Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệm trà Lang - Biang

Tiểu thuyết gốc · 1075 chữ

Sau đó, Thanh Ngân trở thành cô nhân viên part-time của tiệm trà này thật. Hóa ra nơi này đã đóng cửa suốt năm năm, và anh, cháu trai của người chủ đầu tiên quyết định mở cửa lại nó.

“Anh, tại sao tiệm trà này lại tên là Lang-biang, em đã từng nghe thấy cái tên này, một cao nguyên trên Đà Lạt đúng không ạ?” - Cô hỏi anh khi cả hai đang bắt đầu sửa sang tiệm trước ngày mở cửa. Anh vẫn luôn dọn dẹp sửa sang trong thời gian đóng cửa, công việc dọn dẹp chỉ dừng lại ở việc cắt tỉa những dây leo đã choáng hết mặt tiền,và đặt thêm những chậu hoa cùng cây cỏ.

- Em đoán xem.

- Làm sao em đoán được ạ?

- Điều đầu tiên nhân viên phải học là lịch sử cửa tiệm nhé! Quán trà này có từ thời ông nội tôi, ông đi kháng chiến và gặp bà tôi trên Langbiang, trở về rồi mở cửa tiệm này, trải qua chiến tranh, bao cấp rồi mở cửa, quán trà này cứ như vậy mà vẫn ở nơi này. Nhưng bố tôi không phải kẻ mê trà, ông chẳng hứng thú gì với ấm gốm cùng thảo mộc, nên từ khi ông nội mất nó đã đóng cửa.

Lãng mạn thật, Langbiang là vùng đất của những câu chuyện tình, những bản tình ca buồn, những con người yêu nhau giữa đá, núi và mây. Một tiệm trà Langbiang đặt giữa Hà Nội phố thị xô bồ này, như một cô gái cao nguyên lằng lặng chờ người ấy đánh trận trở về, cũng như một nốt nhạc trầm trong một bản nhạc ồn ào hỗn loạn. Nghĩ đến buổi chiều lần đầu gặp anh, cô chợt hỏi:

- Vậy tại sao hôm đó anh nói rằng trà nhài ủ xuân đã hết, nơi này đâu có mở cửa??? - Giọng cô có rất ngạc nhiên xen một chút cảm giác như “bị lừa rồi” vậy.

- Em ngốc thật, đâu nhất thiết phải mở cửa nơi này tôi mới được ủ trà, tôi vẫn luôn ở lại đây, lưu giữ những hương vị trà mà bố tôi luôn ghét bỏ từ ông nội.

Thanh Ngân nhận ra mình suy nghĩ đơn giản thật, cô cười ngốc, gương mặt thiếu nữ vẫn hiện lên vài phần non nớt, lại đeo chiếc tạp dề nâu bụi bặm, cô cười lên như đứa trẻ, sinh động cả quán trà cũ kỹ. Anh có chút ngẩn ngơ, nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng biến mất, cả hai quay lại những công việc dọn dẹp và sửa sang.

Tiệm trà mở cửa trở lại, những ngày nghỉ học hay rảnh rỗi Thanh Ngân đều sẽ đến làm việc. Quán trà ở nơi góc hẻm này dù mở cửa cũng không gây quá nhiều sự chú ý, khách phần lớn là người quen của ông chủ trẻ, thi thoảng sẽ có một vài vị khách đi lạc, giống như cô buổi chiều hôm ấy.

Cô bắt đầu được anh dạy những thứ cơ bản nhất của trà, cách nâng niu từng chiếc ấm đất chén sứ, cách phân biệt từng loại trà, học về lịch sử của thứ nước chát tinh tế ấy. Thanh Ngân ngạc nhiên khi biết rằng đất nước mình là một trong những vùng trà cổ xưa nhất, lại càng ngạc nhiên hơn trước sự hiểu biết của anh, vì chuyên ngành cũng như công việc của anh chẳng có chút liên quan gì. Thanh Ngân từng hỏi anh về quãng thời gian trước đây, anh chỉ đơn giản nói:

“Công việc của tôi liên quan nhiều đến những con số, những báo cáo phân tích, những buổi xã giao liên miên không dứt. Những lúc đêm muộn mệt mỏi như vậy, rất nhớ về thời niên thiếu ở bên ông nội, ngửi hương trà mà thức, nghe nước reo mà tỉnh. Đến một ngày mệt quá, nên quyết định bỏ gánh, về đây thôi.”

Anh đã từng mặc sơ mi và đi làm văn phòng như vậy, nhưng lại buông tay tất thảy, về tiệm trà cũ kỹ vắng vẻ này, làm một ông chủ nhỏ gà gật sau quầy, anh bảo, sẽ có những thời điểm mà cuộc sống ngoài kia căng như sợi dây chực chờ đứt, và thật may mắn rằng anh có nơi này, một nơi để trở về.

“Em cũng rất muốn, nơi này sẽ trở thành chốn về của em” - Cô đã nghĩ như vậy khi nghe anh nói, thời điểm ấy chỉ ngây thơ mà nghĩ rằng, thật tốt khi có một nơi nào đó để dừng chân giữa thành phố xa lạ, tìm cho mình một điều ấm áp nho nhỏ như tách trà đầu tiên.

- Này Ngân, dạo này bà hay đi đâu vậy? - cô bạn Mộc Huỳnh cùng lớp và cả phòng ký túc hỏi cô vào một đêm xuống, khi cả lũ đã yên vị trên giường và tán phét về những câu chuyện con gái, còn Thanh Ngân thì mới trở về từ tiệm trà và đi ra từ nhà tắm, tắm nước ấm trong một ngày đầu đông, thực thích.

- Tôi đi làm thêm thôi.

- Thật vậy??? Chúng ta mới nhập học được bao lâu chứ? Bà siêu đỉnh đấy!!! - Mộc Huỳnh là tuýp con gái mạnh mẽ bạo mồm, volume cô ta một khi đã mở thì có thể sử dụng làm đồng hồ báo thức cho cả tầng nhà đấy, như lúc này, cô ấy phấn khích đến độ có khiến cô nhức óc được luôn.

- Một tiệm trà tình cờ gặp phải thôi, công việc cũng không có gì đâu...

- Oaa, có anh chàng soái ca nào không, hôm nào mấy đứa ta phải đi thăm thú thôi, bà nói đi, có anh chàng đẹp trai nào không???

- Có một ông chủ...cũng có thể nói là...cũng được…

- Sao bà lại gặp được quán trà ấy vậy...kể đi nào, nha nha - Cô ta thật ồn ào, nhưng có một người bạn cùng phòng như vậy cũng rất vui vẻ, chẳng bao giờ phải sợ im lặng tịch mịch. Thanh Ngân trèo lên giường, kể về những ngày đầu gặp mặt anh ấy, về tiệm trà Langbiang, trong cơn mơ màng thiếp đi, cô nghe giọng Huỳnh Mộc ngái ngủ nói:

- Cứ như mở đầu một câu chuyện ngôn tình ấy nhỉ…

Bạn đang đọc Đã Từng Yêu sáng tác bởi RuanXian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RuanXian
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.