Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Bắc quận, quận thành.

Trong nội đường phủ quận thừa, một nam tử trung niên đang uống trà bỗng nhiên đứng phắt dậy, ngạc nhiên hỏi: "Thế nào nói bây giờ không thành thân nữa?"

Thanh niên quỳ một chân trên đất ngẩng đầu đáp:

"Bẩm đại nhân, tiểu thư lần này đi huyện Dương Khâu du ngoạn là giả, nhưng thật ra là muốn trông thấy Triệu Vĩnh trước. Nhưng không nghĩ tới, bản tính của tên này cùng thanh danh của y chênh lệch quá lớn, ngày ngày lưu luyến thanh lâu, hơn nữa không đến một khắc đồng hồ đã đi ra. . ."

Nam tử trung niên đặt chén trà xuống, bảo:

"Một khắc đồng hồ cũng không ngắn. . ."

Thanh niên nói:

"Một khắc đồng hồ là từ khi y bước vào thanh lâu đến lúc đi ra, khả năng còn tính thêm thời gian tắm rửa. . ."

"Thế thì có chút ngắn thật. . ."

Thanh niên suy nghĩ một lúc lại nói:

"Tiểu thư ở huyện Dương Khâu còn gặp được một nam tử, dường như tiểu thư thích hắn. . ."

"Ồ?" Nam tử trung niên vuốt vuốt chòm râu ngắn củn trên cằm rồi hỏi:

"Khó trách nó lần này về lại vui vẻ như vậy, người kia thế nào?"

Thanh niên đáp:

"Đối với tiểu thư rất tốt, lúc tiểu thư với hắn ở riêng một chỗ, cũng không có hành vi thất lễ gì. Thuộc hạ thấy tiểu thư vui vẻ nên không can ngăn."

"Chỉ cần Diệu Diệu vui vẻ là được rồi." Nam tử trung niên lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Tên Triệu Vĩnh kia là Hỏa hành chi thể, tương sinh với thể chất Diệu Diệu. Bổn quan tìm rất lâu mới thấy được, nếu hai người bọn họ kết hợp liền có thể bù đắp khuyết thiếu bẩm sinh của Diệu Diệu, giúp nó bước vào con đường tu hành, đáng tiếc. . ."

Nói xong, ông ta đổi giọng hỏi:

"Người kia thân phận thế nào, có hôn phối hay chưa?"

Thanh niên đáp:

"Hắn tên là Lý Tứ, là một bộ khoái ở nha môn huyện Dương Khâu, cũng chưa có hôn phối. Khi hắn gặp tiểu thư còn che giấu tên thật và thân phận, hắn ước hẹn tiểu thư ba năm sẽ đến nhà cầu thân. Đại nhân, người này nên xử trí như thế nào. . ."

Trung niên nhân nói: "Nếu Diệu Diệu đã có ước hẹn ba năm với hắn, vậy thì chờ hắn ba năm."

Thanh niên ngẩng đầu, hỏi: "Nếu ba năm sau hắn không tới. . ."

Trung niên nhân phất phất tay, nói: "Ước hẹn do hắn nói ra, đến lúc đó, tới hay không không phải do hắn nữa."

Thanh niên lại hỏi: "Vậy Triệu gia. . ."

Trung niên nhân thờ ơ nói: "Diệu Diệu đã có người trong lòng, chuyện Triệu gia coi như xong, ngươi để cho người thông báo bọn họ. Ngoài ra, nói với huyện lệnh Dương Khâu, bảo hắn hai năm tới chiếu cố tên Lý Tứ kia một chút, không tu hành cũng chẳng sao, Diệu Diệu gặp được người nó thích cũng không dễ dàng gì. . ."

Thanh niên suy nghĩ một chút, lo lắng hỏi:

"Đại nhân, người kia có phải có mưu đồ gì hay không?"

"Mưu đồ?" Trung niên nhân mỉm cười, bảo: "Mưu đồ thì thế nào, chỉ cần Diệu Diệu thích hắn, chỉ cần hắn có thể làm cho Diệu Diệu vui vẻ, tài phú, quyền thế, hắn muốn cái gì, bản quan cho hắn cái đó. . ."

. . .

Huyện Dương Khâu, Triệu phủ.

"Không tìm được?" Triệu Vĩnh nghe hạ nhân bẩm báo, bèn cau mày, cả giận nói: "Tên lùn mã tử chết tiệt, không phải cầm bạc chạy chứ?"

Y không ngừng đi qua đi lại trong phòng, tuy nói chuyện kia y đã làm rất cẩn thận không để cho ai biết, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, y vẫn mời cao nhân thông hiểu đạo pháp đến Lâm gia thôn dò xét, không nghĩ tới cao nhân kia sau khi cầm tiền cọc liền biến mất. Triệu Vĩnh nhịn không được nghi ngờ mình có phải gặp kẻ lừa đảo hay không.

Trong lòng của y đang bực bội, lại có một tên hạ nhân vội vã chạy vào, nói: "Thiếu gia, lão gia và phu nhân gọi người ra ngoài, có người của phủ quận thừa đến. . ."

Nghe nói có người phủ quận thừa đến, Triệu Vĩnh vội vàng đi ra ngoài, thì thấy trong sảnh đã không còn khách nhân. Ngược lại, cha mẹ của y đứng đó với gương mặt tái nhợt hoảng hốt.

Triệu Vĩnh nhìn họ, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, mẫu thân làm sao vậy? Người phủ quận thừa đâu rồi?"

Gia chủ Triệu gia quất một bàn tay rất mạnh vào mặt của y, nghiến răng quát:

"Đồ hỗn trướng, cuối cùng ngươi đã làm gì!"

Triệu Vĩnh bụm mặt, ngạc nhiên hỏi lại:

"Ta thế nào?"

Gia chủ Triệu gia sầm mặt bảo: "Hôn sự của ngươi với thiên kim nhà quận thừa đã bị hủy bỏ rồi.."

"Cái gì!"

Triệu Vĩnh sắc mặt đại biến, mặc dù y đã sớm điều tra được, thiên kim nhà quận thừa nổi danh là một cô gái xấu xí, nhưng vì tương lai, y đành cắn răng chấp nhận, thậm chí vì thế mà giết chết hôn thê của mình, hiện tại bảo y hôn sự bị hủy bỏ để y như thế nào tiếp nhận đây?

Triệu Vĩnh vừa sợ vừa vội, hỏi dồn: "Vì cớ gì?"

Gia chủ Triệu gia ném một phong thư vào mặt y, rồi bảo: "Hai ngày trước nàng đến huyện Dương Khâu du ngoạn, thì thấy ngươi ngày ngày lưu luyến thanh lâu, nàng bèn trở về bảo phụ thân mình hủy bỏ hôn ước. . ."

Thân thể Triệu Vĩnh run lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn trở nên tái nhợt.

Phụ nhân kia hối hận, nói: "Sớm sẽ biết như vậy sẽ không . ."

Gia chủ Triệu gia hỏi: "Sẽ không cái gì?"

Ánh mắt phụ nhân hơi trốn tránh, bà lắc đầu nói: "Không có gì."

Gia chủ Triệu gia lộ vẻ hoài nghi, truy hỏi: "Các ngươi giấu ta chuyện gì phải không?"

"Không có." Phụ nhân gượng cười hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Hôn ước hủy bỏ thì hủy bỏ đi, nghe nói nữ nhi quận thừa bẩm sinh mập mạp, lại xấu vô cùng, cưới nàng là thiệt thòi cho Vĩnh nhi nhà chúng ta. Đến, lão gia uống chén trà bớt giận nào. . ."

Bà vừa dứt lời, một tên hạ nhân từ bên ngoài hớt hơ hớt hải chạy vào, báo:

"Lão gia, phu nhân, không xong. Người huyện nha tới, nói là thiếu gia liên quan đến một cọc án mạng, muốn dẫn thiếu gia về huyện nha tra hỏi. . ."

Xoảng!

Chén trà trong tay của phụ nhân rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Thân thể Triệu Vĩnh mềm nhũn, y lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

. . .

Trương huyện lệnh biết tin hôn sự của Triệu Vĩnh và nữ nhi quận thừa bị hủy bỏ còn sớm hơn Triệu gia, bởi vì người phủ quận thừa sau khi đến huyện Dương Khâu, thì đi huyện nha trước.

Bọn họ vừa mới rời Triệu gia, Trương huyện lệnh liền phái người tới bắt Triệu Vĩnh.

Trong vụ án Lâm Uyển, huyện nha vì cố kỵ quận thừa nên không nhúng tay vào, bây giờ Triệu gia và phủ quân thừa đã mất quan hệ, đương nhiên Trương huyện lệnh cũng chẳng còn gì lo lắng.

Trên công đường, Triệu Vĩnh nhất quyết không thừa nhận, lớn tiếng nói:

“Ta không giết người, Uyển Nhi là hôn thê của ta, vì sao ta lại giết nàng chứ?”

Mẫu thân Triệu Vĩnh đứng phía sau y, khóc kể lể:

"Đại nhân, thật oan uổng, Uyển Uyển chỉ mất tích mà thôi. . ."

Trương huyện lệnh lạnh nhạt nhìn bà ta một cái rồi nói: "Chúng ta đã tìm được thi thể của Lâm Uyển cô nương."

Phụ nhân thoáng kinh ngạc một chút, sau đó khóc lóc ra chiều đau khổ lắm:

"Uyển nhi thật đáng thương, con có tội gì mà chết thê thảm như vậy. Đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta, bắt hung thủ về quy án. . ."

Trương huyện lệnh vỗ đường mộc ‘đùng’ một tiếng, rồi quát:

"Triệu Vĩnh, ngươi thực sự không giết Lâm Uyển?"

Triệu Vĩnh quỳ rạp trên đất, cao giọng đáp:

"Đại nhân, oan uổng quá!"

Trương huyện lệnh nhìn y một cái, bảo:

"Ngẩng đầu lên, hãy xem nàng là ai."

Triệu Vĩnh ngẩng đầu thì thấy gương mặt của một thiếu nữ dần dần xuất hiện trước mặt y.

"Có quỷ!"

Sắc mặt Triệu Vĩnh trong nháy mắt tái nhợt, y lập tức ngất xỉu

Phụ nhân kia ôm đùi của phu quân mình, thê lương nói: "Lão gia, mau cứu Vĩnh nhi, chúng ta chỉ có một đứa con này!"

"Mạng của nó cũng là mạng, mạng của người khác cũng là mạng, là ta không dạy dỗ nó chu đáo . . ." Hai hàng lệ từ khóe mắt của nam tử trung niên chảy xuống, ông ta cuối cùng nhìn Triệu Vĩnh một chút, thấp giọng nói:

"Gieo nhân nào gặt quả nấy, Vĩnh nhi à, kiếp sau cố gắng làm người tốt. . ."

Mẫu thân Triệu Vĩnh rùng mình một cái, đoạn dùng ánh mắt cực kỳ oán độc và phẫn hận nhìn ba người Lý Mộ và Trương Sơn, sau đó hai mắt tối sầm, ngất đi.

Chán ghét, phẫn hận, đều thuộc về "Ố" tình, Triệu Vĩnh đáng chết, mẹ của y cũng chẳng phải người tốt lành gì, đối với loại người này, Lý Mộ chẳng có chút đồng tình nào.

Sau khi Lý Mộ mời hồn của Lâm Uyển đến, án này đã không còn bất kỳ lo lắng gì nữa, việc thẩm vấn Triệu Vĩnh chỉ là làm cho đúng thủ tục.

Chiếu theo pháp luật Đại Chu, kẻ giết người phải đền mạng, lúc này Trương huyện lệnh vung bút son lên định ra tội chết cho Triệu Vĩnh. Huyện lệnh tuy không quyền trực tiếp chém người, nhưng chỉ cần mang án này đến phủ quận thủ, đợi thẩm tra xong xuôi thì sẽ được thi hành.

Các quận của Đại Chu đều là tự trị. Bình thường triều đình sẽ không nhúng tay vào sự vụ của các quận, nên chuyện lớn nhỏ trong quận đều do quận thủ quyết định.

Lấy khoảng cách từ huyện Dương Khâu đến quận thành, vừa đi vừa về chậm nhất cần ba ngày.

Bản án Triệu Vĩnh từ khâu xét xử đến quận thủ duyệt lại hồ sơ rồi trả về chỉ cần dùng hai ngày.

Ba ngày sau, Triệu Vĩnh sẽ bị chém trước cửa chợ.

Huyện Dương Khâu vốn không lớn, trong huyện, Triệu gia cũng có mấy phần danh vọng.

Ngày Triệu Vĩnh bị chém, người trong huyện đều đổ xô ra đường.

Trương huyện lệnh tự mình giám trảm, đao phủ đã ở trên đài chờ lệnh, đao trong tay của gã cũng là vật bất phàm, một đao hạ xuống, trừ đầu người rơi xuống đất, tam hồn thất phách của phạm nhân cũng sẽ bị trảm diệt. Đây là vì phòng ngừa phạm nhân sau khi chết hóa thành lệ quỷ, tiếp tục làm hại người khác.

Trương huyện lệnh ném một viên lệnh thiêm, trầm giọng nói: "Giờ đã đến, hành hình!"

Ánh đao lướt qua, đầu Triệu Vĩnh lăn xuống đất.

Giữa tiếng kinh hô của dân chúng, Trương huyện lệnh nhìn hư không bên cạnh, lên tiếng xin lỗi: "Lâm cô nương, bổn huyện chỉ có thể làm tới đây thôi. Triệu Vĩnh đã chết, hi vọng ngày sau cô nương không giữ oán niệm trong lòng để tránh rơi vào Tà Đạo, gây hại dân gian. . ."

"Đa tạ đại nhân, Lâm Uyển sẽ ghi nhớ lời đại nhân dạy bảo. . ."

Hư không chỉ có tiếng nói vang lên, không thấy bóng người.

"Bổn huyện hổ thẹn, không xứng đáng lời tạ ơn của cô nương. Cô nương muốn tạ ơn, hãy tạ ơn bọn người Lý Mộ." Trương huyện lệnh lắc đầu, rồi quay sang nói với lão Vương đang đứng ngủ gà ngủ gật ở phía sau: "Đừng ngủ nữa, gọi người nhặt xác rồi dọn dẹp sạch sẽ vào. . ."

. . .

Ngày Triệu Vĩnh bị chém, huyện Dương Khâu còn xảy ra một sự kiện làm cho người ta bàn tán sôi nổi.

Ngày hôm đó, gia chủ Triệu gia bán sạch phủ đệ, cửa hiệu, phân phát bạc cho nha hoàn và tôi tớ trong nhà, cũng quyên góp toàn bộ gia sản, dọn ra khỏi huyện Dương Khâu, từ đây biệt tăm biệt tích.

“Triệu lão gia ngược lại là người tốt, chỉ tiếc sinh ra một tên súc sinh như thế.”

“Ài, ngày lễ tết, ông ta còn phát cháo cho mấy tên ăn mày…”

“Thật là nghiệp chướng…”

. . .

Trong một quán trà ven đường, dân chúng nhàn rỗi thảo luận, một nam tử cao lều khều dựa vào cửa quán, hỏi: “Mấy tiểu bộ khoái can đảm kia tên là gì ấy nhỉ?”

Tiểu nhị nhớ lại rồi đáp: “Hình như là Lý Mộ, Trương Sơn và Lý Tứ…”

“Tạ ơn.”

Nam tử cao lều khều khẽ gật đầu, quay người mất hút trong dòng người đông đúc trên đường.

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.