Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 951 chữ

Năm năm sau

“Reendy, 9 giờ chúng ta có cuộc hẹn với công ty Long Tường tại nhà hàng Đế Cung.”

“Được. Trước tiên đến Ngôn thị.”

15 phút sau, một chiếc maybach dừng trước cổng tập đoàn Ngôn thị gây chú ý vô cùng lớn với tất cả mọi người.

Chiếc xe dừng lại, một cô gái trẻ trung, có mái tóc dài màu hạt dẻ, mặc trên người một chiếc áo vest công sở đơn giản với chiếc váy chữ A cùng tông màu đen bước xuống xe. Cô không ngừng lại mà quay về phía cửa sau, thận trọng mở kính xe. Theo đó là bước ra là một cô gái phải dùng từ là cực phẩm trong cực phẩm. Chỉ thấy cô ta mặc một chiếc váy ren ôm sát liền thân mùa đỏ rượu, cổ chữ V khoét sau, bộ ngực sữa như ẩn như hiện sau lớp áo càng làm cho người ta phun máu mũi. Không những thế, nếu ai thuộc ngành thời trang thì có thể phát hiện chiếc váy cô đang mặc trên người là bộ váy phiên bản giới hạn mới nhất của hãng Owen Fashion, có giá đến 200 000 NDT (688 tỷ VND).

“Đing.”

Thang máy mở ra, hai cô gái đứng trước phòng Chủ tịch liền lịch sự gõ cửa. Tiếp đó là âm thanh lạnh nhạt của một người phụ nữ lên tiếng:

“Vào đi.”

“Mẹ, con đã về.”

Người phụ nữ đang chăm chú vào chiếc máy tính trên bàn nghe vậy liền ngẩng mặt lên, nhìn thấy người con gái đứng trước mặt, dù kích động nhưng vẫn bình thản lên tiếng:

“Mẫn Mẫn đã về rồi sao? Ngồi đi.”

Ngôn Mẫn gật đầu liền liếc mắt với trợ lý của mình, cả hai cùng ngồi xuống ghế đối diện Từ Ngọc.

“Mẹ, đấy là Rosy, trợ lý của con.”

Từ Ngọc liếc mắt nhìn vào cô gái gọi là Rosy kia, cũng rất được, xinh đẹp và trầm ổn. Liền nhìn sang Ngôn Mẫn, có như không hỏi:

“Con về nước đã có tính toán gì chưa?”

“Con sẽ giúp công ty về vấn đề thời trang, chẳng phải công ty đang có ý định lấn sân sang mảng này sao?”

“Một công ty nhỏ như công ty của mẹ sao dám để cho nhà thiết kế hàng đầu giúp không công được chứ?”

Từ Ngọc nhìn thấy con gái liền vui vẻ, chính bà cũng đang mong Mẫn Mẫn có thể giúp bà một tay trong mảng thời trang này, lại không dám nói ra, không ngờ Mẫn Mẫn lại đưa ra yêu cầu này, bà vui còn kịp.

“Được.”

“Con còn công việc phải xử lý. Tối gặp mẹ nhé.”

“Ừ.”

Ngôn Mẫn nói xong liền cùng Rosy đứng dậy ra khỏi phòng. Cô còn phải đến gặp nhà đầu tư chủ chốt trong dự án lần này của cô. Đây là dự án đầu tiên sau khi cô về nước, cũng là đánh dấu sự bắt đầu của Ngôn Mẫn cô trong giới thời trang trong nước.

Phòng Tổng thống – Nhà hàng Đế Cung.

“Tổng giám đốc, lần này hợp tác có quá mạo hiểm không?”

“Sẽ không. Nhà thiết kế lần này là Reendy, nữ hoàng trong giới thiết kế thời trang tại Anh.”

“...” Anh chàng kia muốn nói gì đó liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang lại.

“Đến rồi. Lộ Phong, mở cửa.”

Lộ Phong đến mở cửa liền thấy hai cô gái xinh đẹp xuất hiện phía sau cửa liền chết trân tại chỗ. Má ơi, đẹp! Anh đã tưởng tượng nhà thiết kế lần này không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu hình dạng, nhưng tại sao anh lại không nghĩ đến cô ta lại đẹp đến vậy chứ.

“Ân.”

Vị Tổng giám đốc nào đó hừm một tiếng kéo cái anh chàng đang mơ mộng kia về hiện thực, Lộ Phong bắt đắc dĩ gãi gãi đầu, cẩn thận lên tiếng:

“Mời vào.”

Reendy vừa bước vào liền nhìn thấy một anh chàng toàn thân là một bộ vest đen đứng quay lưng về phía cô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô dường như thấy có một cảm giác gì đó quen thuộc nhưng lại không biết là vì cái gì, liền đảo mắt lạnh nhạt lên tiếng:

“Chào anh. Tôi là Reendy. Còn đây là trợ lý của tôi, Rosy.”

“Mời ngồi.”

Reendy liếc mắt với Rosy liền cùng nhau đến chiếc ghế đã được kéo ra sẵn kia. Cô cũng không quá gấp gáp đi thẳng vào vấn đề nên chỉ có ngồi xuống, cùng Rosy bàn bạc về hợp đồng.

Còn người đàn ông kia nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, thân hình liền cứng đờ. Tại sao anh lại nghe giọng nói kia quen thuộc đến vậy, cô cũng đã đi năm năm rồi.

Có lẽ do anh quá nhớ cô, nhớ cái ước hẹn năm năm ngày xưa nên mới nghe nhầm giọng nói của cô. Lạnh nhạt cười một tiếng, người đàn ông liền đó quay lại, liếc mắt đến Lộ Phong, lạnh lùng đến chiếc ghế đối diện hai cô ngồi xuống.

Dường như nghe được tiếng kéo ghế, phát hiện ra người đàn ông kia đã ngừng ngắm phong cảnh, đến đối diện cô ngồi xuống. Reendy cũng biết thời thế ngừng bàn về hợp đồng với Rosy mà hướng mắt về phía anh.

Người đàn ông kia giống như có thần giao cách cảm với cô, cùng cô nâng ánh mắt. Khi cả hai nhìn vào nhau, không tự chủ cả kinh, đồng thanh lên tiếng:

“Bách Thiếu Nam!”

“Mẫn Mẫn!”

Bạn đang đọc Cưới nhau nhé, bà xã! sáng tác bởi GauBong1511
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GauBong1511
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.