Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Phú Quý Không Đáng Tin Cậy [2]

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

Chương 9: Lý Phú Quý Không Đáng Tin Cậy [2]

Dịch và biên: LinhMuội

-------------oo0oo----------

Khi đến 9 giờ tối, Tề Lân cúi đầu lần nữa nhìn thoáng qua tin nhắn lúc trước, lập tức nói một câu: “Trong nhà Tôi có một chút chuyện, tôi phải đi trước, ngày mai chúng tôi gặp lại.”

“Không uống thêm một lúc nữa đi?” Tần Vũ hỏi.

“Không được, tôi phải đi về trước.”

“Tôi tiễn cậu một đoạn.”

“Không cần, tự tôi đi là được rồi.”

“Đi từ từ một chút.”

“Không có việc gì.”

“……!”

Mọi người hàn huyên hai câu, Tề Lân liền cầm di động vội vàng rời đi, Tần Vũ cũng chỉ có thể tiếp tục uốn rượu cùng với lão Miêu.

“Lão Miêu a, chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu, đó chính là bạn bè.” Trên mặt Tần Vũ hiện ra vẻ hồng nhuận, khuyên: “Về sau nên để lại cho Tề Lân một chút mặt mũi.”

“Tôi có mắng cậu ta sao? Tôi là đang kích thích cậu ta a!” Lão Miêu thực kích động vỗ xuống mặt bàn, nhất châm kiến huyết nói: “Người này là như vậy, nếu để cho cậu ta quỳ một hồi thì cậu ta sẽ không muốn đứng dậy, cậu hiểu không?”

(Nhất châm kiến huyết: Câu này có 2 nghĩa: 1, Bắn ra một mũi tên là thấy máu. 2, Nói một câu liền chúng chỗ trọng yếu. Cậu này ở trường hợp nào chắc mọi người cũng tự hiểu được nhỉ ^^)

Tần Vũ nghe vậy không suy tư thêm gì, gật gật đầu.

“Tôi ở cảnh đội, có một người bạn như cậu ta, tôi nhìn mà sốt ruột a.” Lão Miêu một vừa hai phải lắc lắc đầu: “Thôi, không nói đến cậu ta nữa , bàn bạc chính sự đi.”

“Chuyện gì?” Tần Vũ sửng sốt.

“Tôi quan sát cái em gái vừa rồi một chút, hẳn là không có quan hệ nam nữ gì với bốn người đàn ông kia.” Lão Miêu nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy có thể ra tay.”

Tần Vũ có chút ngốc B: “Em gái nào vậy a?”

“Thảo, sao cậu lại có thể không để ý như vậy chứ? Là người vừa mới xuống khỏi cái xe đó đó.” Lão Miêu nhe răng nói: “Lớn lên đẹp như vậy, tôi chỉ liếc nhìn cô một cái một cái cũng ngạnh ba lần rồi. Ai, cậu xem , cô ấy giống như mấy cái minh tinh trước kia, mặt đẹp, người cao, chân cũng dài nữa.”

Tần Vũ đổ mồ hôi: “Anh em, cậu ôm một chút là được rồi, hiện tại không giống với thời trước, rất loạn…….”

“Không có việc gì, không có việc gì, tôi đi thử ha!” Lão Miêu xoa xoa lòng bàn tay, đứng dậy cười khúc khích, chạy nhanh tới cái bàn gần cửa sổ.

……

Bên ngoài.

Tề Lân đứng ở ven đường, gạt hai điếu thuốc lá điện tử, trong lòng do dự thật lâu mới móc ra điện thoại ra gọi cho Tần Vũ một. Nhưng khi ngón vừa ấn lên cái màn hình nhớ điện thoại của Tần Vũ mới mua còn chưa có hệ thống liên lạc, vì vậy cậu ta chỉ có thể gọi vào số của Lão Miêu.

……

Trong tiệm cơm.

Lão Miêu hất hất cái đầu nhỏ, cất bước đi đến cái bàn ở bên cạnh cửa sổ, cười cười với cô gái kia, hỏi: “Này, xin chào người đẹp, cô đi ăn cơm với gia đình sao?”

Cô gái kia nãy giườ chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được lão Miêu gọi thì mới quay đầu lại với ánh mắt nghi hoặc: “Cậu…… Có việc gì không?”

“Là như thế này, ha hả, tôi là giám đốc một chương trình đài truyền hình, chúng tôi ở Hải Tuyển, cô có hứng thú tìm hiểu một chút không?” Lão Miêu đầy miệng bịa chuyện hỏi.

Giọng nói trầm xuống, người đàn ông trung niên thấp bé ngồi ở phía đối diện dùng tiếng Nhật hỏi người đồng bạn của mình với ánh mắt kì lạ: “Nohin,の ですか ( là nó)?”

Đồng bạn kia nhìn lướt qua lão Miêu, khẽ cau mày: “Ingoではない ( không phải).”(DG: May là có học tiếng Nhật Bổn ^^)

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, cô gái đã phục hồi lại tinh thần, mặt đẹp nhiệt tình hướng lão Miêu đáp lại: “Thật là đài truyền hình sao? Quá tốt, vừa lúc tôi học chủ trì.”

Lão Miêu cũng không nghĩ tới cô gái này biết điều như vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời lẩm bẩm nói: “Như vậy thì tốt rồi, cô có phương thức liên hệ gì không? Cho tôi một cái, chúng ta sẽ giao tiếp riêng tư.”

Khi nói chuyện, lão Miêu cũng đã móc ra điện thoại di động được chuẩn bị tốt từ sớm đưa cho cô gái kia. Nhưng cái này của hắn là điện thoại tư nhân dùng, không phải là cái mà bị cưỡng chế phải mua.

Cô gái nhận lấy điện thoại, cúi đầu liền bấm một dãy số.

“Tắt!”

Người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô gái kia, mặt mày nhăn lại: “Trả điện thoại còn cho anh ta, ăn cơm.”

“Chú, tôi rất cảm thấy hứng thú.” Cô gái cười ngẩng đầu.

“Tôi yêu cầu cô trả điện thoại lại.” Người trung niên kia lại một lần nữa.

Lão Miêu ngoái cổ nhìn lướt qua đối phương, cười nói: “Tôi thật sự làm bên đài truyền hình, ngài đừng lo lắng, tôi không có ác ý.”

Cô gái chần chờ một chút, lập tức đem điện thoại liền trả lại cho lão Miêu, cười nói một câu: “Vậy quên đi, tôi xin lỗi.”

Lão Miêu thấy cô gái biết điều như vậy, trong lòng vốn dĩ là nhạc mở nở hoa rồi, nhưng nhưng không ngờ đang diễn ra tốt đẹp thì có người can thiệp vào giữa, lập tức cảm thấy khó chịu, há mồm tranh thủ một chút.

“Quên đi, cảm ơn cậu.” Cô gái kiên trì nói.

Lão Miêu sửng sốt, nhìn chằm chằm cô gái hai giây, sau đó nhe răng đáp: “Không được thì thôi vây, đã quấy rầy.”

……

Một phút đồng hồ sau.

Lão Miêu khom lưng ngồi đối diện với Tần Vũ, ánh mắt cổ quái.

“Có ai chọc không? Ha hả.” Tần Vũ gắp đồ ăn hỏi.

Lão Miêu chớp chớp đôi mắt, dùng chân đá Tần Vũ một cái: “Cậu nhìn xuống xem.”

Tần Vũ sửng sốt, cúi đầu liền nhìn về phía dưới bàn, mà tay pải lão Miêu cầm di động, nói với âm thanh rất nhỏ: “Nhìn màn hình.”

Tần Vũ nghe vậy thì nhìn lại, chỉ thấy màn hình quay số điện thoại hiện lên dãy số “959595”.

“Có nghĩa là sao?” Tần Vũ có chút ngốc.

Lão Miêu dùng tay trái chà xát khuôn mặt tử, cúi đầu đáp: “Con mẹ nó…có chuyện rồi.”

“Ý của cậu là……?”

“Bốn người đàn ông kia cùng với cô gái khẳng định không phải người một nhà, vừa rồi cô ấy còn ở dưới bàn đá chân tôi một cái.” Lão Miêu thu hồi điện thoại, nhấp ngụm rượu: “Nhưng bọn họ dường như không nhìn thấy điều này, như vậy thì có có thể là... cô gái kia bảo tôi cứu cô ấy.”

Ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ, người đàn ông thấp cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, khuôn mặt lạnh lùng hướng nói nhỏ với đồng bạn: “Người vừa rồi mới tới là ngẫu nhiên gặp phải, hay là có ý?”

“Khó mà nói.” Đồng bạn lắc đầu.

“Để ý một chút. Thời gian qua không đợi ai, chúng ta đi thôi.”

“Cũng được.” Đồng bạn gật đầu, thanh âm lạnh băng hướng về phía cô gái nói: “Không cần làm chuyện này, đi cùng chúng tôi.”

Trên cái trán trắng tinh của cô gái là một lớp mồ hôi mỏng, trộm liếc mắt một cái mới gật đầu đáp lại đối phương.

Cách đó không xa.

Lão Miêu có chút dận giữ xoa xoa khuôn mặt, thấp giọng hỏi về phía Tần Vũ: “Sao vậy, qua đó hay mặc kệ?”

“Kẽo kẹt!”

Cùng lúc đó, một chiếc xe diện dừng ở trước cửa.

--------oo0oo--------

Vừa mới về nước thì ốm mấy ngày nên không dịch được ^^!

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới

Truyện Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhMuội
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.