Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng 103

Tiểu thuyết gốc · 3071 chữ

Chương 1: Phòng 103

Lê đôi chân mỏi nhừ trên con đường phố thị xa lạ. Thanh bước từng bước thận trọng, trong lòng là ngổn ngang những xúc cảm về cái trải nghiệm đầu đời này… Hôm nay cậu lên thành phố học.

Đến trước hôm nhập học một ngày, qua ba bốn chuyến xe đò dài đằng đẵng, Thanh đến nơi mà cậu dự định sẽ tá túc trong quãng đời sinh viên. Trước mặt là căn chung cư tồi tàn mà đáng lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong những cuốn phim kinh dị.

Từ ngoài nhìn vào đã thấy ngay lối kiến trúc cũ kĩ và xập xệ do bị ăn mòn theo năm tháng. Từng mảng tường bong tróc lộ ra những vết nứt toác, bao trùm lên mình cái dáng vẻ cực kỳ không an toàn. Những cơn gió mùa lùa qua làm vài cánh cửa sổ đung đưa theo nhịp ba bốn, lỏng lẻo đến độ không biết khi nào sẽ rơi trúng đầu một ai đó xui xẻo.

Trong đầu vọng lại lời nhắn của người cha nơi quê nhà:

"Cứ đến địa chỉ này mà ở đi con, tuyệt vời lắm!"

"Vâng, thật "tuyệt vời"! Không còn từ nào để diễn tả."

Một cách từ tốn, Thanh tiến lại gần cánh cổng sắt hoen gỉ đến mức biến dạng mà lòng thầm rủa ông già ở nhà trái gió trở trời bị đau lưng cho bõ ghét. Đến càng gần, cậu càng cảm nhận được căn chung cư này có gì đó không ổn, cái vẻ ma mị mà nó toát ra khiến lòng Thanh hơi bồn chồn.

Trong căn phòng bảo vệ ngay cạnh chiếc cổng, nơi đáng lẽ ra phải có người trực để quản lý an ninh cho tòa nhà này, bấy giờ lại trống không.

Thanh có dự cảm không lành…

- Alô! Có ai không?

Không có tiếng trả lời.

Cậu thấy một chiếc ghế gấp loại phổ thông được đặt trong căn phòng nhỏ cùng vài cái tủ, chứng tỏ ở đây có người. Đang hoang mang không biết làm sao, một cơn gió khẽ thổi qua khiến Thanh hơi lạnh gáy. Thầm nghĩ nơi này có gì đó không ổn cho lắm, linh tính đang mách bảo mình nên né cái xứ quái quỷ này ra. Với ý nghĩ đó, cậu quay người, dự định trở lại trường, và dù có phải quỳ gối dập đầu cầu xin, thì cậu vẫn sẽ làm, chỉ để được ở trong phòng ký túc xá chứ không phải tòa nhà lạnh lẽo âm u này.

Khoảnh khắc cậu quay lại, một khuôn mặt thù lù bất ngờ xuất hiện làm Thanh khiếp đảm.

Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, dễ dàng khiến cậu liên tưởng đến cha già ở quê. Ông có một khuôn mặt nghiêm trang, và với cái hiệu ứng xuất hiện bất thình lình như này thì khuôn mặt ấy giờ trông đáng sợ vô cùng.

Thanh hét lên một tiếng, đánh rơi "cục đàn ông" trước khi kịp định thần lại để quan sát con người trước mặt này kỹ càng hơn. Đôi lông mày có phần bạc màu biểu thị cho tuổi tác đã cao. Những nếp nhăn chằng chịt quanh cặp mắt đang nheo lại, nhìn chằm chằm vào Thanh khiến cậu thật sự không thoải mái. Tướng tá ông cụ phải nói là hơi khỏe nếu so với tuổi tác. Ông cao ngang Thanh, và gần như có thể sẽ thắng trong một cuộc đấu tay đôi bằng cách đập cậu ra bã với đôi tay lực lưỡng ẩn dưới lớp áo mỏng. Điều làm cậu quan tâm hơn hết là ông ấy vận một bộ đồ có tông chủ đạo màu xanh. (Khi nói tông chủ đạo màu xanh tức là Thanh không chắc đó có phải đồ bảo vệ hay không.)

"Ổng là bảo vệ?"

- Thuê phòng à?

Giọng nói trầm đục có phần nghiêm nghị cất lên một cách bất ngờ khiến Thanh lúng túng.

- Dạ v... Vâng!

- Theo tôi!

[---]

Bầu không khí u ám nơi đây khiến cho tâm trạng vốn chỉ hơi tệ của cậu khi nhìn thấy căn nhà ban đầu, giờ đã không thể nào tệ hơn được nữa.

Được người bảo vệ già dẫn bước trên từng bậc cầu thang loang lỗ những vết nứt, có chổ còn thủng một mảng sâu hoắm, bên trong là màn đêm đen kịt khiến Thanh không khỏi rùng mình khi nhìn vào.

Tự hỏi rằng lỡ hụt chân rớt xuống thì có chuyển sinh sang thế giới khác không nhỉ?

Đi một hồi cũng mỏi chân, Thanh hỏi ông bảo vệ là nơi đây không có thang máy à? Nhưng câu trả lời làm cậu hơi hoang mang.

- Có một cái ở phía sau sảnh, nhưng nó chết rồi...

- Hả? Thang máy... Chết rồi?

Không có lời đáp, lão bảo vệ im lặng, tiếp tục cất bước. Có thể là không muốn trả lời, hoặc không thể trả lời. Thanh cười nhạt vài cái để trấn an bản thân, rằng câu vừa rồi là nói đùa và mình nên cười lên tí cho phải phép. Nhưng lão kia không cười, làm cậu đổ mồ hôi hột.

Lên đến tầng 13 - tầng cao nhất.

Ông lão tiếp tục di chuyển, một cách lạnh lùng, bước từng bước chậm rãi trên khoảng hành lang dài, sâu hun hút.

Điều khiến Thanh rợn người ở đây là ánh sáng trong khu hành lang, nó như tách biệt với thế giới bên ngoài. Ở ngoài kia ánh chiều dịu nhẹ êm đềm bao nhiêu, thì trong này ánh mờ của đèn huỳnh quang cộng thêm vài tia sáng le lói từ khung cửa sổ tồi tàn lại làm nó tăm tối rợn người bấy nhiêu.

Cả hai dừng chân trước phòng 103, đây cũng là một trong những thắc mắc của Thanh? Rõ ràng nguyên khu nhà này gom lại cũng không thể gần trăm phòng, vậy mà phòng này đánh số 103. Đã vậy những căn phòng khác trên hành lang bị cậu lướt qua cũng được đánh số rất kì lạ. Cậu định hỏi ông bảo vệ tại sao, nhưng dư âm của cuộc nói chuyện trước đó khiến lời của cậu bị nghẹn lại trong cổ họng.

Trước mặt cậu bây giờ là cánh cửa gỗ cũ kỹ quá đỗi nhàm chán, nó nhuốm một màu thời gian đậm đặc đến mức ta có thể xem như một món cổ vật trưng bày ở bảo tàng. Nhìn sơ qua thì khó mà biết được lối kiến trúc nơi đây là của thời đại nào. Nó cũng cũ kỹ bạc màu, nhưng lại không được cổ kính nghiêm trang như những căn chung cư cùng thời xung quanh.

Cánh cửa gỗ hé mở, Thanh được dịp liếc qua khe nhỏ, bên trong là một căn phòng khá rộng, bám bụi. Ánh sáng lờ mờ từ chiếc rèm rung động trước gió, cái đèn trần lúc la lúc lắc đung đưa không theo nhịp mang lại không khí vô cùng xa lạ có phần quỷ dị. Chiếc sô pha cũ loang lỗ vết rách cùng "quả" tivi thùng cổ lỗ sĩ trên cái kệ mục nát dường như đã ở đây rất lâu rồi.

Thanh ngần ngại không dám tiến vào trong, đầu óc cậu có chút bấn loạn, và dù cho đã cố giữ tỉnh táo hết mức có thể, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng vẫn không thôi làm Thanh thêm hoang mang.

Cậu xoay người, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm ông bảo vệ, sinh vật sống duy nhất cậu thấy từ khi bước vào căn chung cư này.

Ông ta đang cất bước rời đi, hướng về phía cầu thang.

- Bác ơi!

Lão dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Thanh.

- Chuyện gì?

- À thì... Còn phòng nào khác không bác? Với lại cũng chưa làm thủ tục hay đưa tiền gì mà...

Lời nói của cậu bị ngắt ngang bởi tiếng nói trầm đục có phần khàn đặc của ông ta.

- Phòng đó là tốt nhất rồi! Còn vụ kia thì... - Khóe miệng lão hơi nhếch lên. - Qua được đêm đầu đi rồi tính…

Nói xong liền cất bước rời đi.

- Đêm đầu? Khoan đã! Ít nhất cũng cho xin cái tên chứ hả!

Ông ta rời đi, khuất sau màn đêm nơi cầu thang u tối. Lão đi một cách chầm chậm, nhưng trên thực tế lại nhanh vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác khoảng không gian xung quanh dường như bị bẻ cong đi và ngắn hơn so với thực tế.

"Thật kì lạ..."

Người bảo vệ già đã đi, bỏ lại Thanh cùng cánh cửa dần khép trước mắt.

Chiếc chìa khóa lúc lắc, đung đưa miếng gỗ khắc số 103 qua lại nhịp nhàng trên cái ổ khóa hoen gỉ. Đằng sau là căn phòng không khác gì bối cảnh cho một bộ phim kinh dị, u ám đến rợn người.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt.

Cái se lạnh của mùa thu khá dễ chịu, nhưng nó cũng phần nào làm cho đầu óc con người ta dần hoạt động chậm chạp đi. Bằng chứng là giờ đây, Thanh đang trong trạng thái bối rối vô cùng.

Bắt cậu ở cái nơi như vầy một đêm, đừng nói là Ngọc Trinh yêu cầu hay Bích Phương nài nỉ, tổng thống có tới cậu cũng từ chối!

Thanh ra quyết định, não bộ cuối cùng cũng hoạt động. Từ từ mở cánh cửa gỗ ra... Rồi đóng lại cái rầm, vặn khóa, chốt cửa, chào thân ái và tạm biệt. Không quên tặng một bãi nước bọt cho căn phòng khiến cậu ớn lạnh suốt từ nãy đến giờ.

Thanh quay xe, à nhầm, quay đầu. Vừa cất bước về phía cầu thang cuối hành lang vừa móc điện thoại ra đánh số.

- Alô! Thanh hả con? Sao? Chỗ tía mày giới thiệu "tuyệt" hông? Năm đó tía mày...

- Sì tóp! Thưa tía già kính yêu, căn chung cư tía giới thiệu cho con trên mức "tuyệt vời", nó khang trang hơn mỗi cái chuồng lợn sau nhà. Tường thì nứt, cầu thang thì sụp, phòng thì bẩn, cha bảo vệ thì như âm binh. Ở hết đêm nay mai làm đám ma luôn là vừa! Còn gì tuyệt bằng? Con xách dép qua ký túc xá ở đây!

*Sột

- Gì tệ dữ dậy? Năm đó tao ở đâu có tệ dậy đâu?

*Soạt

- Năm nay nó như cái nhà hoang vậy! Tía về năm đó mà ở!

*Sột

- Cái thằng kén chọn này! Thôi ở bữa đi mai rồi kiếm căn khác! Bây mới lên sài gòn, đi đêm nguy hiểm lắm con. Mai có gì tao gọi hỏi lại người ta.

*Soạt

- Tía chờ con xíu... Lát con gọi lại!

Thanh cúp máy, thứ âm thanh lạ lùng liên tiếp vang lên trên hành lang lạnh lẽo khiến cậu chú ý. Dừng cuộc điện thoại còn đang dang dở, cậu tập trung tinh thần tìm kiếm nguồn phát ra cái tiếng sột soạt đáng ngờ đó.

Âm thanh đã dừng lại, nói đúng hơn là, có gì đó đã dừng lại. Thứ gì đó trong bóng tối, chuyển động khi cậu mất tập trung, phát ra những âm thanh nặng nề vô nghĩa, để rồi bây giờ khi cậu cảnh giác... Nó ngừng lại.

- Ai đó?

Không có tiếng trả lời, Thanh bắt đầu hoài nghi về thính giác của bản thân, rằng cái âm thanh...

*Sột soạt

Đúng rồi, chính âm thanh đó, là thứ tiếng động sinh ra từ ảo giác của cậu, và rằng...

Thanh kinh hãi, khuôn mặt cậu bấy giờ căng như dây đàn, đôi mắt mở to hết mức có thể, các giác quan vận hành hết công suất cho phép.

"Nó vừa mới xuất hiện? Không phải ảo giác?"

Sự căng thẳng truyền từ não bộ đến các cơ quan vận động, trong phút chốc, Thanh cứng đờ người. Chầm chậm, một cách cứng nhắc, quay đầu, hướng về cái nơi mà cậu cho rằng là nguồn cơn của cái thứ âm thanh chết tiệt kia… Căn phòng 103.

"Chạy!"

Thanh thét lên trong đầu, nhưng cũng giống như bao thằng thất bại trong những câu truyện kinh dị khác, cậu không chạy nổi. Đôi chân cứng đờ giờ đây không còn nhận lệnh từ đại não, nhưng cái âm thanh kia thì lại chẳng chịu dừng, nó lại tiếp tục.

*Sột soạt

Thanh trấn tĩnh bản thân, nghe nó giống như một thứ vải sần sùi đang chà sát trên mặt sàn, không, giống như một thứ gì đó nặng nề đang bị lôi đi thì đúng hơn.

Vài giây đồng hồ trôi qua, cơn sốc do nhạy cảm với mọi thứ xung quanh giờ đã giảm dần, một ít can đảm được nảy sinh, và cậu muốn tìm tòi xem cái thứ quái quỷ gì đang làm cậu sợ. Sự tò mò là một liều thuốc chết người, nó khiến mọi điều nguy hiểm dần trở nên bớt quan trọng đi, và rằng thứ duy nhất có thể thỏa mãn cơn đói khác bất tận này là lời giải đáp cho cái bí ẩn đằng kia.

Một lần nữa, Thanh tiến về phía căn phòng, nhưng lần này, cậu mang theo cả sự cảnh giác lẫn tập trung cao độ.

Càng đến gần, cậu càng nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hơn bao giờ hết, hơi thở bắt đầu dồn dập, máu nóng truyền đi khắp cơ thể.

Cái sự tỉnh táo cùng căng thẳng mà não bộ đang gánh chịu, cậu không hẳn là thích nó, nhưng cơ bản cũng không ghét nó. Thật khó để phân biệt được đâu là hưng phấn và đâu là sợ hãi, vì với Thanh, chúng có mùi vị như nhau. Bởi dẫu thường tỏ ra hèn nhát, nhưng tận sâu bên trong cậu dường như đã nhàm chán với những sự quen thuộc này rồi, cậu thèm muốn thứ gì đó kích thích hơn cơ.

Khoảng cách giữa cậu và âm thanh, giữa âm thanh và cánh cửa, giữa cánh cửa và cậu lúc này đã gần hơn bao giờ hết.

Cắm chiếc chìa khóa vào ổ, mở tung cửa ra. Cái gì bên trong cũng được, cậu muốn biết!

*Sột soạt

Đằng sau cánh cửa là một bà cụ đứng tuổi đang lôi một chiếc túi rác to đùng, tay cầm chổi cùng vài dụng cụ quét dọn.

Vẫn là căn phòng 103, nhưng giờ đã ít bụi và tươm tất hơn.

Vẫn là tiếng động ấy, nhưng giờ nguồn cơn đã hiện rõ ra trước mặt.

Vẫn là khuôn mặt với sự kinh ngạc, nhưng giờ nhịp tim đang giảm dần cũng như máu nóng đã nguội lại.

- Bác là...

- À chào cậu! Bà là lao công ở đây. Bà tới dọn phòng.

Vừa đáp lời bằng chất giọng ấm áp, bà vừa lôi chiếc túi đen to bự kia đi bằng tấm lưng còng cùng thân hình đã lộ ra sự lão hóa một cách rõ rệt.

- Dạ để con giúp cho!

Những thắc mắc hay sợ hãi bấy giờ không thể nào quan trọng hơn một người già đang cần giúp đỡ được. Thanh phụ bà lão nhấc túi rác lên, bất ngờ thay nó nặng vãi linh hồn, cậu gồng lắm mới vác cái túi ấy mà di chuyển ra khỏi cửa được.

- Phòng ở đây... Hự... Không dọn mỗi ngày hả bác?

- Khi nào có chủ mới thì bác mới có nhiệm vụ dọn lại một lần, còn sau đó thì chủ phòng sẽ tự dọn dẹp. Cháu là chủ mới của phòng 103 nhỉ?

- Dạ vâng... À... Dạ không!

Cụ bà bật cười, nét cười hiền hậu mà dịu êm khiến Thanh gần như quên đi tất cả những thắc mắc đang có trong đầu.

Quên đi tại sao cụ lại biết trước phòng có người dọn đến ở dù cậu vừa tới lúc nãy?

Quên đi tại sao cụ lại ở trong căn phòng mà trước đó bị khóa?

Tất cả đều bị xóa nhòa bởi ánh cười hiền dịu kia. Gợi lên một cảm giác quen thuộc khó lòng giải thích.

"Ấm áp quá! Sao thấy quen quen…"

[---]

Sau khi giúp bà cụ vứt đi bịch rác nặng trịch ở khu đổ rác cạnh chung cư, Thanh ngẩn người nhìn vào khoảng trời vàng cam trước mắt.

- Nơi đây từng có nhiều hộ sống lắm. Nhưng thời đại thay đổi, dân bây giờ họ chê nơi này tồi tàn, riết rồi chẳng ai muốn ở đây nữa...

Lời bộc bạch của một người già không ngờ lại khiến cậu cảm thấy thấm thía đến như vậy. Cậu bị cảm xúc của cụ bà ảnh hưởng, như một hiệu ứng lan truyền, một làn hương hòa tan vào không khí.

Thanh thấu hiểu phần nào ý nghĩa trong lời nói của cụ bà, vùng quê cậu sống trước kia cũng bị người ta gọi là cái nơi khỉ ho cò gáy, chẳng ai thèm tới. Khó khăn lắm cậu mới vươn đến được cái đất Sài Thành này (Thanh bị say xe nên đi xe đò là một cực hình), để rồi lại một lần nữa bắt gặp được những vùng đất bị lãng quên…

Như có gì đó thôi thúc trong tâm can. Hạ quyết tâm, lòng kiên định, Thanh sẽ ở lại đây một đêm. Không phải là vì Ngọc Trinh hay Bích Phương, mà là vì tôn trọng những con người đã xây nên nơi này, những thế hệ đã sinh sống tại đây. Và còn những con người tại thời điểm xế tà của cuộc đời đang tìm kiếm sự bình yên nữa chứ!

Thanh đang rất có cảm tình với bà cụ này. Cảm giác tựa như một người quen thân thiết từ thuở xa xưa vậy.

Căn phòng dù có hơi tồi tàn nhưng cũng đỡ hơn việc bỏ tiền thuê nhà nghỉ bên ngoài chỉ để ngủ một đêm, Thanh tự thuyết phục mình với lý do đó.

Quay lại căn phòng 103 cũ kĩ, cậu mới biết quyết định của mình ngu vãi nồi!

Bạn đang đọc Dạ Hành Ký sáng tác bởi pandora1029
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pandora1029
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.