Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu đi đêm

Tiểu thuyết gốc · 3782 chữ

Chương 7: Lần đầu đi đêm

Năm ngoái, một đêm giá buốt.

Giữa tiết trời sương giá, một đốm sáng nhỏ chầm chậm di chuyển trên con đường làng, đó là tôi và Lệ.

Chúng tôi di chuyển rất chậm, trên tay là chiếc đèn lồng đỏ đang gồng mình soi sáng khoảng không xung quanh một cách yếu ớt, cả hai như cố níu giữ từng giây phút được sánh bước cùng nhau.

Nép sát vào người tôi hơn để san sẻ hơi ấm giữa cái lạnh lẽo cuối đông, chợt Lệ cất tiếng hỏi:

- Thanh có sợ hi sinh hông?

- Lạnh quá buốt não hả?

- Thanh này! Người ta đang nghiêm túc!

- Hì hì! À thì… Mấy thằng trên tivi hay nói vầy nè: "Nếu sự hi sinh đó là dành cho em, thì anh sẵn sàng!". - Tôi nháy mắt ra vẻ quyến rũ. - Tui cũng kiểu vậy đó!

Dẫu biết câu nói vừa rồi là một lời bông đùa, Lệ vẫn có chút đỏ mặt. May cho Lệ là thứ ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn lồng không để tôi phát hiện ra biểu cảm này, không thì lại có cái để trêu nàng rồi!

- Vậy à… - Tôi cảm nhận được Lệ đang khẽ cười, thanh âm lời nói bỗng trở nên lí nhí. - Nếu người đó là Thanh… Lệ cũng sẵn sàng…

Tôi đã không nghe rõ, tưởng chừng như đó chỉ là lời nói vu vơ, đâu nào biết kia lại sẽ là một lời hứa, một lời thề mà cả đời này tôi mãi không quên...

[---]

Lửa rực, tro tàn, khắp nơi là máu.

Chân lết, tay run, nghiến răng phẫn nộ.

"Nếu người đó là Thanh…"

Nàng ta cất bước, chính khí ngút trời.

Lòng này đau nhói, vạn tiễn xuyên tâm.

"...Lệ cũng sẵn sàng!"

Dưới ánh lửa đỏ, có hồng nhan quay đầu khẽ tiếng.

- Một năm, Thanh… Hãy sử dụng nó thật tốt.

Trên đôi mắt ướt, vài giọt buồn lặng lẽ khẽ rơi.

Tâm can căm phẫn, cõi lòng này từng cơn giằng xé.

- KHÔNG!!!

"Trong một câu chuyện tàn khốc…"

Bất lực, vô hồn, bóng hình kia đang dần tan biến.

Đau xót, tuyệt vọng, tâm oán trách phận này hẩm hiu.

"...sẽ luôn có sự hi sinh."

Sấm giật, mưa rơi, lửa tắt, lòng lạnh.

Mắt khô, môi đỏ, tay tàn, chân phế.

Có tiếng ai oán ngân vang giữa đêm tối mù mịt:

- Sẽ không lâu đâu… Không bao lâu nữa… Ta sẽ quay lại… Thanh à...

[---]

- Không!

Thanh lại bừng tỉnh, nhưng lần này là ở một nơi khác ngoài lớp học. Cậu bật dậy quan sát, đó là một căn phòng nhỏ kiểu dáng đơn giản với trần nhà trắng, giường trắng, đệm và chăn cũng trắng nốt.

- Ê, tỉnh rồi hả? Có thấy không khỏe chỗ nào không?

Thanh nhận ra chất giọng này, cũng như phần nào đoán ra nơi mình đang ở: Phòng y tế của trường và kia là tiếng của Minh.

- Tui ổn. Sao tui lại nằm ở đây?

Minh nhíu mày nhìn Thanh bằng ánh mắt khó hiểu.

- Không biết tại sao mình nằm ở đây mà bảo "ổn"? Thôi anh hai ơi nằm xuống giùm em! Cô y tá sắp quay lại rồi, nằm xuống nghỉ tiếp đi!

Nói rồi Minh đỡ hai vai Thanh, nhẹ nhàng đẩy cậu nằm xuống.

- Ông thiệt là không nhớ gì luôn hả?

Thanh lắc đầu, nhíu mày suy tư, thế quái nào mà mấy ngày nay tinh thần cậu sa sút hẳn ra, hở cái là xỉu, lẽ nào là do quá nhiều chuyện kì dị xảy tới?

Thấy cậu rơi vào trầm tư, Minh ôn tồn kể lại sự việc:

- Nãy sau khi xém chút bị đánh, tui với ông đứng nhìn con nhỏ rời đi, nhìn một hồi tự nhiên ông bước tới, tay ôm đầu mồm la ăng ẳng rồi té xỉu cái đùng! Làm tui phải vác ông từ dưới sân lên tận đây mệt chết mẹ!

Minh không kể ra sự thật là do mọi người xung quanh nhìn vào tưởng cậu làm gì Thanh nên mới bắt anh vác thằng nhà quê này lên phòng y tế.

- Cảm ơn.

Một câu cụt lủn. Thanh vẫn rất cảm kích Minh, nhưng đầu cậu giờ đang dành cho việc khác, não bộ vận hành hết công suất của từng nơron chỉ để nhớ lại khoảnh khắc đó, thời điểm trước khi mình ngất đi.

Thanh bắt đầu nhớ lại...

Cậu thấy cô nàng kia quay bước rời đi với cuộn giấy và chiếc túi, thấy đoạn giấy dài vẫn trường kỳ phát sáng nhưng dần mờ đi.

Rồi bỗng sự chú ý của Thanh bị thu hút bởi một thứ lọt ra từ chiếc túi vải cô ta mang: một sợi dây tua rua màu tím. Cố nhìn kĩ hơn để củng cố suy đoán của bản thân, bỗng đầu cậu nảy số, có cái gì đó như bùng nổ.

Cơn đau tiến đến một cách thần tốc, giằng xé Thanh bằng những kích thích điên loạn lên thần kinh trung ương làm cậu phải ôm đầu cắn răng chịu đựng cơn thống khổ. Cảm giác chết tiệt này chỉ chấm dứt khi y tá tiến vào và tiêm cho cậu một mũi an thần.

Thanh bình tĩnh lại phần nào, Minh ngồi cạnh bên thì chết lặng, trứng dái đánh lô tô, lòng thầm than sao số mình xui vậy, đi kết bạn gặp đúng thằng não có vấn đề ạ!

Minh muốn phắn ra khỏi đây lắm rồi, nhưng vẫn phải ở lại để giữ một ấn tượng tốt với thằng điên kia, không nhỡ may tương lai nó bỗng dưng lên cơn đến tìm mình trả thù vì tội bỏ mặc nó thì bỏ mẹ!

Y tá sau khi kiểm tra sơ bộ cho Thanh thì khuyên cậu nên đến bệnh viện khám và điều trị. Vì nhà trường không kham nổi mỗi ngày một liều an thần loại mạnh cho cậu đâu!

Thanh ậm ừ dạ vâng, nằm nghỉ một lúc rồi nhờ Minh đỡ mình ra về.

Bước đến cuối hành lang, cậu đã tự mình đi lại được, quay sang nói với Minh:

- Cảm ơn ông, ơn này ghi nhớ, lần sau mời một chầu trả lễ.

- Úi giời, việc nên làm thôi mà… Hả gì? Thôi ông không cần nhớ tui đâu, quên đi càng tốt! - Minh giả bộ liếc nhìn đồng hồ. - Tui có việc bận phải đi rồi. Vĩnh biệt, à nhầm, tạm biệt!

Nói rồi Minh nhanh chóng phóng đi mất dạng, bỏ lại Thanh đang ngơ ngác, lòng dấy lên thắc mắc người Sài Gòn hào phóng vậy hả ta?

[---]

Cái nắng nóng buổi trưa làm Thanh chẳng muốn đi đâu, nỗi lo lắng cho Tầm lại dắt cậu về với tiệm quan tài, ngôi nhà mới của cậu ở đất Sài Thành.

Vẫn cánh cửa gỗ quen thuộc, cậu đẩy nó ra rồi bước vào, mùi nhang đèn lẫn xạ hương xộc vào mũi kèm theo chút hương thơm của thức ăn.

Ông Năm cùng Mai đang ngồi ăn cơm trên chiếc bàn mà mới hôm qua thôi nó còn là vị trí đặt cái quan tài.

- Về rồi à? Ngồi xuống ăn cơm này!

- Dạ nãy con ăn bên ngoài rồi. Cảm ơn bác!

- Ủa cái gì vậy anh? - Mai dùng đũa chỉ vào cái túi to trên tay cậu.

- Này là họa cụ. Anh học trường Mỹ Thuật nên giờ cần làm đồ án, mà mấy đồ vẽ cũ để bên phòng kia hết rồi, nên giờ phải mua mới.

Gật đầu thay cho câu đã hiểu, Mai lại tiếp tục tập trung vào chén cơm trên tay.

Thoáng đưa mắt nhìn qua chiếc ghế nơi Tầm đang ngồi, nó vẫn ở đấy, bất động. Ông Năm nói nay mai nó sẽ tỉnh nên cậu cũng phần nào yên tâm, dù lòng vẫn như lửa đốt.

- Con xin phép!

Nói rồi Thanh cất bước về phòng, ông Năm đã hào phóng cho cậu và Tầm một chỗ trên gác mái. Căn phòng tuy không to nhưng ít nhất nó có hai giường và không gian rất ấm cúng.

Dọn dẹp một chút, cậu dựng giá vẽ lên và bắt đầu công việc mình yêu thích. Đầu tiên là một lớp sơn lót, tiếp đến là lớp màu mỏng phác họa, phân mảng sáng tối, đây là giây phút Thanh phải xác định mình sẽ vẽ gì.

"Một tác phẩm có chiều sâu..."

Cậu vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tay đã bắt đầu đi cọ, từng vệt màu sắc được tô phết một cách thanh thoát lên nền vải trắng, đường nét uyển chuyển tựa nước chảy mây trôi.

Một cách rất bản năng, như thể người đang vẽ bức tranh kia tựa hồ không phải Thanh, và thứ cậu đang vẽ cũng không thuộc về thực tại, nó giống với một cái gì đó vốn đã ngủ sâu trong tiềm thức, một cái gì đó thuộc về quá khứ…

[---]

Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, đáp xuống hành lang nơi tầng gác mái, chân Mai khẽ tiến bước, nhẹ nhàng mở hé cửa phòng Thanh rồi nhìn vào.

Cô thấy cậu đang ngẩn ngơ ngồi nhìn vào bức tranh trước mặt. Mở hẳn cửa ra, Thanh vẫn không có vẻ gì là phát hiện ra Mai, thế nên cô tiến tới gần hơn để quan sát bức vẽ.

Đó là một đầm sen trũng nước, giữa những đóa sen hồng là một cô gái có nét đẹp rất thanh thoát. Mái tóc đen mượt mà, cánh tà áo thướt tha cùng đôi mắt mơ màng diễm lệ làm Mai thoáng nghĩ nếu như đây là người thật thì ắt hẳn nàng ta phải rất đẹp, vẻ đẹp mặn mà của cô gái Việt Nam.

Nhưng điểm đặc biệt là, tay cô cầm một cái lồng đèn, chính xác hơn là cầm một ngọn "Huyết Đăng".

Mai toang tiến tới để nhìn kĩ hơn, nhưng cô lại vô tình va phải Thanh làm cậu bừng tỉnh.

- Mai hả? Làm giật mình! Kiếm anh có gì không?

- À… Hông có gì! - Chỉ tay vào bức tranh. - Anh vẽ ai dạ?

Thanh lại thẫn thờ nhìn bức vẽ, khẽ thở dài.

- Anh cũng không biết nữa, vẽ vẽ tô tô một hồi nó ra bức này, nhưng anh lại không có ký ức gì về nó…

- Hong lẽ là… Người trong mộng của anh hả?

- Con bé này! Vớ vẩn!

Thanh có chút đỏ mặt, thấy thế Mai rất khoái chí, nghĩ bụng thằng cha này dễ trêu thật.

- Hì hì! Lát nữa ba ba sẽ đi "Dạo Đêm" á! Anh đi theo học hỏi hong?

- Dạo Đêm?

- Đúng vậy!

Tâm trấn thiên lôi;

Giữa màn đêm tối;

Chân bước tay soi;

Chờ lời trăng trối.

Đó là "dạ hành", hay còn gọi là "dạo đêm", là thời khắc hành nghề á! Hiểu chưa?

Thanh đưa tay lên định sờ trán Mai xem có nóng không.

- Làm gì đó?

- À không có gì!

- Vậy thì mau chuẩn bị đi, sắp khởi hành rồi đó!

[---]

- Hôm nay không được!

- Hả? Sao lại không được? Con muốn đi với ba ba cơ!

- Ở nhà đi! Thanh theo ta! - Bước ra khỏi cửa, ông Năm dặn dò lần cuối. - Nhớ kỹ không được mở cửa!

Nói rồi ông đóng sầm cửa lại, Mai bực dọc không thôi.

- Mọi hôm vẫn cho đi theo bình thường mà! Tự nhiên bữa nay lại như vậy. Hừm!

Sau khi cánh cửa đã khép, ông dán lên nó hai lá bùa vàng, bắt chéo niêm phong nó lại. Thanh thắc mắc hỏi tại sao thì nhận được lời đáp.

- Tháng 7 đã hết, cửa cũng đóng, nên con ngạ quỷ cậu gặp hôm qua hết sức bất thường. Ta không chắc kẻ đứng đằng sau là ai và có còn theo đuổi hai người không, nên phải có phòng bị.

- Vậy ý bác là… Nếu thứ đó nhắm đến Tầm, thì sẽ an toàn hơn khi để nó ở đây?

Ông Năm gật đầu.

- Vậy nếu thứ đó nhắm đến con…

- Thì con gái ta sẽ an toàn. Đi thôi!

"Còn mình thì sao?"

[---]

Hai bóng người, một già một trẻ bước đi trên con đường vắng vẻ, điểm đến là một khu dân cư gần đó, mất không quá 5 phút đi bộ.

Dừng lại trước một con hẻm nhỏ, chỉ mới hơn 6 giờ nhưng ánh sáng nơi đây lại yếu ớt vô cùng. Ánh đèn dây tóc từ trong nhà hắt ra qua những khung cửa sổ làm sự nghèo nàn của xóm lao động này được nâng lên một bậc.

Ông Năm đưa cho Thanh một cái túi vải.

- Lát ta kêu tên món nào thì lập tức đưa ngay món đấy. Nhớ chưa?

Thanh gật đầu, nhìn vào trong túi thấy lỉnh kỉnh những đồ vật lạ hoắc. Có vài thứ cậu biết như: cái đấu mực dùng trong nghề mộc này, cái bút lông viết thư pháp này, vài tờ giấy vàng chắc là bùa này, nến nhang đèn các kiểu này, và một lọ chất lỏng đỏ tươi mà Thanh dặn lòng rằng không phải là máu này…

- Đi!

Ông Năm ra lệnh, cất bước tiến vào xóm trọ nghèo, dừng lại ở căn thứ ba, gõ cửa.

*Cộc… Cộc… Cộc

- Ai đấy?

- Năm Hàng.

- Thầy Năm! - Cửa bật tung, một người đàn bà đã quá tứ tuần, sắc mặt tiều tụy bước ra. - Quý hóa quá! Cuối cùng Thầy cũng tới, nào mời Thầy vào nhà!

Thanh cùng ông Năm tiến vào trong, căn phòng bự hơn nhà trọ thông thường một chút, nhưng cơ bản vẫn là quá nhỏ, đồ đạc linh tinh chất đống lại càng làm nơi đây trở nên ngột ngạt hơn.

Cậu nhíu mày nhăn mặt vì vô tình ngửi được một mùi xú uế nồng nặc gay mũi. Cảm giác buồn nôn trào dâng trong thực quản, mắt cậu đảo quanh tìm kiếm nguồn cơn, và rồi thấy được cảnh tượng ấy…

Một đứa nhóc chừng 10 tuổi, thân thể ốm tong teo, tóc tai bù xù đang ngấu nghiến thứ gì đó bằng cái mồm đỏ lòm và đôi tay rướm máu.

Thanh chết lặng, xung quanh thằng bé vung vãi đầy xương và thịt vụn, chúng nát bấy đến mức không thể nhìn ra kia là thịt gì, cho đến khi cậu thấy một nhúm lông đen trong góc phòng cùng đôi tai mèo bị cắn dở…

- Thanh!

- THANH!

- Dạ! - Tiếng quát của ông Năm làm cậu hoàn hồn, hoang mang và bối rối, quay phắt qua thì thấy đôi lông mày đang nhíu lại đầy căng thẳng và có phần căm phẫn của ông.

- Đưa bà ta ra ngoài!

Thanh sực nhớ đến người đàn bà khi nãy, lúc này đang ngồi sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng cùng biểu cảm chết lặng.

Khó khăn lắm cậu mới đỡ được bà ra ngoài cửa, nhưng khi Thanh định đóng cửa lại thì bà ta lại bất ngờ nhào tới.

- Con tui! Con của tui! Nó là con tui! Làm ơn! Đừng hại nó! Làm ơn!

Người đàn bà điên cuồng bấu lấy bắp tay Thanh làm cậu đau điếng, đang định dùng lực hất bả ra, bỗng một bàn tay đặt lên giữ chặt và ngăn bà lại.

- Con trai bà sẽ ổn thôi! Tôi hứa!

Người đàn bàn thả lỏng, buông tay Thanh ra, nhìn ông Năm bằng ánh mắt khẩn thiết, lệ nóng đang không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt nhăn nheo, bà lại mếu máo:

- Trăm sự nhờ Thầy! Trăm sự nhờ Thầy!

Ông Năm đóng sầm cửa lại.

- Chuẩn bị đồ nghề!

Thanh theo hiệu lệnh cũng chẳng biết làm gì ngoài vạch sẵn túi ra chờ.

- Huyết Ngải... Lọ màu đỏ!

Nhận lấy cái lọ từ tay cậu, ông rút ra từ túi áo một dải băng trắng, nhỏ hai giọt đỏ tươi lên hai điểm riêng biệt trên đoạn băng rồi dùng nó bịt mắt lại, hai điểm đỏ nằm ngay vị trí đôi mắt.

Tiếp đến lại lấy từ túi quần một mảnh giấy nhỏ, đưa lên miệng thổi, miếng giấy phình ra thành một cái lồng đèn trắng có họa tiết đơn giản. Ông đặt nó xuống đất, dùng chỉ đỏ luồn qua rồi buộc vào một cái cây vừa tay.

Trong thoáng chốc, một chiếc đèn lồng "dã chiến" đã ra đời.

- Đốt nến!

Nhận lấy ngọn nến nhỏ Thanh vừa đốt, ông đặt nó vào tâm lồng đèn rồi cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ tươi vào đó.

Giây phút ngọn đèn bừng lên sắc đỏ cũng là lúc ông cất cao giọng nói:

- Huyết Đăng đã khai;

Dạ Hành đã triển;

Khách nào vãng lai;

Không mau lộ diện?

Ngọn lửa nhỏ trong chiếc đèn lồng phừng lên rực sáng, căn phòng giờ đắm chìm trong sắc đỏ gay mắt.

Đứa bé khựng người một nhịp trước khi nó quay lại, chìa ra hàm răng đỏ chét bị bao phủ bởi máu và nước bọt đang nhễu nhão không ngừng, hướng cái bộ dáng trông kinh tởm vô cùng về phía hai người.

- Ăn! Ăn! Ăn! Ắnnnnn!

Tiếng rít chói tai làm Thanh hơi choáng váng, cậu thất thần, bất động đứng nhìn thằng bé kia. Đôi mắt nó trắng dã, chân tay Thanh run lẩy bẩy, cảm giác nơi công viên tối qua lại ùa về: Tử vong cận kề.

Đằng sau lớp vải mỏng là ánh mắt lóe lên từng tia chính khí của ông Năm, cất bước tiến tới cùng lúc vứt cho Thanh lọ Huyết Ngải vừa dùng.

- Bôi nhẹ vào mắt, phần còn lại đổ vào đấu mực.

Cậu lật đật làm theo, cố giữ tâm trí tránh xa khỏi thứ hình ảnh kim tởm kia, thế nhưng đôi tay vẫn run như cầy sấy khiến cậu khó khăn lắm mới thoa được một ít cái thứ nước ấy vào mắt. Cảm giác đầu tiên là mát lạnh, nhưng ngay sau đó là đau rát, một kiểu dày vò khó lòng diễn tả, Thanh như muốn móc hai mắt ra vì cơn thốn xâm nhập vào hệ thần kinh.

Nhưng rồi mọi cơn đau đều đình trệ khi cậu mở mắt.

Không còn là đứa bé kinh tởm lúc đầu, thứ Thanh chứng kiến bấy giờ như một bản nâng cấp của cái giao diện ban nãy, và tất nhiên là nó gớm ghiếc hơn.

Hàm răng lởm cha lởm chởm từng chiếc nhọn hoắt, đôi mắt bự chảng với cặp đồng tử chứa đựng nhiều thứ đang bò lúc la lúc nhúc bên trong, bàn tay thì dài ngoằn trong khi hai cẳng chân thì bé tí trông cực kỳ không cân xứng với cái bụng phệ.

"Cái quái gì vậy?"

Thanh một lần nữa lặng người với những gì bản thân chứng kiến, mọi thứ bắt đầu đi quá giới hạn chịu đựng rồi!

Nhưng trong cái tầm nhìn đầy kinh hãi đó còn có một thứ khác, một luồng hào quang chói sáng tựa như ánh chớp trong đêm - Ông Năm. Lão bình tĩnh bước tới, một tay đèn lồng một tay xuất bùa, khí thế ngút trời lan tỏa làm Thanh bình tâm phần nào.

- Danh là Năm, tự là Hàng, nam phái Huyết Nhân... - Chưa kịp dứt lời thì thằng bé, đúng hơn là con quái vật kia đã bổ nhào về phía ông.

Nhíu mày cau có, ông lách nhẹ thân hình già nua, con quái vồ hụt bay thẳng về phía Thanh.

- Đấu mực!

Cậu lúc này mới luống cuống tay mở lọ tay lấy đồ, nãy giờ lo coi quên mất rồi còn đâu.

"Không kịp rồi!"

Thanh hét lên trong lòng khi thấy nó đã nhào tới nơi, nhưng ông Năm vẫn nhanh hơn một nhịp.

Phóng một bước dài, lấy đà nhảy lên rồi phi thẳng cái lồng đèn trên tay về phía thứ quái dị kia. Nó dễ dàng né được nhưng cũng không còn hướng về phía Thanh nữa.

Cán lồng đèn cắm phập xuống đất, lửa bên trong vẫn cháy bền bỉ một màu đỏ rực.

Sau phút mất đà, nó nhanh chóng lấy Thanh làm mục tiêu, chứng tỏ cái thứ này có trí thông minh, biết tìm "gà" mà giết trước.

Nó một lần nữa nhào tới, thế nhưng cậu lúc này đã chuẩn bị xong cả đồ nghề cũng như tinh thần đợi lệnh.

- Quăng! Nhảy!

Nhanh như cắt, Thanh nhảy qua một bên trong khi quăng một đầu dây mực về phía ngược lại, đầu còn lại vẫn giữ trong tay.

Ông Năm bắt được dây, con quái vật lao tới đúng lúc đấu mực vừa được kéo căng, nơi tiếp xúc giữa bàn tay gớm ghiếc và dây mực đỏ thẫm bốc lên một làn khói trắng mờ ảo.

Nó thét lên một tiếng chói tai trước khi bị bật lại va vào mảng tường phía sau.

- Tới! Trói lại!

Chớp lấy thời cơ, cả hai lao tới chèn ép thứ quái dị kia vào sát bức tường xi măng cũ kỹ, trên đường đi ông Năm tiện chân đá cái cán lồng đèn lên làm nó bay về phía Thanh.

- Cầm lấy! Đưa dây đây!

Chụp lấy chiếc lồng đèn cháy hoài không tắt, cậu vứt đầu dây còn lại cho ông.

Trong khoảnh khắc đó, con quái đột nhiên gập cái đầu xuống, toang cuối người luồn qua sợi dây tẩu thoát.

Nhưng ông Năm nhanh hơn, hất chân tung một cước làm đầu nó bật lên lại, tay nhanh thoăn thoắt quấn từng vòng dây mực làm thằng nhóc vừa bó lại vừa bốc khói như cái bánh tét.

- Huyết Đăng!

"Hẳn là cái lồng đèn nhỉ?"

Thanh vứt cái đèn lồng cho ông, lão đưa tay ra đón rồi giơ ngọn lửa đỏ trong lớp giấy lên trước mặt con quái vật đang vẫy vùng.

- An nghỉ đi!

Bóc ngọn lửa đang cháy trong tâm đèn thả lên đầu nó, dù không có chất dẫn nhưng lửa vẫn bùng lên, đỏ rực cả căn phòng.

Ông Năm thổi tắt ngọn đèn.

- Xong rồi!

Thanh ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, những gì vừa trải nghiệm dù không quá mới lạ nhưng vẫn cực kì kinh hãi đối với cậu.

Giơ đôi bàn tay hãy còn run rẩy chạm vào nền gạch ẩm, cậu tự hỏi.

"Đây là Hành Giả sao?"

Bạn đang đọc Dạ Hành Ký sáng tác bởi pandora1029
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pandora1029
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.