Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất đắc dĩ thu đồ đệ

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Thân ảnh Nữ đạo cô mất hút trong bóng đêm, lão già né xong ngân chân của nữ đạo cô thì trong rùng vang lên.

- Quá nhi, quá nhi.

Nam hài tử đáp lại : quách bá bá , quách bá bá con đang ở đây.

Lão già nghe vậy vội nói.

- Ta không muốn gặp hắn, tiểu huynh đệ , cáo biệt tại đây.

Rồi bay mất hút trong rừng cây.

Chỉ để lại hắn với 3 đứa trẻ.

Chẳng lâu sau một tráng niên từ trong tối đi ra chạy lại về phía hắn,

Nam hài tử chạy lại phía trang hán.

- Con không sao chứ?

Tráng hán hỏi.

- Con không sao

Nam hài tử đáp trả.

Tráng hán nhưng ngó nam hài tử thấy không sao lại nhìn thấy ba người Mặc thiên đang đứng phía trước , vội hỏi.

- Tại hạ thất lễ, không biết quý tính đại danh của vị huynh đài này là gì?

Mặc thiên chắp tay lại đáp.

- Tai hạ Mặc Thiên , xin chào quách tĩnh đại hiệp.

Khi nãy hắn có nghe đối thoại nữ đạo cô và lão già xưng hô, hoàng dược sư thì hắn liền biết đây là thế giới thần điêu hiệp lữ.

Nên đoán chắc chắn là quách bá bá mà trong miệng tiểu nam hài thì có lẽ chắc chắn là quách tĩnh.

Rồi quách tĩnh nhìn về hai tiểu nữ hài này hỏi.

- Không biết hai nữ hài này tên là gì?

- Tại hại hạ không biết.

Hai nữ hài này cũng biết ý nhanh nhảy trả lời.

- Chào thúc thúc tiểu nữ là Trịnh anh, còn đây là biểu muội của ta , là Lục vô song.

Tiểu nữ hài mặc áo xanh chỉ về phía nữ hài tử mặc áo trắng đáp .

Nam hài tử thấy vậy nói ngang.

- khi nãy cháu đang đi vệ sinh thấy hai tiểu cô nương này bị một đạo cô độc ác đuổi giết, thấy thế cháu dẫn hai tiểu cô nương này chạy trốn, vừa may gặp vị ca ca này cứu giúp.

Nghe nam hài kể lại như vậy quách tĩnh chắp tay .

- Thật cảm ơn Mặc Huynh đệ ra tay cứu giúp tại hạ không có gì ngoài hai chữ cảm ơn.

- Quách đại hiệp đa lễ rồi , không phải ta cứu dương tiểu chất đâu mà là hoàng lão đầu cứu đấy , ta nào có bản lĩnh gì!

Nói xong hắn khưa tay khoát đi.

- không biết Mặc huynh biết Hoàng lão đi đâu không?

- Ta nào biết được lão đầu đó đi đâu cơ chứ!

- Cũng phải Hoàng lão không muốn gặp ta.

Vậy thôi tại hạ xin cáo từ!

- Ấy quách huynh xin dừng bước .

- Mặc huynh đệ có gì sao?

- Ah là chuyện của hai tiểu nữ hài này ta không biết giải quyết thế nào, xin quách đại hiệp giúp đỡ cho.

- Thật thứ lỗi cho tại hạ, ta phải dẫn quá nhi Lên trùng dương cung, nên không thể giúp gì được. Xin lỗi mặc huynh đệ ta cũng lực bất tình tâm, trùng dương cung chỉ nhận nam đệ tử không nhận nữ nhi!

Quách tĩnh ôm dương quá một mạch bay mất.

Hắn định gọi quách tĩnh lại , nói ta không biết chăm trẻ , sao ngươi không giúp ta.

Hắn đành nhìn Trịnh anh và Lục vô song mà thở dài, hắn chưa khi nào chăm trẻ con, hắn chỉ biết kiếm tiền rồi đưa cho vợ , nào biết cái gì chăm con nuôi trẻ.

Giờ thì hay rồi phải làm bảo mẫu cho hai đứa nhóc.

- hai đưa bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đây?.

- Ca ca, muội năm nay chín tuổi, Vô song thua muội nữa tuổi, nhà ở lục gia trang, gia Hưng ,Giang nam. Chẳng may trong nhà gặp nạn bá phụ bá mẫu đã bị lý mạc sầu giết hại.

Hai chúng ta may mắn được người đưa ra khỏi nhà chạy đi nhưng cũng bị đuổi kịp, may gặp ca ca và lão gia gia cứu giúp mới thoát một mạng.

Trịnh anh giải đáp.

Mặc thiên hắn cũng xem phim về thần điêu hiệp lữ, câu chuyện bắt đầu từ lục gia trang sau đó đến Chung nam sơn, toàn chân giáo, hoạt tử mộ của cổ mộ phái.

Hắn gặp quách tĩnh dẫn theo dương quá, chắc có lẽ là đưa dương quá đi đến toàn chân giáo.

Nếu vậy hắn cũng muốn thử xem mặt của Tiểu long nữ của phái cổ mộ, được mệnh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong thân điêu hiệp lữ mới được.

Hắn nghĩ là làm, hắn giả thần bí, huýt sáo một cái từ trong tối chạy ra một con ngựa đen nhánh từ đầu đến đuôi, đến bên hắn.

Hai tiểu nha đầu thấy vậy vỗ tay khen hay.

Hắn định leo lên ngựa chạy đi thì nhìn hai tiểu hài tử một mình trong rừng thấy trong lòng bứt rứt không yên tâm, hai đưa giờ là cô nhi, không cha không mẹ, chưa bao giờ ra khỏi nhà đi xa, giờ bỏ lại chúng ở đây chết là điều hiển nhiên.

Thân là một người sống trong thời hiện đại hắn không thể làm như vậy được, lương tâm không cho phép.

Hắn cột ngựa Ô vân vào cây rồi ngồi lại Đống lửa rồi hỏi.

- Giờ hai đứa có nơi nào để đi không? Để mai ta đưa các muội đi!

- Ca ca huynh đừng bỏ rơi bọn muội, bọn muội giờ không nhà để về, không người thân thích, giờ ca ca bỏ bọn muội lại, bọn muội chỉ có thể chết đói thôi. Cầu ca ca đừng bỏ rơi bọn muội.

Trịnh anh, Lục vô song hai đứa ôm lấy thật chặt lên hai cánh tay của hắn, sợ hắn bỏ rơi chúng nó.

Hắn nhìn hai đứa mà bổng dưng lại nghĩ đến hai đứa con của bản thân mình, giờ chúng ra sao rồi? Có khỏe không? Mẹ chúng nó chăm sóc tốt cho chúng không? Ăn có nó không? Học hành thế nào, trên lớp có bị bắt nạt không? Bổng như tình thương của một người cha ùa về, nước mắt của hắn không tự chủ được rơi xuống.

Hắn vỗ về Trịnh anh và Lục vô song, yêu thương như người cha đối với con cái mà nói.

- Nếu đã vậy ta nhận hai đứa làm đệ tử của ta, lấy đất trời làm nhà , phiêu bạt Giang hồ, hai đứa đồng ý không?

Trịnh anh và Lục vô song thấy được Mặc thiên giữ lại bên người , còn được nhận làm đồ đệ, vội hành lễ Bái sư.

- Sư phụ tại thượng xin nhận chúng con khấu đầu.

Hai đứa hành xong đại lễ rồi đứng lên.

Hắn kéo hai đứa vào lòng, vòng tay ôm qua người Trịnh anh và lục vô song tựa vào thân cây mà ngủ đi .

Khi trời vừa sáng cũng là Đống cũi đã tàn khi nào không hay.

Ba người lên một con ngựa, chạy thẳng về hướng Chung nam sơn.

Ròng rã mấy ngày thì hắn cùng Trịnh anh, Lục vô song đã đến Chung nam sơn.

Hắn định lén ra phía sau núi , hắn thấy Quách tĩnh đại chiến với đệ tử toàn chân giáo.

Hắn kiếm chổ xem đấu võ của quách tĩnh thì gặp phải anh bạn nhỏ Dương quá.

- Này anh bạn nhỏ , chúng ta lại gặp mặt rồi.

Mặc thiên đi lại phía Dương quá mở lời.

Dương quá gặp phải người quen cũ cũng nhanh miệng nói với vẻ hớn hở:

- Ca ca lâu rồi mới gặp, ah hai muội muội cũng đi cùng ca ca ah.

- Sao hai người lại đến chung nam sơn đánh nhau vậy?

Mặc thiện hỏi với vẻ thắc mắc của một thằng rảnh háng không việc gì làm.

Dương quá mặt màu gớm hở cười đáp.

- Đám đạo sĩ này cực kì kiêu ngạo, quách bá bá hỏi đường lên núi thôi, chúng bảo tự lên đi! Đã không chỉ đường rồi thôi đi quay sang đánh nhau, lũ đạo sĩ thối đánh không lại ,còn bảo quách bá bá đồ dâm tặc, rồi chơi trò gia đình đánh quách bá bá.

- Ah ca ca đến chung nam sơn này làm gì vậy?

Dương quá quay lại hỏi Mặc thiên.

- Ta đến đây để gặp một bị bằng hữu.

Mặc thiên hời hợt trả lợi.

Đang lúc nói chuyện bổng có một tên đạo sĩ lao tới đánh hắn.

Mặc thiên phản xạ ,tiện tay một chưởng đánh bay tên đạo sĩ đó, không ngờ , lực đạo không thể khống chế ,tên đạo sĩ bị đánh bay đến kiếm trận “ Bắc đẩu đại trận, Thế Thất tinh hướng nguyệt”.

Trúng ngay Triệu Chí Kính đang dẫn đầu đại trận, như một hiệu ứng đô mi nô, toàn quân ngã rạp.

Biết chuyện chẳng hay Mặc thiên vội ôm Trịnh anh, Lục Vô Song dùng kinh công trong bảng skill mà chạy mất không thấy mặt mũi , tăm hơi đâu.

Bạn đang đọc Cuộc phiêu lưu của dân nghiện game sáng tác bởi MộngLão
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộngLão
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.