Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưng phách

Phiên bản Dịch · 2133 chữ

Hôm nay là ngày Triệu Vĩnh bị xử tử, cân nhắc cảnh chém đầu hẳn rất máu me, thành thử Lý Mộ cũng không đi xem.

Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn tựa hồ đi xem náo nhiệt, lúc Vãn Vãn trở về, khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch. Nàng nhìn thấy Lý Mộ đang ăn tiết canh, hiếm thấy không tới góp vui mà xoay người bỏ chạy. . .

Sắc mặt Liễu Hàm Yên tốt hơn Vãn Vãn một chút, chỉ là nàng nhìn chằm chằm Lý Mộ với ánh mắt kỳ lạ.

Nàng đi đến bên cạnh Lý Mộ, hỏi: Ta nghe những bộ khoái kia nói rằng ngươi chủ động nhận án này, rồi lập kế để Triệu Vĩnh đền tội, trả lại công bằng cho Lâm cô nương phải không?"

Lý Mộ lắc đầu đáp: "Là hai vị đồng liêu của ta, ta chỉ góp một chút sức mà thôi."

Đây là lời thật lòng của hắn, sự thật cũng chính là như vậy, tuy bản án Lâm Uyển là hắn nhận, nhưng không có Trương Sơn và Lý Tứ hỗ trợ, Triệu Vĩnh tuyệt đối không thể đền tội mau như thế.

Trước kia, Liễu Hàm Yên biết Lý Mộ là bộ khoái, nhưng lại không biết hắn là một tên bộ khoái huyết tính như vậy. Sau khi Triệu gia trèo lên quận thừa, không ai ở huyện Dương Khâu dám trêu chọc, ngay cả huyện lệnh cũng phải kính y ba phần. Thế mà, một tên bộ khoái nho nhỏ lại có thể đưa Triệu công tử lên pháp trường, việc này cần dũng khí cỡ nào chứ?

(Huyết tính: tính sốt sắng làm việc nghĩa)

Điều này không khỏi để nàng phải thay cách đổi nhìn Lý Mộ.

Nàng đứng trong sân đăm chiêu suy nghĩ một lúc vẫn không rõ, bèn hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không sợ Triệu gia, không sợ quận thừa sao?"

Ở trước mặt Liễu Hàm Yên, Lý Mộ cần phải duy trình hình tượng của kẻ sắp chết, hắn bèn tỏ vẻ không sợ hãi đáp: "Vì sao phải sợ, tuy ta không còn sống được bao lâu, nhưng trước khi chết, ta có thể giết thêm mấy tên cầm thú trợ giúp bách tính một chút, cũng không uổng công đã sống trên đời này..."

"Lý mộ, mau ra đây, huyện lệnh đại nhân thưởng hai huynh đệ chúng ta một tháng bổng lộc. . ." Ngay lúc Liễu Hàm Yên lộ vẻ khâm phục, Trương Sơn cười ha hả đi vào, khi thấy một cô gái xa lạ trong viện thì ngẩn người, hỏi: "Đây là. . ."

"Đây là Liễu cô nương, hàng xóm của ta." Lý Mộ đáp, ánh mắt giống như nhìn Trương Sơn nhưng thật ra đang nhìn Lâm Uyển đứng phía sau hắn.

Nàng cũng không muốn hiển lộ trước mặt người khác, thành thử Trương Sơn và Liễu Hàm Yên đều không nhìn thấy nàng.

"Ta đi về trước..." Thấy có khách đến nhà Lý Mộ, Liễu Hàm Yên liền dự định trở về, lúc sắp đi, nàng nghĩ tới điều gì bèn bảo: "Ta biết một vị đại phu chuyên chữa các bệnh nan y, có muốn ta mời ông ấy giúp ngươi xem bệnh hay không, có lẽ ông ấy sẽ có biện pháp...

Trương Sơn nghe vậy, quay sang đánh giá Lý Mộ một phen rồi kinh ngạc nói; "Lý Mộ, ngươi bị bệnh gì, chuyện xảy ra khi nào, vì sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói đến?"

Liễu Hàm Yên sửng sốt một chút, sau đó liền quay đầu nhìn Lý Mộ.

Tuy lần trước Lý Mộ thổ huyết té xỉu là nàng tận mắt thấy, nhưng ngoại trừ hai lần đó, ngày thường hắn cũng trông không khác gì người bình thường, lời nói của Trương Sơn dấy lên nghi ngờ trong lòng nàng.

Tâm tư Lý Mộ căn bản không trên người Trương Sơn và Liễu Hàm Yên, thậm chí hắn còn chẳng nghe rõ bọn họ nói gì.

Tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung trên người Lâm Uyển.

"Triệu Vĩnh đã đền tội, tạ ơn ân công đã đòi lại công bằng cho tiểu nữ. . ."

Lâm Uyển quỳ trên mặt đất, rất cung kính đối với Lý Mộ dập đầu ba lần.

Mà lúc này, ở trong mắt Lý Mộ, trên người nàng bỗng nhiên hiện ra hồng quang chói mắt.

Mặc kệ là người hay quỷ, thực lực càng cường đại, lực lượng cảm xúc càng mãnh liệt.

Lý Mộ lập tức triển khai Đạo Dẫn chi thuật, chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm giác thân thể bị thứ gì lấp đầy, mà niềm cảm kích của Lâm Uyển vẫn không ngừng sao vào cơ thể hắn.

Nếu như nói thân thể của Lý Mộ là một ao nước, thế thì tâm tình vui sướng của Trương Sơn chỉ như một gáo nước, lực lượng cảm xúc của âm linh Trương Vương thị thì như tia nước nhỏ, mà lực lượng cảm xúc của Lâm Uyển tựa như Hoàng hà vỡ đê...

Lý Mộ muốn ngừng hấp thu, nhưng lại phát hiện mình không cách nào ngừng được.

Phốc. . .

Hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

. . .

Khi Lý Mộ tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, Liễu Hàm Yên đứng trước giường, mặt đầy lo lắng nhìn hắn, Trương Sơn thì đi tới đi lui trong phòng, Lâm Uyển trốn trong một góc, nàng là người đầu tiên phát hiện hắn tỉnh dậy, trên mặt cấp tốc hiện ra vẻ vui mừng.

Lý Mộ gượng người muốn ngồi dậy, Liễu Hàm Yên thấy thế bèn vội vàng đỡ hắn, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Nét mặt của nàng vừa lo lắng vừa áy náy, lo lắng vì thân thể của hắn, áy náy là vì vừa rồi nàng nghi ngờ hắn giả vờ bị bệnh. . .

Lý Mộ lắc đầu, trả lời: "Không có việc gì, ngất riết quen rồi."

Trương Sơn sắc diện phức tạp đi tới, hỏi: "Ngươi, ngươi thật chỉ sống được nửa năm. . ."

Lý Mộ đáp: "May là chưa chết."

"Lão đại biết không?"

"Biết."

Trương Sơn há to miệng, cuối cùng cúi đầu xuống, bảo: "Lão đại nhất định sẽ có biện pháp. . ."

Giờ phút này, trên người Trương Sơn và Liễu Hàm Yên tràn ngập ai tình, nhưng Lý Mộ cũng không hấp thu, chỉ cười bảo: "Các ngươi đi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một hồi."

Sau khi Trương Sơn và Liễu Hàm Yên rời đi, Lâm Uyển mới từ trong góc đi tới, lẩm bẩm nói: "Ân công, thân thể của ngài. . ."

Lý Mộ cười đáp: "Không có việc gì."

Quỷ vật thuộc về Linh Thể, đối với linh hồn cực kỳ mẫn cảm, mà thất phách thuộc về nhục thân, thành thử nàng không nhìn ra vấn đề trên người hắn, chỉ theo bản năng cảm thấy dễ tới gần hắn hơn những người còn đủ bảy phách.

Đến bây giờ Lý Mộ cũng chưa nghĩ thông suốt, con quỷ kia làm thế nào mà nhìn ra thất phách của hắn đã mất hết?

Chuyện không nghĩ ra tạm thời không nghĩ thêm nữa, hắn lại nhìn về phía Lâm Uyển, hỏi: "Triệu Vĩnh đã chết rồi, tiếp theo cô có tính toàn gì, đi U Đô chăng?"

Lâm Uyển khẽ gật đầu, đáp: "Nơi đó mới là nơi ta nên đến."

Lý Mộ khẽ gật đầu, bảo: "Chúc cô lên đường bình an."

"Kiếp sau xin làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của công tử . . ." Lâm Uyển cuối cùng quỳ xuống dập đầu ba cái rồi biến mất.

Sau khi Lâm Uyển rời đi, cả phòng yên tĩnh như tờ

Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, ngũ tâm hướng thiên, hắn có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng trong cơ thể sôi trào mãnh liệt.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ kích động, hắn bèn nhắm mắt lại, vừa vận chuyển pháp lực vừa thấp giọng tụng: "Tố khí cửu hồi, chế phách tà gian, Thiên Thú thủ vệ, kiều nữ chấp quan, thất phách cùng nhu, cùng ta tường an, không được vọng động, nhìn xem xét hình nguyên. . ."

Sau một lát, hắn đột nhiên mới mắt ra, mở miệng quát: "Thi Cẩu, ngưng!"

Chữ "Ngưng" vừa dứt, vô số hồng quang trong cơ thể hắn đều biến mất,. Cùng lúc đó, Lý Mộ chỉ cảm thấy trong thể nội hắn nhiều thêm thứ gì đó nhưng lại như không có.

Có điều, trong nháy mắt đó, pháp lực của hắn tăng vọt.

Điều này nói rõ phách thứ nhất của hắn đã ngưng xong. Thi Cẩu chủ cảnh giác. Ngưng phách này có thể giúp hắn trong bất cứ tình huống nào đều có thể phát giác được nguy hiểm tới gần.

Không chỉ có như vậy, lúc ngưng phách cũng kéo theo pháp lực hắn tăng lên, nhờ đó hắn có thể thi triển những đạo thuật trước kia không cách thi triển. Lý Mộ suy nghĩ một chút, bèn giơ tay bóp một cái ấn quyết, miệng khẽ đọc.

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp; pháp tùy tâm sinh, sinh sôi không ngừng. . ."

Lý Mộ vẫn chưa thể khống chế « Thái Nhất Bạt Tội Trảm Yêu Hộ Thân Chú », nếu cưỡng ép thi triển ắt hẳn sẽ bị phản phệ.

Nói đến những đạo pháp hắn tạm thời còn chưa thể nắm giữa kia, trong hầu hết các tình huống, cho dù Lý Mộ có kết ấn chính xác, cũng cần niệm một câu hoặc một vài câu mới thi triển được, duy chỉ có « Đạo Đức Kinh », hắn chẳng cần niệm chữ nào cả.

Dường như có thứ gì đó có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, kết hợp thủ ấn, chỉ đọc duy nhất một chữ 'Đạo' cũng không phát sinh cảnh tượng kỳ dị nào hết, nhưng nếu hắn thầm nghĩ 'Đạo khả đạo' rồi thử lại lần nữa, ngay lập tức sẽ nhận lấy phản phệ, đơn giản tà môn tới cực điểm.

Lý Mộ tạm thời còn chưa dám thử cái này, hắn lại bấm pháp quyết, thấp giọng nói: "Binh"

Keng!

Bên tai hắn bỗng nhiên có một tiếng kiếm minh thanh thúy reo lên.

Cùng lúc đó, Thanh Hồng kiếm mà Lý Mộ để trên bàn đột ngột bay ra khỏi vỏ, lơ lửng giữa không trung, thân kiếm kêu ong ong không ngừng. Lý Mộ tâm niệm vừa động, Thanh Hồng kiếm vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó lại theo ý niệm Lý Mộ, chợt trước chợt sau, chợt tả chợt hữu...

Lý Mộ khẽ vươn tay, Thanh Hồng Kiếm lập tức bay về tay hắn.

Cửu Tự Chân Ngôn, chữ thứ nhất là lôi pháp, chữ thứ hai chính là ngự khí.

Đạo môn có một thần thông gọi là "Chiêu Lai Nhĩ Khứ", ý nghĩa như tên, thần thông này có thể cách không khống vật, nhưng cần tu vi Ngưng Hồn cảnh mới có thể thi triển.

Mà cách không chế ngự phi kiếm cần tu hành giả đệ tam cảnh trở lên mới nắm giữ được.

Có chữ chân ngôn thứ hai giúp Lý Mộ sang bằng khoảng cách như thiên địa của hai cảnh giới này.

Khiếm khuyết duy nhất chính là lấy cảnh giới hiện tại của hắn để khống chế pháp bảo cực kỳ tiêu hao pháp lực. Chỉ trong thoáng chốc vừa rồi, hắn cảm thấy pháp lực trong thể nội hoàn toàn trống rỗng, đầu cũng hơi choáng váng. Lý Mộ thuận thế nằm lên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Lý Mộ choàng tỉnh giấc, sau đó lập tức lật người đè kẻ trộm thừa dịp hắn ngủ say tới gần mình, hết thảy hành động toàn bằng bản năng. Sau khi khống chế người kia, Lý Mộ mới cảm giác được xúc cảm có chút không đúng.

Một bàn tay của hắn nắm vào một chỗ mềm mại trơn mượt, một tay khác đè xuống một nơi tròn trịa ngạo nghễ. Lý Mộ lập tức tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện kẻ bị hắn đè lên giường lại là Liễu Hàm Yên...

Lý Mộ giật nảy mình, vội vàng giải thích: "Xin lỗi Liễu cô nương, ta còn tưởng rằng có người đánh lén..."

Liễu Hàm Yên lấy một tư thế khuất nhục bị hắn phản chế trên giường, vùng vẫy hai lần vẫn không thoát được, cả giận quát: "Còn không buông tay ra, ngươi làm ta đau!

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.