Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức 103

Tiểu thuyết gốc · 2992 chữ

Chương 2: Hồi ức 103

Ngắm nhìn chiếc đèn trần khe khẽ lắc lư, ngửi mùi ẩm mốc từ cái sô pha cũ nát, Thanh bắt đầu suy ngẫm về quá trình đầy biến động mà cậu vừa trải qua để có được cái kết quả tệ hại này.

Cậu đang ở trong căn phòng 103.

Theo một cách lạc quan thì ít ra căn phòng bây giờ đã không còn bụi bặm, ánh sáng le lói ban ngày nay cũng đã biến mất, nhưng nét rợn người thì chưa. Dù được chiếu sáng bởi đèn điện, nhưng do lớp sơn đã cũ trên bức tường bong tróc khá nhiều nên khả năng phản quang bị giảm đáng kể. Căn phòng vẫn vẹn nguyên vẻ u ám, tối tăm như lần đầu gặp gỡ.

Có vẻ đã dần thích nghi với cường độ ánh sáng và bầu không khí nơi đây, Thanh bắt đầu ngẫm nghĩ về những thứ đáng để tâm hơn. Cậu nhận ra là từ trước khi ông bảo vệ và mình tới, chiếc chìa khóa có lẽ đã ở sẵn đó rồi. Và hẳn là người cha ở quê đã gọi điện thông báo trước, nên thông tin mình đến ở mới được bà cụ lao công nắm được.

Mọi thứ sẽ dần logic nếu như ta chịu suy nghĩ một cách kĩ càng.

Còn cái đêm đầu mà lão bảo vệ nói đến thì...

Thanh căn bản không tin và cũng không muốn tin, nên cậu gạt bỏ hết mọi giả thuyết trong đầu. Hít một hơi sâu, xốc lại tinh thần, tự nhủ bản thân mai là ngày nhập học và tốt nhất là mình nên ngủ sớm.

Thanh quyết định đi tắm trước.

Lấy trong ba lô vài dụng cụ cần thiết và một bộ đồ, cậu bước vào phòng tắm. Kì lạ thay là khác hẳn với vẻ u ám bụi bặm ngoài phòng khách, nhà vệ sinh kiêm nhà tắm ở nơi đây sạch sẽ và tươm tất hơn nhiều.

Thanh khá hài lòng về điều này, đó là cho đến khi, chiếc đèn vụt tắt trong lúc cậu đang gội đầu.

"Ôi đệch!"

Khoảng không gian trước mắt đột nhiên trở nên tối đen. Thanh bắt đầu hơi hoảng, tâm lý cậu vẫn chưa đủ vững để chịu đựng những thứ bất chợt này.

*Rầm

Tia chớp lóe lên mang lại cho căn phòng tối tăm một chút ánh sáng, tiếp đó là màn khiêu vũ hối hả trút từng đợt nước nặng nề của cơn mưa ngoài kia.

Với tay chạm đến vòi nước, dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra cùng lúc ánh đèn được bật lên lại. Thanh thở phào nhẹ nhõm trong một giây, đúng một giây. Bởi trước mặt cậu, cái đang chảy khắp đôi tay gầy gò là một thứ nước đen ngòm, bốc mùi kinh tởm.

Kinh hãi rút tay lại, mùi ngai ngái xộc vào mũi khiến Thanh tê dại.

"Cái quần què gì vậy!"

Mọi thứ ở cái chung cư này dù hơi quái dị, nhưng phần lớn chúng đều ổn và chưa vượt quá sức chịu đựng của cậu, ít nhất là cho đến lúc này. Giây phút nhìn thấy dòng chất lỏng đen sì một màu tăm tối chảy ra từ chiếc vòi nhựa, Thanh như sắp ngất.

Nhưng may là đầu óc cậu không đến nỗi quá tệ, khi cần thiết thì vẫn có đủ sự tỉnh táo. Khóa vòi lại, nước ngừng chảy, nhưng phần còn lại vẫn lênh láng và bốc mùi.

Thanh chịu hết nổi rồi, cậu phải rời khỏi đây!

Bước ra khỏi phòng tắm với không một mảnh vải che thân. Thanh đứng hình. Thứ chờ đợi cậu ở phòng khách là một khung cảnh hết sức kinh hoàng.

Sàn nhà lênh láng máu, cái mùi tanh tưởi bùng lên làm khứu giác của cậu gần như chết lâm sàng. Nơi đã từng là bộ sô pha bây giờ lại là điểm tập kết của những bộ phận như tay, chân, đầu người bị chất thành đống, nằm yên vị trên sàn nhà lạnh lẽo.

Nhưng thứ khóa chặt ánh nhìn của Thanh là cái thi thể treo lơ lửng dưới chiếc đèn trần đang kiên trì phát sáng.

Đó là một thi thể nữ, khoác trên mình bộ váy dài. Đáng lẽ ra sẽ là màu trắng, nếu nó không bị nhuộm đỏ bởi sắc tố đậm đặc của dòng máu đang không ngừng chảy xuống từ cái đầu vẹo hẳn sang một bên đầy quái dị.

Mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn lượng nước dùng lúc tắm, tay chân Thanh run rẩy một cách mất tự chủ, ánh mắt không thể nào rời khỏi khung cảnh đáng sợ này, não bộ dường như ngừng hoạt động.

"Chết tiệt!"

Cậu biết mà, thứ linh cảm không lành mà bản thân cảm nhận được ngay từ giây phút đầu bước vào tòa chung cư này, cậu biết rõ nó mà. Rằng điều đúng đắn cậu nên làm là rời xa chốn quái quỷ này ngay từ đầu.

"Mẹ nó!"

Hối hận lúc này là vô nghĩa, giờ hoặc là tìm cách thoát khỏi đây, hoặc là cậu sẽ bị chôn vùi cùng mớ tởm lợm này vĩnh viễn.

Mọi sự căng thẳng bị đánh tan bởi một chuyển động nhỏ từ phía cái xác... Nó mỉm cười. Nụ cười thê lương mà điên loạn, ánh mắt trắng dã chĩa thẳng vào đôi con ngươi đầy tơ máu của Thanh.

*Phựt

Sợi dây nối cổ tử thi với đèn trần đứt lìa, đồng nghĩa với việc cái xác rơi xuống.

*Bịch

Nó ngẩng đầu lên, đôi tay không lành lặn vươn tới, mười cái móng dài nhọn chìa ra như muốn cào xé tất cả mọi thứ trước mắt. Một cách chậm chạp, thi thể gớm ghiếc kia từ từ bò về phía cậu. Nét điên dại của một kẻ săn mồi đến từ cái thứ trước mặt đối nghịch hoàn toàn với vẻ hoảng hốt tột cùng của Thanh bây giờ.

*Grào

Nó nhào tới, một cách bất thình lình, tựa con thú săn mồi. Bất ngờ và hiệu quả.

Thanh gần như ngưng thở, giây phút nó lao đến, cậu đã chạm đến ngưỡng tận cùng của sự kích thích thần kinh, trước mắt tối sầm một màu đen kịt.

[---]

Vải đỏ, nến thơm, hoa tươi: Hỷ sự.

Bước chân vào lễ đường, lòng đầy phơi phới.

Cúi đầu trước gia trưởng, cung kính dâng trà.

Thắp ba nén hương dài, khai báo tổ tiên.

- Từ hôm nay, hai đứa chính thức thành vợ thành chồng!

Tân lang cười sảng khoái, tân nương mỉm thẹn thùng.

Tiệc tùng linh đình, hơn vạn lời chúc.

Đêm tân hôn - một khắc xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.

Nơi khuê phòng yên tĩnh, có cô gái vận áo đỏ, lòng hồi hộp ngóng chờ ý trung nhân.

Cánh cửa hé mở, nam nhân bước vào. Nàng càng e thẹn, nhưng cũng mong chờ.

Ánh chớp lóe lên, nến thơm được điểm. Hết sức bất ngờ, nam nhân không phải tân lang!

Ngoài trời mưa đổ, xối xả trút lên mái ngói. Trong này lệ đổ, bất lực máu đào khẽ tuông.

Nước mắt lăn dài trên khóe mi diễm lệ... Đau xót!

Tân lang lảo đảo chân bước vội vào phòng... Bàng hoàng!

Nàng khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.

Bi kịch là khi hạnh phúc bị tước đoạt bởi khổ đau.

Ngươi nói xem vì sao nàng cười rồi lại khóc?

Tủi nhục căm hờn, liệu có khiến đôi mi này thôi đẫm lệ.

Máu chảy đầu rơi, mới đủ sức chắp vá cõi lòng nát tan.

Ngoài trời mưa to sấm giật, giận dữ thay cho một số phận đáng thương.

Thời gian thấm thoát trôi, đưa ta quay lại với 103, lúc bấy giờ là 13.

Tân lang là chồng, tân nương là vợ, mặt đối mặt trên chiếc bàn góc cạnh. Không khí căng thẳng, nước mắt trực trào, nhưng thứ được trao lại là những lời cay nghiệt.

- Cái thứ dơ bẩn mất đi trinh tiết như cô mà cũng đòi được tôn trọng?

Con đầu lòng khả ái, gia đình tưởng chừng hạnh phúc. Sự thiếu thốn kéo ta về với khổ đau. Rượu chè cờ bạc, bao bất hạnh trút lên đầu vợ trẻ.

- Thứ đàn bà lăng loàn trắc nết, mày dám cãi lại lời của chồng mày sao?

Dẫu là đau khổ, nhưng vẫn cam chịu. Dẫu là viển vông, nhưng vẫn chờ mong. Lòng tin vững chắc, rằng một ngày mai, đời sẽ lại ngập ánh dương rạng.

- Không phải do thằng đó là anh tao, thì tao đã từ mày tám đời rồi!

*Xoảng

Có cái gì đó tan vỡ, không phải ngay lúc này, là thứ gì đó đã vỡ tan từ lâu lắm rồi. Thứ gì đó vô cùng trân quý, đại diện cho cả một niềm tin...

Giờ nó vỡ nát rồi!

Ngươi nói xem vì sao nàng cười rồi lại khóc?

NGƯƠI NÓI XEM TẠI SAO NÀNG CƯỜI RỒI LẠI KHÓC?

[---]

Thanh bừng tỉnh, yết hầu khô khốc, cậu muốn thét lên nhưng không được. Thanh quản co thắt, bị bóp nghẹt bởi ngoại lực mạnh kinh khủng. Đôi mắt mở to nhìn về khoảng không trước mắt, là cánh cửa, nhưng lại gần với trần nhà, tầm nhìn được nâng cao một cách phi lý. Chân múa loạn, không chạm đất, Thanh hoảng loạn khi nhận ra tình trạng khốn cùng của bản thân.

Cậu đang bị treo cổ.

Cố vẫy vùng trong vô vọng, trạng thái rối loạn cùng sự thiếu dưỡng khí trầm trọng khiến mọi thứ trong Thanh không thể hoạt động như bình thường được nữa. Cậu chỉ còn biết quơ quào đôi bàn tay chằng chịt gân máu, vùng vẫy loạn xạ đôi chân gầy còm trong bất lực.

"Mình sẽ chết như vầy ư?"

Cánh cửa trước mặt bật tung ra, một người đàn ông mặc áo bà ba xông vào.

Với cái ý thức như ngọn đèn dầu lập lòe chớp tắt của Thanh lúc ấy, khó mà phân biệt được độ tuổi của người đàn ông, nhưng động tác của lão ấy thì nhanh lắm. Vừa xông vào, ông đã lao thẳng tới, đạp một bước lên chiếc bàn gỗ, mượn lực lấy đà tung người phi tới chặt đứt sợi dây đang siết cổ Thanh.

Cậu ngã sấp mặt xuống sàn.

Ngay giây sau đó, bản năng sinh tồn làm Thanh hít một hơi sâu, bù đắp lại lượng dưỡng khí thiếu hụt nãy giờ. Cú va chạm với mặt đất không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến cậu thấy hơi tức ngực. Bằng chút sức lực vừa phục hồi, Thanh gắng gượng lật người lại, ngửa mặt lên trần nhà thở hổn hển, nhưng đôi mắt lờ mờ lại không tài nào sáng lên được.

Mãi cho đến khi cảm nhận được nhiệt lượng lan tỏa trước mặt, đồng thời thứ gì đó được nhét vào tay, thì cậu mới miễn cưỡng thấy được chút ánh sáng.

"Cái gì vậy? Giấy?"

Thất thần nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Đó là một người tầm trung niên, đôi nhãn quan tuy u tối nhưng lóe lên hào quang nơi đáy mắt.

Ông ta nhìn Thanh một lúc rồi rời đi, không một lời giải thích. Khi bộ đồ bà ba nâu đất khuất sau cánh cửa gỗ, Thanh vẫn chưa thể bình tâm. Giá mà lão già kia chịu ở lại giải thích cho cậu một chút, thì cậu đã không hoang mang đến vầy.

Nhìn vào lòng bàn tay hãy còn run run, bên trong là mảnh tro của thứ gì đấy vừa bị đốt cháy bởi ông già lạ mặt kia. Lòng Thanh như mớ bòng bong, rối rắm đến mức không thể diễn tả, nó làm cậu quên mất luôn cả việc hôm nay là ngày nhập học.

"Đúng rồi, hôm nay nhập học! Chết mẹ! Mấy giờ rồi?"

[---]

Ngay ngày đầu tiên bước vào đại học, Thanh đã bị vị giáo sư khó tính giáo huấn hết 30 phút đồng hồ vì cái tính thiếu kỷ luật được suy ra từ hành vi đi trễ của cậu.

Lòng nặng nề khôn tả, lời nói của vị giáo sư đáng kính không lọt nổi vào tai cậu dù chỉ một chữ. Vì những hình ảnh kinh hoàng cùng sự xuất hiện bất ngờ của ông già áo bà ba đang chiếm trọn tâm trí cậu.

Cảm giác khó chịu cứ quẩn quanh trong đầu Thanh đến tận trưa. Mang theo cái nắng nóng oi bức của trưa Sài Gòn trên vai, vô thức lê bước về lại căn chung cư định mệnh.

Thanh thẫn thờ ngước nhìn cái nơi đã mang cho cậu một đêm khiếp đảm.

Nghĩ ngợi hồi lâu, tiến bước, Thanh cần biết chuyện gì đã xảy ra, và cách duy nhất để mọi việc sáng tỏ, là bắt đầu từ nó: Căn phòng 103.

Đi ngang sảnh tầng trệt, hơi bất ngờ, trong phòng quan sát là bà cụ lao công cậu gặp hôm qua. Như biết trước cậu sẽ đến, bà nở một nụ cười niềm nở chào đón cậu. Lắc lư cái cà-mèn inox trên tay, trìu mến hỏi:

- Cháu ăn cơm chưa?

Sau cái gật đầu, Thanh và bà lão cùng yên vị trước mái hiên xi măng tại cửa thoát hiểm của chung cư, ngắm nhìn dòng xe tấp nập không ngừng di chuyển trước mặt.

Nếu hỏi tâm trạng của cậu lúc này ra sao, thì nó cũng giống như cái khung cảnh trước mắt bây giờ: Hỗn loạn và chen chúc.

Hỗn loạn những ý niệm phức tạp, chen chúc những hình ảnh khó hiểu, tất cả mọi thứ không ngừng lướt qua bầu tâm trí yếu ớt của cậu sinh viên vừa tròn hai mươi.

Cậu trải qua một phần tư cuộc đời với không một cơn ác mộng. Thế nên thể nghiệm vừa rồi mang lại cho cậu không chỉ nỗi sợ hãi hay sự kinh hoàng, nó còn châm ngòi cho một cái gì đó bị ẩn sâu bên trong cậu.

Thứ gì đó giống như sứ mệnh.

Là ngọn lửa được thắp lên, dần dần bùng cháy mạnh mẽ, lan tỏa ánh sáng đến những nơi cần lan tỏa, sưởi ấm những khái niệm đang cần được sưởi ấm, trong đó có cả cậu.

- Cháu có muốn biết điều gì đã xảy ra ở 103 không?

Bà cụ cất lời, Thanh hồi đáp bằng một ánh mắt nghiêm nghị thay cho câu trả lời. Cậu đang chờ đợi, tin rằng bà cụ biết điều gì đó về cái bí ẩn cậu đang theo đuổi, nên cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

- Chuyện xảy ra rất lâu về trước rồi, từ cái hồi căn chung cư này mới xây...

Bà dừng lại một nhịp để quan sát Thanh, cậu lúc này vô cùng chăm chú, ánh mắt dường như không rời khỏi khoảng không trước mặt. Cảm thấy sự tập trung nơi cậu đã đủ đầy, bà cụ tiếp:

- Đó là một đôi vợ chồng trẻ người Tàu, họ chuyển vào căn phòng đó sớm nhất. Nghe hàng xóm lúc ấy kể người vợ hiền lắm, nhưng gã chồng thì có chút quái gở. Quãng thời gian họ sống ở đây, thường xuyên nghe được tiếng cãi vã, đa phần đều là người vợ bị lăng mạ. Hàng xóm dù có khuyên can nhiều lần, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mãi cho đến khi trong nhà có đứa con nhỏ, gia đình họ mới êm ấm được phần nào. Nhưng không bao lâu, tên chồng sa vào rượu chè cờ bạc, đủ loại bất hạnh trút lên đầu cô vợ.

Thanh nghe như có tiếng thở dài xen kẽ vào lời kể trầm ấm pha chút thê lương.

- Người ta kể rằng cô bị đánh đập mỗi ngày: Vui hắn đánh, buồn hắn cũng đánh, mỗi lúc không có rượu uống, hắn ra tay hành hạ cô càng dã man hơn. Mỗi lần bị như vậy, cô chỉ có thể trốn ở một góc hành lang mà khóc, khóc cho qua cơn đau, khóc cho cạn kiệt sức lực rồi lại trở về. Cho đến một ngày...

Hít một hơi thật sâu, những ký ức không mấy tốt đẹp tràn về trong trí nhớ kém cỏi của bà lão. Thanh quay hẳn sang nhìn vào đôi con ngươi trong vắt của bà, cẩn trọng lắng nghe từng chữ một. Bởi cậu có cảm giác lời kể kia của bà không chỉ là một câu chuyện truyền miệng, độ chân thật và chi tiết khiến nó giống với lời tường thuật từ một người trong cuộc hơn.

- Cô vợ không còn khóc. Người ta không còn nghe được tiếng thút thít nơi hành lang nữa, thay vào đó là những âm thanh quái dị, được miêu tả như một thứ xúc cảm vô cùng kỳ lạ: Khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc. Nước mắt thay bằng máu, tiếng khóc thay bằng tiếng cười. Người vợ điên cuồng thảm sát cả gia đình. Cô ta chặt xác người chồng ra thành nhiều mảnh, chất thành đống, rồi dẫm trên đống xác đó treo cổ tự vẫn. Căn phòng từ đó không một ai đến ở, số phòng 13 cũng bị chủ chung cư đổi thành 103.

Bà quay sang đối diện với Thanh, đối mặt trực diện với đôi mắt đen huyền đang gặm nhấm từng dòng thông tin đáng kinh hãi vừa tiếp nhận được.

- Đó là tất cả những gì ta biết. Phần còn lại... Có lẽ cháu phải tự tìm lời giải đáp rồi…

Bạn đang đọc Dạ Hành Ký sáng tác bởi pandora1029
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pandora1029
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.