất nhiều người thích Liêu Trai. Từ quyển thứ hai trở đi, ta đề nghị ngươi và thư quán chia hoa hồng đi. Đến lúc đó, trừ bỏ tiền khắc bản và nhân công, ngươi tổng cộng nhận được năm thành lợi nhuận, đối với việc này ngươi có gì thắc mắc không?"

Lý Mộ từng tìm hiểu giá thị trường về tiền phân chia sách, bình thường tác giả chỉ có thể nhận được ba thành, nổi tiếng hơn một chút thì bốn thành. Liễu Hàm Yên cho hắn năm thành đã là rất chiếu cố, tự nhiên không có vấn đề gì nữa.

Liễu Hàm Yên cầm một bản Liêu Trai, rồi nói với Lý Mộ: "Ta có một vấn đề."

Lý Mộ giương mắt nhìn về phía nàng: "Vấn đề gì?"

Liễu Hàm Yên dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lý Mộ, hỏi: "Vì sao trong sách của ngươi, nam tử nhân loại không yêu nữ quỷ xinh đẹp thì cũng thích nữ yêu hóa hình, có phải ngươi có đam mê đặc thù..."

Không chờ nàng nói xong, Lý Mộ liền giải thích: "Đương nhiên vì những đọc giả kia thích xem, viết như thế bọn họ mới bỏ tiền ra mua. Đây là vì kiếm tiền, ta cũng không có biện pháp nào khác, nữ quỷ, nữ yêu gì chứ, ta chẳng có chút hứng thú nào cả, ta vẫn thích con gái xinh đẹp...ý của ta là, ta vẫn thích con gái là người."

Liễu Hàm Yên nhìn hắn với ánh mắt Khác thường, gật đầu nói: "Ta hiểu mà, ta hiểu mà..."

Ánh mắt của Liễu Hàm Yên nhìn hắn trước khi đi để hắn rất phiền muộn, hắn chỉ muốn viết sách kiếm chút tiền mà thôi, thế mà bị người ta xem như một kẻ biên thái, nhìn thấy nữ quỷ hay hồ ly lập tức động sắc tâm, thật không có lời chút nào.

Lý Mộ hít một hơi, trở lại thư phòng, rồi lật quyển Thập Châu Yêu Vật Chí ra đọc.

Liêu Trai chỉ để thư sinh nghèo YY, trong hiện thực đương nhiên không chuyện cứu được một con hồ ly, đối phương lập tức biến thành con người lấy thân báo đáp. Trong Thập Châu Yêu Vật Chí không có ghi chép chuyện hồ ly báo ân, trái lại mấy chuyện hồ ly báo thù thì có đấy.

Vụ án gần nhất liên quan tới việc này xảy ra 30 năm về trước, một tên huyện lệnh ở quận nào đó vô duyên vô cớ giết một ổ hồ ly, rồi lột da chúng may thành áo lông, nhưng y không biết rằng, thật ra trong ổ hồ ly kia có một con chạy thoát. Hai mươi năm sau, con hồ ly này tu luyện có thành tựu, bèn quay trở về giết sạch cả nhà một già một trẻ của tên huyện lệnh kia, rồi rút gân lột da treo thi thể tại cổng huyện nha...

Mặc dù hồ ly kia cuối cùng vẫn bị triều đình giết chết, nhưng cũng để cho người ta khắc sâu vào tâm trí 'Hồ tộc có thù tất báo'.

Nhìn thấy chuyện liên quan tới hồ ly để hắn chợt nhớ tới con tiểu hồ ly lần trước, cũng không biết nàng thế nào rồi, mong không bị mắc bẫy của thợ săn nữa. Lý Mộ thất thần trong chốc lát, tiếp tục cúi xuống lật qua lật lại trang sách trên tay.

Ngoài huyện Dương Khâu, trong một sơn cốc hẻo lánh ít dấu chân người.

Mấy con hồ ly đang nhảy nhót chơi đùa vui vẻ, một bà lão đi vào sơn cốc, chúng hồ ly thấy thế lập tức chạy vội tới.

"Bà bà, người đã trở về!"

"Lần này bà bà mang cho chúng ta thứ gì thế?"

"Gà quay, ta ngửi thấy mùi gà quay, bà bà, ta muốn ăn gà quay..."

. . .

Từng con hồ ly nói tiếng người nhảy nhót không ngừng vây quanh bà lão. Bà lão buông cái rổ bên hông xuống, rồi từ trong đó lấy ra mấy con gà quay, đoạn phân phát cho bọn chúng. Đám hồ ly miệng ngậm gà, nhanh chóng chạy ra xa.

Chỉ có một con bạch hồ còn ở lại, nó trơ mắt nhìn bà lão, nhỏ giọng nói: "Bà bà..."

"Bà bà chưa quên ngươi..." Bà lão mỉm cười, rồi từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách mỏng nói: "Đây là quyển sách bán chạy nhất trong thành, ta bảo này, ngươi không thích gà quay cũng đành thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại thích những thứ do con người viết này, thế nghĩa là sao? Sớm biết vậy, lúc trước ta cũng không dạy ngươi viết chữ..."

Trong tiếng cằn nhằn của bà lão, tiểu hồ ly dùng miệng ngậm quyển sách kia vui vẻ chạy đến gốc cây, rồi cẩn thận đặt quyển sách tên là Liêu Trai dưới dất, đoạn dùng móng vuốt nhỏ đẩy ra trang sách, đọc hết sức chăm chú.

Sự tích Tiểu Thiến để hai mắt nó đẫm lệ, cuối cùng Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần hạnh phúc sống chung với nhau, nó lại nín khóc mỉm cười.

Trong chuyện xưa Liên Hương, tại sao hồ ly và nữ quỷ có thể ở chung với con người, yêu tinh và nữ quỷ cũng có thể yêu con người sao?

Đọc đến Hồ Liên, câu chuyện này kể về hai Hồ Nữ mỹ nhân xông vào vườn của một chàng thư sinh, chàng thư sinh biết là hồ, nghiêm sắc mặt bảo hai nàng rời đi. Hồ Nữ thấy thế bèn chế nhạo thư sinh, nàng ra một vế đối, nếu thư sinh đối đúng thì hai nàng tự đi, vế kia chính là: "Mậu tuất đồng thể, phúc trung chỉ khiếm nhất điểm (Mậu tuất cùng thể, trong bụng chỉ thiếu một điểm)". Chàng thư sinh ngẫm nghĩ hồi lâu không đối được, cô gái chế nhạo chàng một phen, tự ra vế dưới rồi nghênh ngang rời đi.

Hồ Nữ đối là: "Kỷ tỵ liên tung, túc hạ hà bất song khiêu (Kỷ tỵ liền vết, dưới chân sao chẳng hai khều?)"(1)

Tiểu hồ ly đảo mắt vài vòng vẫn không hiểu vế dưới có nghĩa là gì, không khỏi khâm phục tài văn chương của hồ nữ trong sách. Cả hai đều là hồ ly, người ta có thể đối câu đối, nàng ngay cả mặt chữ còn chưa thể hiểu rõ. . .

Nàng ngậm sách, chạy chậm đến bên cạnh bà lão, hiếu kỳ hỏi: "Bà bà bà bà, song khiêu nghĩ là gì thế?"

Bà lão nhìn Hồ Liên một chút, hừ một cái đáp: "Không nên nhìn những thứ hồ ngôn loạn ngữ này, đi tu luyện đi..."

Bà bà không nói cho nàng, tiểu hồ ly chỉ có thể ngậm sách đi trở về đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ đọc thêm một chương nữa, đọc hết chương này ta sẽ đi tu luyện..."

Nàng lại lật quyển sách kia ra, lẩm bẩm: "Tiểu Thúy kể về chuyện hồ ly báo ân, hồ ly làm cách nào báo ân đây..."

(1) Mậu tuất... hai khều: đôi câu đối này có chỗ chơi chữ: trong Hán tự, chữ mậu và chữ tuất, chữ kỵ và chữ tỵ có tự hình gần như nhau, ngoài ra hai chữ "túc hạ" còn là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai số ít với ý nghĩa trang trọng. Hai cô gái hồ có ý chế nhạo chàng thư sinh không có "phong thái đàn ông” vì không chịu thân mật với họ.

. . .

Vân Yên Các, quán trà

Buổi trưa là thời điểm mà người kể chuyện trẻ tuổi kia lên sân khấu, mỗi ngày vừa đến buổi trưa, nơi này tự nhiên chật kín người, rất nhiều người đều cố ý đến sớm hơn nửa canh giờ để giành chỗ ngồi, tới chậm không có chỗ, chỉ đành gọi một bình trà rồi đứng ở trong góc uống.

Đối với bọn họ mà nói, uống trà không quan trọng, quan trọng là nghe kể chuyện.

Có trời mới biết người trẻ tuổi kia đào đâu ra mà lắm câu chuyện kỳ quái như vậy, có khi làm cho người ta xúc động, có khi để người ta suy nghĩ sâu xa, lại có khi để người ta ôm bụng cười ngặt nghẽo, mỗi lần đều để cho bọn họ muốn dừng mà dừng không được. Hôm nay, hắn kể sự tích hồ ly báo ân.

“Tại quận Vân Đài có một người thợ săn, một hôm nọ, gã lên núi đi săn thì bắt được một con hồ ly, thấy nó đáng thương, gã không đành lòng giết nó nên thả nó ra, nhưng để thợ săn không nghĩ tới là, từ khi gã thả con hồ ly kia đi, chuyện kỳ quái lập tức xảy ra...”

Mỗi ngày gã đi săn trở về, trong bếp luôn có sẵn một bát cháo hoa nóng hổi. Thợ săn ăn cháo hoa rồi lên núi đi săn. Mãi cho đến nửa năm sau, một vị đạo trưởng nói cho thợ săn biết trên người gã yêu khí rất nặng. Thợ săn nghĩ đến chuyện cháo hoa liền bưng bát cháo đến cho vị đạo sĩ xem, vị đạo sĩ liền bảo gã không thể ăn cháo này vì đây là do hồ ly làm.

Ngày hôm sau, gã bèn giả vờ ra ngoài đi săn, nhưng lại lén lút trốn trong đống củi ngoài cửa, nghe được trong phòng có tiếng động kỳ lạ, bỗng nhiên đẩy cửa vào, thình lình phát hiện. . ."

"Muốn biết chuyện tiếp theo, ngày mai giờ này, không gặp không về. . ."

"Cẩu tặc, ngươi lại tới!"

"Van cầu ngươi, kể thêm chút nữa đi!"

. . .

Trong tiếng mắng chửi của đám người, Lý Mộ nhảy xuống bàn, từ cửa sau chạy ra ngoài rồi vòng ra cửa trước, bắt chước những người khách mắng vài câu "Đoạn chương cẩu", sau khi dẫn đạo đầy đủ nộ tình thì đi vào huyện nha.

Chỉ chốc lát, Trương Sơn từ bên ngoài đi vào trị phòng, hiếu kỳ hỏi: "Lý Mộ, ngươi nghe chuyện hồ ly và thợ săn chưa, ngươi nói thợ săn đẩy cửa ra rốt cục thấy cái gì?"

Lý Mộ đáp: "Đương nhiên là hồ ly đang nấu cháo."

Trương Sơn thoáng kinh ngạc: "Chỉ thế thôi?"

Lý Mộ liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Nếu không thì ngươi muốn như thế nào, không phải nấu cháo, chẳng lẽ hồ ly đang thủ dâm với cái nồi sao?"

Trương Sơn đứng ở nơi đó suy tư, Lý Mộ nhìn thấy một bóng người quen thuộc thấp thoáng ngoài cửa, lập tức đi ra trị phòng, đến bên cạnh Lý Thanh, nói: "Lão đại, ta đã tích lũy đầy đủ nộ tình, ta nghĩ có thể bắt đầu ngưng tụ phách thứ hai. . ."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 342

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.