Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi.

Tiểu thuyết gốc · 627 chữ

“Anh có từng yêu tôi không?”

“Chưa từng.”

“Bách Thiếu Nam, anh được lắm.”

“...”

Ngôn Mẫn nghe được câu trả lời tuyệt tình kia liền dứt khoát quay đầu bước đi. Dù cô yêu anh 3 năm, làm mọi thứ vì anh, đến cả việc chấp nhận từ bỏ ước mơ của mình để được bên cạnh anh, nhưng cuối cùng cô nhận lại được là câu nói ‘anh chưa từng yêu cô’. Một khắc quay lưng kia, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, chảy dọc theo gò má tinh xảo, thấm vào khóe môi, cô không muốn anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô vì tôn nghiêm cuối cùng không cho phép cô khóc trước mắt anh.

Nếu như cô quay lại, có lẽ cô sẽ nhìn thấy khóe mắt của người đàn ông kia cũng rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng nó không thấm vào khóe môi, theo máu trôi vào tim như cô mà là lặng lẽ rơi xuống đất. Tách một tiếng, giống như tiếng trái tim của người con trai vỡ vụn theo từng bước chân của cô.

Bách Thiếu Nam nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của cô, anh biết câu nói của anh làm cô tổn thương, nhưng anh thật sự không còn cách nào khác. Tất cả là vì cô mà thôi.

Biệt thự Ngôn gia.

Ngôn Mẫn vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Ngôn thái hậu ngồi ngay ngắn ở ghế sopha như một bức tượng điêu khắc, liền than nhẹ một tiếng:

“Mẹ, vẫn còn chờ con sao? Đã 9h rồi.”

“Con lại đây ngồi đi.” Ngôn thái hậu ngước mắt nhìn con gái một cái liền lạnh nhạt lên tiếng.

Ngôn Mẫn bước đến ngồi xuống chiếc ghế sopha đối diện Ngôn thái hậu, liền rót cho mình một tách trà, nói:

“Mẹ gọi con về có việc gì không?”

Từ Ngọc liền đẩy chiếc phòng bì to trên bàn đến đối diện Ngôn Mẫn, giọng nói lạnh nhạt, nhưng nếu nghe rõ sẽ phát hiện một tia tình cảm len lỏi bên trong vang lên:

“Mẫn Mẫn, mẹ đã chuẩn bị hồ sơ du học cho con rồi, là chuyên ngành con ưa thích – thiết kế thời trang, 3 ngày nữa xuất phát.”

“...”

Ngôn Mẫn thẩn thờ nhìn tập hồ sơ trước mắt, kí ức 3 năm trước lại ùa về lần nữa.

“Mẫn Mẫn! Mình chia tay đi. Anh thật sự rất yêu em, nhưng anh không muốn yêu xa.”

“Thiếu Nam. Em quyết định rồi. Em sẽ không học thiết kế nữa.”

Ngôn Mẫn quyết tiệt trả lời.

“Nhưng mẹ em đã quyết định rồi. Không thể thay đổi được.”

“Sao lại không? Tương lai của em, cuộc sống của em, em sẽ là người quyết định.”

“Được.”

Cô vì câu nói đó, vì câu nói ‘anh yêu em’ của Bách Thiếu Nam mà cãi lại quyết định của mẹ cô, từ bỏ ngành thiết kế mà chuyển sang học Kinh tế, chỉ để có thể ở lại thành phố A cùng anh. Cũng vì sự việc đó mà mẹ con cô từ mặt nhau suốt 2 năm liền, dần dà mẹ cô cũng chấp nhận chuyện của cô và anh. Đến khi sắp tốt nghiệp, anh và cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì anh lại dùng chính câu nói ngày xưa lặp lại một lần nữa.

“Mẫn Mẫn, tất cả đã qua rồi.”

Lời nói chứa đầy tình cảm của Ngôn thái hậu đánh tan dòng kí ức đang ùa về của Ngôn Mẫn, ánh mắt cô lóe lên bi thương nhưng trôi đi rất nhanh, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Vâng. Con về phòng trước đây. Mẹ ngủ ngon.”

“Ừ.”

Bạn đang đọc Cưới nhau nhé, bà xã! sáng tác bởi GauBong1511
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GauBong1511
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.