Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấm Tội Thiên Vực

Phiên bản Dịch · 3074 chữ

Dịch: Hoangforever

Ở một vùng hẻo lánh xa xôi trong tinh không, có một điểm sáng màu hồng lóe lên. Ánh sáng này rất là yếu ớt. Tần số lóe lên cũng rất chậm. Nếu như dùng mắt thường để quan sát, cũng khó mà nhìn thấy được nó.

Nếu như so sánh ngôi sao này với các ngôi sao sáng khác sáng lập lòe ở xung quanh. Cái điểm sáng này quả thực rất là yếu ớt và nhỏ bé. Bởi vì, trên bầu trời bao la kia những ngôi sao khác phát ra ánh sáng rực rỡ, che lấp mất điểm sáng màu hồng này. Thật khó mà tưởng tượng ra nổi, ở trong tinh không bao la kia, ở giữa rừng sao kia, lại còn tồn tại một điểm sáng như vậy.

Trong tinh không, thỉnh thoảng lại có một ngôi sao rơi xuống, lại có một ngôi sao ra đời. Ngôi sao rơi xuống, xẹt qua tinh không cực nhanh. Có cái cũng lao về phía điểm sáng này. Nhưng, khi ngôi sao rơi kia xẹt qua, đụng vào cái điểm sáng này, liền chợt lóe lên. Ấy vậy mà, điểm sáng màu hồng vẫn y như cũ, cũng chỉ là chợt lóe, chợt lóe, cũng không có chút biến hóa nào. Phảng phất như ngôi sao vừa mới xẹt qua nó kia, không phải xẹt tới chỗ nó vậy.

Trong tinh không, những điểm sáng tương tự như thế này cũng không có thiếu. Ít nhất cũng đạt tới 3000. Có lớn có nhỏ. Và hình dạng của bọn nó cũng không giống nhau. Bởi vì, điểm sáng này không thuộc về cái không gian này. Cho nên trong cái khu vực này, rất khó mà phát hiện ra nó. Chứ chưa nói tới có thể tiến vào được trong nó.

Cái điểm sáng màu hồng này, chính là một cái không gian ở trong 3000 cái không gian thuộc tinh không kia. Cái không gian này đối với mọi người mà nói cũng chỉ là tiểu tiểu không gian mà thôi. Mặc dù danh tiếng của nó rất lớn. Tuy nhiên, mọi người lại không có ai biết nó ở đâu. Hoặc là, cho dù có biết nó đi chăng nữa, thì cũng không biết cách để vào.

Cấm Tội Thiên Ngục. Đây là tên mọi người thường gọi đối với cái không gian này. Nghe cái tên này, mọi người cũng biết đây cũng không phải là địa phương tốt lành gì. Không sai. Nơi này mặc dù danh tiếng rất lớn. Nhưng cũng không phải là một danh tiếng tốt. Nếu như nói, nơi nào khiến cho mọi người chán ghét nhất. Thì nó chắc chắn đứng đầu.

Cấm Tội Thiên Ngục. Một nơi khiến cho tất cả cường giả phải sợ hãi. Người yếu, không có tư cách biết tới sự tồn tại của nơi này. Cấm tội thiên ngục, ở trong mắt của cường giả, nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả địa ngục nữa.

Có thể tiến vào nơi này, không một ai là không phải cường giả thế gian. Không một ai là không phải tiếng tăm lừng lẫy. Yếu nhất trong bọn họ cũng là cường giả 10 phương thiên địa, nghe danh cũng khiến cho mọi người phải khiếp sợ. Mạnh thì thậm chí có thể khiến cho cả tam giới phải khiếp sợ. Có thể tiến vào nơi này, không một ai, không một người nào gọi là người lương thiện cả. Phần lớn bọn họ chính là những người cùng hung cực ác.

Người ở trong này, tùy tiện lấy ra một người, cũng có thể khiến cho một mảnh thế gian phải náo động. Nhưng mà, ở trong này, bọn họ lại rất là an phận. Bởi vì, nơi này chính là nơi tam giới dùng để nhốt tội phạm. Là nhà giam lớn nhất tam giới, cũng là nơi kinh khủng, tà ác nhất.

Trong đó có rất nhiều tội phạm bị các tộc truy nã, bị bắt, đưa tới nơi này. Ở đây, còn có một số cường giả ngay cả tới các tộc cường giả cũng không thể giết chết được, cũng bị nhốt ở trong này. Thậm chí còn có cường giả đánh bại tất cả mọi đối thủ, bị mưu hại, lưu vong tới nơi này.

Đây là một nơi chỉ có thể vào mà không thể ra. Bất kể người có là ai, người thuộc chủng tộc nào đi chăng nữa. Cho dù người có cường đại tới đỉnh đi chăng nữa. Thì cũng không thể nào tùy ý ra vào ở nơi này được. Ai mà đã bị vào nơi này, người đó sẽ ngay lập tức bị mất đi tu vi, biến thành một người bình thường. Thực lực càng mạnh, thời gian kiên trì càng lâu. Nhưng cuối cùng cũng biến thành một người bình thường cả thôi.

Cấm Tội Thiên Ngục, hoàn cảnh ở bên trong cũng không tệ lắm. Cũng không có khủng khiếp như trong Địa Ngục giống như trong tưởng tượng của mọi người. Ngược lại, nó không khác gì một chốn thần tiên cả. Có cây cối, có hoa cỏ, có núi sông. Thứ gì cũng có hết.

Dĩ nhiên, cũng không thể nào bỏ qua một cái tên được. Đó là vị trí trung tâm Cấm Tội Thiên Ngục này. Đây là một nơi vô cùng kinh khủng. Nơi đó là một mảnh núi non. Ở vị trí trung tâm có một ngọn núi lớn. Ngọn núi này đâm xuyên qua mây, đứng sừng sững chọc trời như vậy. Nghe mọi người nói rằng, ở nơi này bị mất đi tu vi, nguyên nhân cũng là do ngọn núi này gây ra.

Đây chính là Cấm Tội Thiên Ngục. Một nơi vừa thần bí, lại vừa kinh khủng. Và cũng là nơi bắt đầu câu chuyện của chúng ta.

" Linh Lung, muội muốn đi sao?"

Một chàng trai có khuôn mặt nho nhõ, ngồi chổm hổm trên mặt đất, dùng một que gậy vẽ ra các vòng tròn. Trên khuôn mặt hiện ra sự đau khổ, ngẩng đầu lên hỏi. Trong giọng nói, hiện ra sự không tình nguyện. Thậm chí, còn xen lẫn sự sợ hãi nho nhỏ ở trong đó.

" Đương nhiên, huynh sẽ không đổi ý chứ?? Còn nữa, muội nói lại một lần nữa, không được phép gọi thẳng tên muội như vậy. Gọi muội là Linh nhi, nhớ chưa."

Một cô gái một tay chống nạnh, một tay cầm một đóa hoa. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ngửi đóa hoa, khuôn mặt tươi cười nói.

" Được rồi, thì Linh nhi. Nhưng mà bọn họ đều nói, nơi này rất là nguy hiểm. Nên bảo chúng ta không được tới đó."

Người con trai đứng lên, ném que gỗ đi, vẻ mặt đau khổ nói. Nhìn kỹ lại người con trai này tuổi tác cũng không có lớn. Chắc có lẽ cũng tầm 15-16 tuổi là cùng. Mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại phi thường tuấn tú. Hắn có một đôi mắt màu đen, lấp lánh rất có thần. Trong con mắt thỉnh thoảng lại hiện ra một tia sáng.

Hắn có mái tóc dài, màu đen, đen nhánh. Khi hắn lấy tay vung lọc tóc lên, vậy mà trong đó lại phát ra ánh sáng rực rỡ. Mái tóc đen trên trán, che mất mắt trái của hắn. Khiến cho hắn nhìn có chút quỷ dị. Một cơn gió mát thổi qua, mái tóc đen trên trán của hắn khẽ bị gió thổi lên, hiện ra con mắt trái kia. Thoạt nhìn, con mắt trái này cũng không khác gì con mắt phải là mấy. Chẳng qua, nó khiến cho người khác khi nhìn thấy sinh ra một loại cảm giác không được hòa hợp với thiên nhiên cho lắm.

Mi tâm hắn khẽ lộ ra. Ở trên mi tâm có một đạo hoa văn kỳ dị. Nó trông như là một cái ký hiệu vậy. Hoặc như là một con dấu cổ xưa. Hoặc như là một cái đồ án. Đáng tiếc nó chỉ hiện ra được có một nửa, khiến cho cái ký hiệu này cũng không có hoàn toàn hiện ra hết toàn bộ.

" Lăng Thiên, huynh, huynh không phải đã nói, cái gì cũng nghe theo lời muội nói sao? Chẳng lẽ huynh đổi ý, không muốn làm như vậy nữa."

Cô gái tiến lên một bước, kéo lấy lỗ tai chàng trai kia một cái. Thoạt nhìn, cô gái này cũng không lớn hơn chàng trai kia là bao. Tuổi tác có lẽ cũng bằng người con trai này. Thế nhưng khuôn mặt lại rất là xinh đẹp, đẹp tới nỗi nghiêng nước nghiêng thành.

Da thịt nàng trắng nõn như tuyết. Gương mặt hồng hào. Hai má lúm đồng tiền đáng yêu, như ẩn như hiện. Đôi lông mi thon dài, nhỏ nhắn khẽ cong lên. Một chiếc cổ trắng mịn và một hàm răng trắng sáng khẽ hiện ra.

Nàng có hai con ngươi sáng ngời, bên trong lấm tấm sương mù. Ánh mắt trong veo như ẩn như hiện, như hoa như sương. Thỉnh thoảng, trong con ngươi màu đen kia lại hiện ra một tia sáng lấp lánh.

Nàng có mái tóc dài, màu tím, khẽ rủ xuống. Hai bên tóc mai kéo dài, xõa xuống trước ngực. Trên tóc nàng cắm một bông hoa. Một bông hoa tương tự như hoa bách hợp, có phần giống như là hoa nhài, một phần ba thì giống hoa sen, giống như gió, giống như mưa, giống như hoa, giống như cầu vồng, giống như áng mây ngũ sắc, giống như mơ.

Chàng trai tên là Lăng Thiên bịt lấy cái tai bị nhéo kia, nói:

" Đau quá, đau quá. Huynh có nói không nghe theo lời muội đâu. Huynh chỉ đề nghị, đề nghị."

Lăng Thiên với vẻ mặt thê thảm nhìn Linh Lung, vội vàng cầu xin tha thứ.

" Đề nghị?"

Bàn tay Linh Lung lại tăng thêm lực, Lăng Thiên vội vàng nói,

" Đúng đúng. Huynh nghĩ hay là chúng ta đi vào đi. Thật ra huynh cũng giống muội, cũng muốn đi qua đó, xem nơi đó thế nào...."

" Hừ!"

Linh Lung thả lỗ tai Lăng Thiên ra. Hừ lạnh một tiếng. Sau đó lắc mông, đi về phía trước.

Lăng Thiên vuốt vuốt lỗ tai, lẩm bẩm hai tiếng nho nhỏ. Sau đó vội vàng đuổi theo. Hai người cứ như vậy đi về phía trước.

Phía trước là một mảnh núi non. Khắp dãy núi non này bị một tầng sương dày bao phủ. Cũng chỉ có ngọn núi lớn thẳng tắp là đứng sừng sững, xuyên qua mây mà thôi. Từ xa nhìn lại, nó đen nghịt một màu, khiến cho người ta có một loại cảm giác như bị đè nén.

Nơi này chính là một cái cấm địa. Một cái cấm địa tuyệt đối không thể bước vào. Nghe nói, ai một khi đã tiến vào rồi, thì không bao giờ trở ra ngoài được nữa. Mọi người gọi nơi này là Dãy núi Cấm tội, ngọn núi trung tâm, Cấm Tội Sơn. Ngay lập tức, mọi người liền nghĩ rằng ở trong này tồn tại một con mãnh thú Hồng Hoang.

Hai người bước tới trước dãy núi này, cảm nhận thấy hơi thở của mình như bị đè nén vô cùng. Từ trong nội tâm Lăng Thiên dâng lên một cỗ lạnh lẽo. Không biết tại sao, hắn cảm giác, nếu như hắn tiến vào nơi này, hắn sẽ mất đi thứ quý giá nhất. Mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng Lăng Thiên lại cảm giác được nó vô cùng chân thật.

Nghĩ tới đây, nội tâm Lăng Thiên liền hốt hoảng một trận. Một đống sự sợ hãi nổi lên trong lòng Lăng Thiên. Thậm chí Lăng Thiên có thể nghe thấy được trái tim mình đập "thình thịch thình thịch", đập rất là mạnh.

Ngực đau đớn khiến cho Lăng Thiên giơ tay lên ôm lấy ngực. Nội tâm hắn lâm vào trong khủng hoảng. Trong con mắt màu đen thậm chí còn xuất hiện nhiều tia biến hóa. Mắt phải thì hoàn toàn biến thành màu xám bạc. Trong con mắt màu xám bạc này một đạo cầu vồng hiện ra. Từ trong mắt Lăng Thiên, xuất hiện từng cảnh tượng, từng cảnh tượng.

Linh Lung cũng tò mò đánh giá xung quanh. Đối với cảm giác bị đè nén hơi thở này, nàng phảng phất như không có cảm giác gì. Linh Lung hết nhìn đông rồi lại sang nhìn Tây. Thế nhưng nàng lại không có phát hiện ra dị trạng của (1) Lăng Thiên.

(1) dị trạng: trạng thái bất thường.

Đột nhiên Lăng Thiên hét to lên một tiếng ,

" Không ~"

Sau đó, hắn quỳ một gối xuống mặt đất, tay phải vươn về trước, giống như kiểu muốn nắm lấy thứ gì đó vậy. Nhưng mà cho dù hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không bắt được.

Linh Lung ở một bên nghe thấy Lăng Thiên hét lên, vội vàng xoay người lại. Khi nhìn thấy Lăng Thiên quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt nàng có chút tái nhợt đi. Nàng vội vàng đỡ lấy Lăng Thiên, ân cần hỏi thăm:

" Thiên ca, huynh sao vậy?"

Lăng Thiên nghe thấy âm thanh Linh Lung hỏi mình, liền phục hồi tinh thần lại. Lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm. Mà tia sáng màu xám bạc trong con mắt kia của hắn thì đã biến mất từ bao giờ rồi. Lăng Thiên dùng sức nắm lấy cánh tay Linh Lung, sắc mặt lo lắng nói.

" Linh nhi, muội thật sự muốn đi sao? Hay là, chúng ta trở về đi!"

" Thiên ca, tại sao? Không phải huynh nói được sao? Yên tâm đi, muội đã nghe ngóng nơi này rồi. Nơi này không có chuyện gì cả. Bọn họ nói như vậy cũng chỉ muốn dọa chúng ta sợ thôi."

Linh Lung thấy Lăng Thiên không có chuyện gì, liền nở nụ cười nói. Bộ dạng giống như kiểu đã tính toán hết mọi chuyện rồi vậy. Lăng Thiên nhìn vẻ mặt của Linh Lung, biết rằng cho dù hắn có thuyết phục, cũng không thuyết phục được nàng. Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất là bất an.

Hai người liền đi vào. Họ tiến vào một rừng cây ở trước mặt. Rừng cây này có cây mọc lên rất là cao. Tất cả các cây đều to lớn, đều nhô cao lên. Cho dù là cây khô thì nó cũng rất là to lớn. Hơn nữa, cây ở đây số lượng lại nhiều, quan trọng nhất là.... nơi này có rất nhiều cây ăn quả.

Linh Lung vừa đi vừa cười, rất là tiêu sái. Tâm tình của nàng rất là vui vẻ. Nàng quay sang bên trái hái một đóa hoa, quay sang bên phải hái một đóa hoa. Hai tay cầm hai đóa hoa, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi một cái. Chẳng biết tại sao Linh Lung rất thích hoa, thích đủ loại hoa.

" Thiên ca, muội nghe nói ở sâu trong ngọn núi lớn này, có công pháp tu luyện. Hi vọng lần này chúng ta có thể tìm được. Như vậy, huynh có thể tu luyện được rồi. Hì hì"

Linh Lung cầm lấy một đóa hoa, cắm lên đầu Lăng Thiên, sau đó cười hì hì hai tiếng. Vẻ mặt thành thật nói.

" Tu luyện sao? Nhất định phải tu luyện sao?"

" Dĩ nhiên, đáng tiếc công pháp của muội, huynh tu luyện không được. Bằng không cũng không cần phải tới nơi này."

" Huynh không cần tu luyện, cũng không cần cái gì gọi là công pháp tu luyện. Chúng ta trở về đi."

" Không được. Tương lai, muội còn muốn đi khắp tam giới vui chơi. Huynh không tu luyện, làm sao có thể đi theo muội được."

Linh Lung hừ lạnh một tiếng. Bất mãn nói với Lăng Thiên. Đối với thái độ của Lăng Thiên, nàng có chút tức giận.

" A ~ Được rồi."

Lăng Thiên phẫn nộ gật đầu. Hắn cũng từ Linh Lung mới biết được, thế gian này trừ người bình thường ra, vẫn còn tồn tại một loại người nữa, đó chính là tu sĩ. Tu sĩ có lực lượng siêu việt, vượt qua người thường. Tu sĩ cường đại thậm chí có thể hủy thiên diệt địa.

Linh Lung nói, nàng lúc trước chính là một tu sĩ. Nhưng khi nàng tới nơi này, tu vi của nàng liền bị biến mất. Bất quá, cảnh giới thì vẫn còn. Chỉ cần tu luyện lại là có thể khôi phục lại được. Lăng Thiên hỏi nàng vì sao lại mất đi tu vi. Linh Lung nói, cái thế giới này rất là đặc biệt. Nếu đã tới đây rồi thì sẽ bị nó tước đoạt đi tu vi. Bất quá, vẫn có thể tu luyện lại một lần nữa.

Lúc đó, Lăng Thiên cũng cảm thấy tò mò, cũng muốn tu luyện. Nhưng Linh Lung nói công pháp nàng tu luyện rất là đặc thù. Người khác muốn tu luyện, cũng không có biện pháp nào tu luyện được. Sau đó, hai người nghĩ tới những người khác ở đây. Mặc dù người ở nơi này đối với bọn họ rất tốt. Nhưng mà chẳng biết tại sao. Không có một ai nguyện ý dạy Lăng Thiên tu luyện.

Sau lại có người nói rằng, chỉ cần tới Dãy núi cấm tội là có thể tìm được công pháp tu luyện thích hợp. Lời nói này liền bị Linh Lung ghi tạc trong lòng. Chẳng qua, Lăng Thiên cũng nhất thời nổi hứng lên muốn tu luyện mà thôi. Cũng không phải nhất thiết hắn phải tu luyện. Đặc biệt sau khi nghe mọi người nói nơi này rất là nguy hiểm xong, cái ý nghĩ muốn tu luyện này liền bị hắn loại bỏ khỏi đầu. Nhưng mà Linh Lung cũng không để cho hắn thoát, cứ như vậy lôi kéo hắn đi.

Bạn đang đọc Cửu Kiếm Lăng Thiên Đạo (Dịch) của Không Nguyệt Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangforever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.