Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan tài đen

Tiểu thuyết gốc · 3108 chữ

Chương 8: Quan tài đen

Hoang mang lẫn kinh hãi, nhưng cũng kích thích và hưng phấn, tất cả những xúc cảm vốn đối nghịch, bằng một cách kỳ lạ nào đó lại đang hòa quyện trong đầu Thanh.

Đôi bàn tay kia run rẩy không hoàn toàn do sợ hãi, mà là phần nào bị kiểm soát bởi chính sự phấn khích đang trào dâng trong mình.

"Đây là… Hành Giả sao?"

Vô cùng quen thuộc, vô cùng giản đơn, thuần khiết tựa ngọn đuốc nhỏ khẽ cháy âm ỉ trong lòng, đốm lửa ấy hệt như ánh đèn lồng kia, tuy lập lòe yếu ớt, nhưng vĩnh viễn không thể dập tắt.

Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi tiếng gọi của ông Năm.

- Thanh, ra ngoài trước đi!

Khẽ gật đầu rồi thu dọn đồ đạc vào chiếc túi vải, Thanh mở cửa bước ra. Trái ngược với sự ngột ngạt trong căn phòng nhỏ, ở ngoài này không khí trong lành tràn ngập khắp nơi làm cậu hít lấy một hơi đầy.

Trước cửa nhà bấy giờ tụ tập rất đông đúc, có cả hàng xóm lẫn những người qua đường tò mò ghé vào hóng chuyện, tiếng bàn tán làm xôn xao cả một góc xóm trọ.

Vừa thấy Thanh bước ra, người đàn bà khi nãy đã nhào tới hỏi han.

- Con tui sao rồi cậu?

- Mọi chuyện ổn rồi.

Thanh gật đầu chắc nịch, lòng ngầm hiểu vì sao lúc nãy ông Năm kêu mình đưa bà ta ra ngoài.

"Bả mà ở trỏng nãy giờ chắc hồn vía lên mây hết quá!"

- Vậy cho tui vô trong!

- Khoan đã, bác Năm đang…

Cậu chưa kịp ngăn bà lại thì cánh cửa phía sau đã mở, ông già Năm cùng đứa bé lành lặn bước ra.

- Mẹ!

- Trời ơi con tui!

Bà ta tiến tới ôm chầm lấy thằng nhóc, mất hết một lúc để nghẹn ngào. Hai mẹ con cúi đầu tạ ơn ông Năm rối rít, thiếu điều muốn khắc tên ổng lên gia phả mà thờ phụng.

Bắt gặp cảnh tượng này, lòng Thanh có chút rung động. Nhìn người đàn bà mừng đến phát khóc, nhìn thằng nhóc mới lúc nãy còn không ra hình người, giờ lại lành lặn khỏe mạnh làm tâm can cậu có chút vui sướng.

"Thì ra đây là Hành Giả…"

- Này cậu trai, cậu là thầy pháp hả? - Một lão già lạ mặt tiến tới hỏi chuyện Thanh, hẳn là hàng xóm.

- Dạ, không phải? Con theo phụ thôi, bác kia mới là thầy. - Cậu chỉ tay về phía ông Năm lúc này đang đứng nói gì đó với người đàn bà kia.

- Vậy à... Mà tui nghe nói, thằng nhóc nhà này do quậy phá, ăn bậy ăn bạ đồ cúng của người ta nên mới bị nhập. Phải vậy hông cậu?

- Dạ, cái này con cũng không rõ…

- Haizz! Kể ra cũng tội bà Tư, bả hiếm muộn, lớn tuổi rồi mới có một mụn con, nên bả thương nó lắm. Mà do cưng chiều nó riết nên thằng nhỏ hóa hư, phá làng phá xóm khắp nơi để giờ bị vầy.

- Dạ, thì ra là vậy... - Cậu trả lời cho có lệ, miệng cười xòa mà lòng nghĩ ông già này nhiều chuyện thiệt!

Bỗng có tiếng gọi của ông Năm.

- Thanh, cho ta mượn hai trăm!

- Hai trăm, để làm gì ạ? Con đang không có tiền lẻ. - Nói rồi cậu móc ra một tờ năm trăm ngàn mới cáu đưa cho ông.

Nhận tiền từ Thanh, ông Năm nhẹ nhàng chuyền nó vào tay người đàn bà kia, khẽ tiếng dặn dò.

- Cầm lấy mà mua những đồ mà tôi nói lúc nãy. Nhớ kỹ, không sai một món! Có chuyện thì gì báo tôi.

Bà ta lại rối rít quỳ lạy ông, còn Thanh thì có chút té ngửa vì mình vừa bay mất năm lít mà tiếng thơm thì ông già Năm hưởng.

- Về thôi!

Ông Năm phất tay, ra hiệu cho Thanh theo sau mình, cả hai lại một lần nữa chậm bước trên con lộ vắng.

Và thế là lần đầu "đi đêm" của cậu đã kết thúc như vậy, nói đúng hơn là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ. Vì từ tận sâu bên trong, Thanh vẫn thấy rất quen thuộc với chiếc lồng đèn, với những lá bùa vàng hay với cảm giác khó chịu từ thứ nước đỏ sệt quái dị.

"Cứ như mình đã từng gặp chúng trước kia…"

- Nhớ lại được gì không?

Màn độc thoại nội tâm của Thanh bị cắt ngang bởi câu hỏi của ông Năm. Nhưng bản thân cậu cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như nào, nên đành lắc đầu.

- Phản ứng của cậu rất nhanh, thao tác cũng rất thành thạo. Ta không biết tại sao cậu mất trí, nhưng tài năng mà cậu đang sở hữu là không thể phủ nhận. Quê cậu ở đâu?

- Dạ quê con Bình Định!

- Tây Sơn?

- Dạ…

- Cậu họ Trần? - Ông Năm dừng bước, quay phắt sang nhìn Thanh, buông câu hỏi nghe như tra khảo.

- Dạ đúng, con họ Trần.

Nhíu mày quan sát, ông như săm soi từng chi tiết trên khuôn mặt xém điển trai của cậu, miệng lầm bầm.

- Họ Trần, Tây Sơn Bình Định…

Lão lại cất bước, chẳng hề giải thích gì, chỉ im lặng một mình với những suy tư. Thái độ kỳ lạ của ông Năm làm Thanh cực kì khó hiểu, tên họ quê quán mình có vấn đề à?

- Dạ... họ Trần quê Bình Định thì có vấn đề gì hả Bác?

Lão một lần nữa dừng bước, sắc mặt lúc này bỗng dưng hiện rõ vẻ khó chịu, mắt cau mày nhíu buông một chữ.

- Có...

- Có gì bác? - Thanh tò mò hỏi dồn, nhưng thứ cậu nhận được không phải câu trả lời, thay vào đó là hành động kỳ lạ của ông Năm: Lão khịt mũi ngửi lấy ngửi để khoảng không trước mắt để rồi bất ngờ gằn giọng.

- Có chuyện rồi!

Nói rồi ông phóng như bay, Thanh chưa hiểu chuyện gì cũng vội vàng chạy theo. Nhưng từ nét mặt cùng giọng điệu gấp gáp của lão, cậu như đã đoán ra phần nào: Nhà có biến.

Cả hai vội vã lao đi, về đến trước cửa nhà, đúng như dự đoán, một khung cảnh tang hoang hiện ra với hai cánh cửa gỗ lúc này đã bị đánh nát, treo lủng lẳng trên bản lề.

"Tầm! Mai!"

Thanh như thét lên trong lòng, cậu chạy vội vào trong, mọi thứ vô cùng hỗn loạn, giấy bùa được treo khắp nơi lúc trước, bấy giờ cháy rụi, cỗ quan tài đen thì biến mất, khắp nơi bê bết những vệt máu đỏ tươi.

Nhìn về hướng chiếc ghế nơi góc phòng, Thanh như chết lặng: Không có gì cả…

Tầm không ở đây…

Mai cũng chẳng thấy…

Cậu bất lực ngồi bệt xuống đất, tinh thần cùng cảm xúc đang vô cùng hỗn loạn. Giây phút Thanh đang đắm chìm trong suy sụp, ông Năm bước vào, quăng một vật đến trước mặt cậu.

Đó là một mảnh gỗ với số 103 được viết bằng máu…

Quá tải… Và bùng nổ!

- 103… Chết tiệt! 103… Khốn nạn! 103… Mẹ kiếp! 103… Tại sao? Tại sao lại là tao hả? TẠI SAO?

*Chát

Lão tát Thanh một cái rõ to, mặt cậu in hằn dấu tay đỏ ửng. Kỳ lạ thay, nước mắt lại không thể chảy, lòng đang nổi sóng giờ lại được một khoảng lặng, mọi sự bấn loạn cũng theo đó mà tắt dần.

Nhưng chẳng thể nào mà trấn tĩnh, lòng giờ chỉ còn sự căm phẫn lẫn bất lực. Thanh vùng dậy, một thân một mình phóng ra khỏi cửa tiệm nhỏ, chạy như bay trên con đường bị bao phủ bởi màn đêm, cậu phải kết thúc chuyện này!

Nơi căn tiệm hoang tàn, ông Năm vẫn ngồi đó, mặt tuy điềm tĩnh nhưng bên trong lại nổi lên bão táp. Lão nghiến răng từng hồi để kiềm nén cơn lôi đình đang bùng phát, dặn lòng phải bình tĩnh mới có thể giải quyết mọi thứ.

Đưa tay vào túi vải mà Thanh để lại lúc nãy, ông lấy ra một nắm gạo trắng, cắn ngón cái ứa máu rồi nhỏ vài giọt vào mớ gạo, trộn đều.

Xong xuôi lão đứng dậy, vẩy nắm gạo xuống sàn nhà trước mặt.

Đám gạo bốc khói nghi ngút, sàn nhà vốn trống trơn bỗng nhiên hiện lên những dòng nguệch ngoạc đỏ tươi.

"Mang hắn tới đây!"

Nét mặt ông Năm thoáng chút kinh hãi lẫn bất ngờ, nhíu mày đăm chiêu trong khoảng một giây, xách túi vải lên, lấy trên nóc tủ một cuộn giấy dài rồi lao ra khỏi cửa tiệm, phóng bước tiến vào màn đêm sâu thẳm.

[---]

Dưới ánh trăng mờ, tòa chung cư hiện ra với vẻ u ám đầy ma mị.

Trên con phố nhỏ tăm tối là chàng thanh đang lao đi vun vút xuyên qua màn đêm, đằng sau không xa là một lão già thân vận áo bà ba tay mang túi vải cũng phóng bước theo sao.

Cả hai đang hướng về cùng một nơi: căn phòng 103.

Thanh lao thẳng vào trong tòa nhà, băng qua đại sảnh. Từng bậc cầu thang bấy giờ bất ngờ thay lại lành lặn vô cùng, như thể đây là con đường đã được trải thảm sẵn để chào đón cậu, tiếc thay ở cuối con đường kia, lại chỉ có sự chết chóc…

Leo đến tầng 13 của tòa chung cư đáng nguyền rủa, Thanh đã thấm mệt, nhưng lượng endorphin sản sinh trong cơ thể vẫn giữ cậu tỉnh táo. Trong tâm trí rắn rỏi lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm:

"Cứu lấy Tầm và Mai!"

*Rầm

Ánh chớp lóe lên làm sáng bừng cả dãy hành lang tối, phía cuối con đường, ngay trước cửa phòng 103 là một cỗ quan tài đen bóng, dựng đứng sừng sững đầy kiêu ngạo ở chính giữa lối đi.

Hai bên trái phải của quan tài là đôi sợi dây đang treo lơ lửng hai bóng dáng quen thuộc mà Thanh kiếm tìm: Tầm và Mai.

Cả hai bị sợi dây quấn chặt cổ tay, thân người nặng nề đung đưa, chân không chạm đất, im lìm bất động.

Cậu điên tiết lao lên, nhưng rồi bị một bàn tay nắm vai kéo lại, là ông Năm. Lão giữ Thanh lại, nhìn cậu bằng đôi mắt vẫn nét cương trực nhưng thêm phần phẫn nộ.

- Để ta!

Nói rồi lão ta vứt cho cậu một con dao nhỏ nhuốm máu, khẽ thì thầm.

- Ta dụ nó, cậu cắt dây rồi mang hai đứa đi!

Như đã hiểu ý, Thanh khẽ gật đầu.

Ông Năm bước tới, tay thắp Huyết Đăng rồi cắm ngọn đèn xuống đất, nền xi măng cứng cáp bị đục thủng một lỗ, chiếc đèn lồng dựng đứng soi sáng đoạn hành lang tối.

- Còn không mau ra?

Lão cất tiếng mà như gầm như thét, chất giọng già nua bấy giờ không còn nét trầm ấm thân quen, thay vào đó là một ngữ điệu khàn đặc đầy phẫn nộ.

Từ phía sau quan tài, một bóng dáng nhỏ nhắn thân quen bước ra: Thằng nhóc ở công viên nọ.

- É hé hé hé hé!

Nó nở một nụ cười đầy châm biếm trên khuôn mặt biến dị chằng chịt những vết khâu vá, là tàn tích từ vết thương mà Thanh cùng Tầm tặng cho nó. Chất giọng cao vút đầy mỉa mai cùng giọng cười sởn ốc được thốt lên qua vòm họng bé nhỏ.

- Thằng kia đánh không lại gọi phụ huynh ra đánh hộ à? Á há há há há!

Thanh như nhận một cú sốc lớn, thằng nhóc kia - con quái vật đầu tiên và cũng là duy nhất mang lại cho cậu nỗi sợ hãi thật sự, giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Cho đến giờ phút này, từ tận sâu thẳm bên trong, Thanh vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với nó một lần nữa. Nhưng đã không còn thời gian để lựa chọn nữa rồi, cậu phải làm, một lần duy nhất và mãi mãi, đối diện và vượt qua nó, vượt qua nỗi sợ bên trong cậu.

Ông Năm khẽ động, Thanh cũng lao lên. Cả hai tuy có xuất phát điểm khác nhau, nhưng chỉ có chung một mục tiêu duy nhất.

Cứu lấy Tầm và Mai.

Thân hình già nua phóng tới, lao thẳng vào thằng nhóc đang đứng cạnh cổ quan tài.

Vóc dáng trẻ trung cũng nhào lên, tay nắm chặt dao nhọn nhắm thẳng vào hai sợi dây treo đang lơ lửng.

Bỗng khóe môi thằng nhóc khẽ nhếch, nó móc từ trong túi một món vật mà khi nhìn thấy, cả Thanh lẫn ông Năm đều bàng hoàng: Cái lọ nhỏ trong bàn thờ ở tiệm quan tài.

Nhảy phốc lên, giơ cao tay, đập một phát cực mạnh, chiếc lọ va chạm với thành quan tài, vỡ toang, thứ nước đen ngòm bên trong được giải phóng, tràn ra lênh láng.

Một khắc lặng người...

Như biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, ông Năm nhanh chân chuyển trọng tâm, khẽ lách người sang một bên, thân hình già nua vẫn tiếp tục lao lên phía trước.

Và đúng như dự đoán của lão, nắp quan tài bật tung với một tốc độ cực nhanh, nó bắn về phía trước.

Chẳng thể phản xạ như ông già kia, Thanh biết mình không thể né được miếng gỗ chà bá này, nhưng ít nhất cậu vẫn phải làm gì đó.

Đầu óc bỗng chốc tỉnh táo, bàn tay đang nắm chặt dao tự động vung lên, Thanh phi cái lưỡi sắc lẻm hướng về sợi dây đang treo Mai.

Với độ chính xác đến khó tin, lưỡi dao nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây mảnh, Mai rơi xuống. Ông Năm lao đến, tung một cước đá lùi thằng nhóc rồi bắt lấy cô, mượt mà trôi chảy tựa như một điệu múa được luyện tập nhuần nhuyễn từ trước.

Sự kết hợp ăn ý đến mức hoàn hảo, không một nhịp thừa, không một khoảng trễ, cả hai nhất quán như ánh lửa trong ngọn đèn lồng kia, nóng bỏng nhưng mềm mại, rực rỡ nhưng bền bỉ, chập chờn chớp tắt, vô cùng khó đoán.

"Vì họ là Hành Giả…"

Từ trong góc khuất, một giọng nói ấm áp khẽ vang trong đêm nhưng không ai nghe thấy, một đôi mắt trong vắt lặng lẽ quan sát cuộc chiến, một bông hoa nhẹ nhàng nở rộ - bông sen trắng…

Thanh vừa ăn trọn quả nắp hòm to tướng, dù đã tung một cước để hãm lực, cú tông trực diện vẫn đủ sức đánh bay cậu một khoảng, trượt đoạn dài làm tróc cả nền xi măng, cực kỳ đau đớn.

Ở bên này, ông Năm dù đã giải cứu được Mai nhưng vẫn vô cùng lo lắng, vừa lay người cô vừa lớn tiếng gọi.

- Mai! Mai!

Ông cắn vội ngón tay, nhỏ vào giọt máu đỏ vào bờ môi khô khốc của Mai, hàng mi khẽ giật, cô mở mắt.

- Ba ba… Tầm! Tên đó bắt Tầm đi!

Mai hoảng loạn, vừa tỉnh dậy sau một trải nghiệm kinh hoàng khiến tinh thần cô có chút bất ổn. Ông Năm thở phào nhẹ nhõm, khẽ xoa đầu trấn an cô con gái, lão quay sang, đưa đôi mắt phẫn nộ hướng về chiếc quan tài đen, miệng lầm bầm.

- Cuối cùng thì ngày này cũng tới…

Ông đứng dậy, rút ra đoạn giấy dài ố vàng, cởi bỏ sợi dây buộc, vật được quấn bên trong dần lộ ra: Một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm với vài họa tiết đơn giản cùng chiếc lưỡi sáng bóng đầy những kí tự được khắc chìm lên.

Miết nhẹ hai ngón tay lên lưỡi kiếm, máu tươi tuôn ra, chảy xuống từng khe nhỏ ngoằn ngoèo trên lưỡi kiếm sáng bóng, thanh kiếm giờ nhuốm một màu đỏ chằng chịt kí tự, xen kẽ trên nền thép trắng.

Giương gươm thủ thể, ánh mắt tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm về phía chiếc quan tài, lão đã sẵn sàng nghênh chiến.

Ở bên kia, Thanh đang cố gượng dậy sau cú chấn thương từ vụ va chạm gây ra bởi cái nắp hòm. Cậu nhìn chằm chằm vào cái quan tài đen, từ khoảng tối mờ mịt bên trong, một bóng dáng dần bước ra.

Vóc dáng thanh tao núp sau bộ đồ đen, đôi chân thon thả thấp thoáng sau tà áo, cánh tay nhu mì ngoan hiền khoanh trước bụng, khuôn mặt thanh thoát say đắm cả nhân gian.

Đối với người khác, đây là có lẽ một cô gái đẹp, nhưng đối với Thanh, đây không chỉ là một người con gái đơn thuần, mà còn là…

Có gì đó ùa về trong ký ức…

Ngày đầu bái sư…

Lần đầu thắp đăng…

Dưới ao sen hồng…

Trên con đường vắng…

Cùng nhau chinh chiến…

Giọt buồn khẽ rơi...

"Lệ?"

- Ahhhhh!

Thanh ôm đầu thét lên, não cậu như muốn nổ tung, như có gì đó đang cào xé từ bên trong, nỗi thống khổ không gì tả được.

Bóng hình đó nhẹ nhàng lướt tới, khẽ chạm tay Thanh, nhìn cậu trìu mến, ánh mắt long lanh. Đối diện với người con gái trước mặt, Thanh cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, có gì đó rất đỗi thân thương, có gì đó...

*Rầm

Một cú trời giáng, cô gái đồ đen tung cước đá Thanh bay sang bên tường nhà làm nó thủng một mảng lớn, cậu nằm gọn trong góc phòng phía sau bức tường, máu chảy đầy mồm, bộ dạng như sắp hấp hối, bất tỉnh nhân sự.

Thằng nhóc bị ông Năm tặng một cước lúc nãy bấy giờ lại tiến tới chỗ cô gái kia, đưa cho cô ta một chiếc mặt nạ trắng xóa.

Nàng ta đeo vào, từ trong thần thái toát lên vẻ kiêu sa lẫn ma mị đầy quái dị. Nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên ngoắc tay một cách khiêu khích, mời gọi lão già đứng nơi cuối hành lang.

- Nào… Tới đây!

Bạn đang đọc Dạ Hành Ký sáng tác bởi pandora1029
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pandora1029
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.