Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa cúc nở ra mối tình đầu

Tiểu thuyết gốc · 1435 chữ

Trời đã chuyển đông, những cơn mưa đầu đông chuyển mùa vừa ướt vừa lạnh, những ngày này, chẳng còn gì thích thú hơn việc ủ tay trong một ấm trà nóng. Từ thu sang đông, cô đã làm việc ở Langbiang hơn hai tháng, cô gái cau mày vì vị đắng chát ngày ấy giờ đã biết uống trà, hiểu trà và yêu trà. Chiếu theo lời của ông chủ nhà cô, thì đã gần đủ tiêu chuẩn làm một trà nương rồi.

Một ngày đông cuối tuần, Thanh Ngân vất vả thoát khỏi cám dỗ của chăn nệm ấm áp đến Tiệm từ sáng sớm, chẳng hiểu sao mà anh lại bảo cô đến sớm như vậy, tiệm này trước giờ đâu mở cửa sớm? Đến nơi thì anh kéo cô lên xe luôn, bỏ mặc con bé ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, mặc cho cô hỏi “chúng ta đi đâu?” bao nhiêu lần, anh chỉ mỉm cười ra vẻ rất bí hiểm:

- Đến nơi rồi em sẽ biết

Anh đưa cô đến một bãi bồi ven sông Hồng, nơi những cánh đồng hoa màu bạt ngàn những cúc những ly, nhất là cúc, cả một vạt đất vàng ươm rực sáng bất chấp sự u ám phe phất mưa đông. Cô cũng bất chấp cái lạnh tê tái mà chen xuống vườn, nhưng chưa kịp đi bước nào thì anh đã gọi lại phía sau:

- Nhìn đi đâu đấy? Ở đằng này cơ, theo tôi

Lững thững quay lại theo sau anh, một khu vườn cách biệt, không rực rỡ như ngoài kia mà là những khóm cúc be bé, nhụy vàng cánh trắng, nhỏ bé giống hoa dại vậy.

- Đây là gì ạ?

- Hoa cúc - anh cười khi nhìn vẻ thất vọng thoáng qua trên gương mặt cô - chỉ loại hoa này mới cho ra thứ trà cúc truyền thống đặc trưng nhất, thực ra em vốn không cần đi đâu, nhưng một ngày đặc biệt lạnh như vậy, kéo con sâu ngủ ra ngoài đường cũng có chút ý tứ.

Cô nhận ra càng ngày, anh càng thích trêu chọc cô hơn, anh rất thích chê cô ngốc, mà tự cô cũng thấy mình ngốc thật, vì anh hiểu biết quá, nên những gì cô biết chẳng thể ra oai được với anh. Nhưng anh cũng dạy cô rất nhiều, thực ra, anh như một người thầy hơn là một ông chủ. Cô nhìn những bông hoa cúc nhỏ, chẳng rực rỡ hào nhoáng như ngoài kia, nhưng thực ra có một vẻ đẹp rất riêng, mộc mạc, hoang dã nhưng chân thành, giống như khi anh nói về Trà Việt, cũng làm nên từ những thứ mộc mạc chân thành như thế…

- Chúng đẹp, đúng không? - Nói đoạn anh quay qua nói với cô chủ vườn đôn hậu: “Cô để cho cháu nửa chỗ này ạ, thật cảm ơn cô nhiều quá, may mà còn cô không cháu chẳng biết đi đâu kiếm cúc này bây giờ…” - Anh nói chuyện với cô như một đứa trẻ nói chuyện với bậc trưởng bối lâu ngày không gặp, chứ không hề giống ông chú khó tính hiểu nhiều thích trêu chọc cô hàng ngày.

- Năm năm rồi đấy, cô cũng không ngờ cháu vẫn nặng lòng với tiệm trà đó như thế. Bây giờ vẫn còn vài nhà làm trà trồng thứ cúc này, toàn người trẻ như các cháu ấy, thật may vì cái nghề trồng hoa ướp hương này chưa bị thất truyền...

Anh đứng nói chuyện với cô ấy thêm một lúc, trong khi Thanh Ngân vu vơ đi chụp ảnh nhưng bông cúc nhỏ đẫm sương đêm, đến khi anh quay lại đã cầm theo cả bốn năm bịch hoa lớn, gói trong giấy kraft thô sơ, hương cúc nhạt nhạt thanh lãnh vấn vít khắp khứu giác.

Để những bông hoa lên thùng xe, bên trong xe có điều hòa ấm áp, cô nhận ra cả tay và tai anh đều đỏ ửng lên vì lạnh, sáng sớm ở nơi bãi bồi này làm gì có chuyện ấm áp chứ. Cô mở cặp, lấy chiếc bình giữ nhiệt nhỏ hình totoro mà anh luôn cười nhạo là trẻ con, rót ra cho anh một cốc trà ô long ấm áp. Anh nhìn cô, có lẽ hơi ngạc nhiên vì sự chu đáo đột xuất của cô bé mình vẫn trêu là ngốc này, anh cười, ánh cười dâng cả trong mắt:

- Cô ngốc lớn thật rồi này, trà này cũng không tệ đấy chứ...

Cô đỏ mặt, chẳng biết anh trêu chọc cô hay là nói thật nữa, cái tính nói năng chẳng ra sao này của anh cô đã quá quen thuộc suốt hai tháng nay rồi. Ông chủ này nhìn thì như vậy, nhưng không biết được anh ấy đang nghĩ gì, vui vẻ hay tức giận đâu.

- Anh đừng chọc em, loại trà mua trong siêu thị thôi, làm sao ngon bằng trà của anh được…

- Thật à, tôi thấy ngon thật đấy nhé, ấm áp lắm...

Cả chặng đường về anh cứ mỉm cười vu vơ suốt, còn Thanh Ngân lại tiếp tục vùi đầu vào điện thoại, nụ cười dâng cả lên ánh mắt của anh là lần đầu tiên cô thấy đấy, trước giờ anh ta chỉ toàn cười xã giao, không thì cười theo một vẻ mặt “ta đây hiểu hết” trêu chọc cô, nụ cười ấy khiến tim cô đập thình thịch, đến giờ vẫn không ổn định được đây này. Dường như có một thứ gì đó thoát ra, lơ lửng ngoài tầm kiểm soát…

Có lẽ vì điều hòa ấm áp cùng với việc dậy sớm, cô ngủ gà gật đến tận lúc trở về tiệm, đến tận lúc anh gọi dậy mới biết, còn được tặng một câu nói phũ phàng:

- Con gái gì mà thiếu cảnh giác thế, ngủ vô tư trên xe đàn ông được, nếu anh…- anh bỏ lửng câu nói, nhưng cô kịp nhận ra sự khác biệt, trước giờ anh luôn xưng tôi, anh nói vì cô còn bé lắm, đáng ra phải gọi là chú cơ, nhưng vừa rồi, là anh...

- Thì em dậy rồi ạ, cô nói nhanh như tự khiến bản thân bình tĩnh hơn, tim ơi đừng đập nhanh như vậy nữa…

Cả ngày hôm ấy, căn tiệm nhỏ tràn ngập hương thơm thanh lãnh của cúc, anh dạy cô sơ chế từng cánh hoa, phối trộn chung với lá trà móc câu cất kỹ từ đầu xuân, năm cúc năm trà, từng lớp trà lớp hoa xen kẽ, hương thơm mộc mạc vấn vít khắp tứ chi bách hài. Những lớp hoa trà này ủ kỹ trong vại gốm sạch, đợi khi những cánh hoa trắng đã chuyển sang trong mờ, mới đem đi sấy để thành thứ trà ướp hương cầu kỳ mà giản đơn.

Làm xong một mẻ trà thì sắc trời đã tối mịt, ngày đông đêm xuống nhanh, anh cũng nhanh chóng giục cô về nhà, một ngày tiệm không mở cửa đón khách, nhưng còn mệt hơn mở cửa rất nhiều…

- Mệt không? Nếu mệt thì tôi đưa em về. - Anh lại quay lại với đại từ nhân xưng tôi xa lạ trưởng bối ấy...

- Không có gì đâu ạ, trường em ngay đây mà, đi mười phút là tới thôi, dạ anh cho em cái gì vậy ạ?

Cô nhìn gói giấy anh đưa, mở ra là một mùi hương hoa thanh lãnh vốn vẫn ngập tràn căn tiệm này, không có lá trà, chỉ có những bông hoa nhỏ như hoa dại, đã được sấy khô chín phần, là một túi trà hoa cúc thuần thúy vẹn nguyên.

- Trà hoa cúc chữa mất ngủ, phòng cảm mạo, hôm nay đi lạnh, về uống một tách hãy đi ngủ

Giọng anh có chút ngượng ngạo, cứng nhắc nhưng cô vẫn cảm thấy một niềm ấm áp dâng lên trong lòng, như một chú cáo nhỏ nâng niu chùm nho chín, cô ôm gói trà trước ngực, chào tạm biệt anh rồi ra về.

"Trà em pha rất ngon, tôi...anh nói thật đấy!" Trong lúc cô mơ màng ngủ trên xe sáng nay, có nghe anh nói nhỏ như vậy. Giờ đây dường như cô hơi hơi hiểu ra cảm giác sáng nay là gì, có lẽ giống như những bông hoa cúc chọn những ngày đông để nở rộ, hình như mối tình đầu của cô, đã nở ra từ một bông cúc mộc mạc sáng nay.

Bạn đang đọc Đã Từng Yêu sáng tác bởi RuanXian

Truyện Đã Từng Yêu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RuanXian
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.