Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà 10 năm và chỉ số vô địch

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Dùng xong bữa, hắn được đưa tới gian phòng khách nghỉ.

Trong phòng bài trí khá đơn giản, một cái giường, một cái tủ nhỏ cất quần áo, dưới sàn nhà còn vương vãi đồ lặt vặt nhỏ, dành cho con nít chơi.

Trương huynh cười nói với Mặc Thiên:

- Đây là phòng của tiểu trương, đệ nghỉ tạm ở đây, còn tiểu trương qua phòng hai vợ chồng huynh ngủ, lâu rồi huynh đi xa , nay sẵn bồ đắp tình cảm gia đình lun.

Hắn cười đáp lại.

- Cảm ơn huynh.

Rồi hắn vào phòng, vợ chồng họ trương cũng về phòng của mình.

Ngồi xuống giường hắn bắt đầu tháo trang bị bản thân xuống, nhưng làm mãi vẫn không tháo được.

Bực bội trong người hắn bắt đầu càm ràm.

- Khốn kiếp khốn kiếp, tháo mãi không ra vậy?

Trong lúc bực bội Hắn giáng một đấm lên giường.

- Ầm.

Những thanh giường vỡ vụn, người hắn nằm xuống sàn nhà bằng đất hai chân còn gác lên thanh giường gỗ. Nền nhà lõm một lỗ.

Trợn mắt há mỏ, hắn tự hỏi bản thân! Từ khi nào mà uy lực một quyền tiện tay của hắn lại có sức công phá lớn vậy? Hay là cái giường này quá yếu quá đi.

Hắn bỗng dưng cực nhớ đến câu nói “phần thưởng của kẻ gan dạ xứng đáng được nhân”.

Chẳng lẽ là cái này! Trang bị sức mạnh này? Có khi nào “ hệ thống, hệ thống game thủ “ nữa sao?

Không chậm trễ giây phút nào .

- Mở bảng Thông tin!

Một màn hình xanh nước biển không gian 3 chiều hiện trước mắt hắn.

Tên nhân vật: Vô Lực Ca ( tên nhân vật trong game của Mạc Thiên).

Cấp bậc: chuyển sinh 5 max.

Danh hiệu: Chí tôn, Độc cô cầu bại, Thiên hạ đệ nhất , Đệ nhất bang chủ, Đại Đệ tử ( danh hiệu môn phái)......

chỉ số cộng: 50% tốc độ

20% bạo kích.

60% phòng thủ.

200% HP

25% Né tránh

3000 tấn công

15% Hồi phục ( mp ,HP )

Chỉ số cơ bản ( chưa cộng thêm của các danh hiệu).

Lực chiến: 30 tỷ

Tấn công: 1000000

Sức mạnh: 800000

Sinh lực:2 tỷ

Nhanh nhẹ:2000000

Linh hoạt: 1500000

Khánh thuộc tính ngục hành: 35%

Kháng chí mạng: 50%

Kháng hiệu ứng xấu: 45%

Hút máu: 60%

Sát thương tấn công cuối: 30%

Hồi phục sinh lực: 30% (mỗi giây)

Kháng tất cả :30%

......

Thú cưỡi ,ngoại trang,cánh,pet .Trang bị khảm đá, bí kíp, hệ thống kinh mạnh, ....

tất cả chỉ số của game lúc ban đầu đến tiền tệ trong game vẫn còn, vật phẩm trong rương.

Nhìn quả này hắn không thể không sung sướng được , mang trong mình hệ thống, kèm sức mạnh phải gọi trùm cuối.

Hèn gì khi nãy hắn tiện tay một cái phá lun cả cái giường của thằng bé, may mắn là phòng này cách xa phòng 2 vợ chồng họ trương, nếu không thì có chuyện.

Hắn muốn thử một chút sức mạnh của bản thân bây giờ ! Nhưng nghẹt nỗi ở đây không tiện, nên hắn để lại mười đồng tiền vàng rồi triệu hồi huyền băng vũ, cánh này trong suốt màu băng, mỗi khi đập cánh khiến không khí hoá thành tuyết rơi nên được gọi là huyền băng , trời đang tối tuyết xứ rơi đều, hắn lao ra khỏi nhà chạy hút vào trong rừng sâu.

Đến một nơi hoang vắng , hắn lấy ra cây vũ khí cấp Bạch kim, trên cây kiếm khảm rất nhiều đá thuộc tinh tăng tấn công và sức mạnh, và hút máu cho nhân vật đến dạng như hắn chơi 10 năm thì thuộc max chỉ số rồi.

Trang bị trong game là trắng,lục ,xanh ,vàng, hoàng kim , bạch kim.

Hắn dùng tuyệt chiêu “Nhân kiếm hợp nhất” nhắm vào thân cây cổ thụ cách đó mười bước chân, không ngờ do lần đầu dùng kiếm chiêu, một đạo thân ảnh lướt qua thân cây, không ngờ lực đạo quá mạnh mà làm thân cây nổ thành phấn vụn, dư lực mà lao thẳng vào trong núi, từ mặt phải xuyên qua đến mặt trái của ngọn núi, để lại một thông đạo dài cả mấy cây số. Nhờ có vậy mà hắn mới khống chế lại lực đạo , hắn dùng xong đại chiêu thì thú rừng phía sau ngọn núi hoảng sợ mà chạy toán loạn cả lên trong đêm tối.

Chỉ còn lại bóng tối lu mờ một cái bóng lướt đi trong màn đêm.

Trời tối hắn cũng ở lại trong rừng đợi sáng sớm rồi tìm nhà dân gởi đường.

Đổi một bộ ngoại trang, Tinh vân , trên đầu tóc dài như trong phim kiếm hiệp, nguyên một sét áo quần trắng, kèm một cây quạt vẽ tranh chữ và phong thủy núi non, toát lên khí chất hào hoa phong nhã, của bậc công tử ca.

Đang ngồi trước Đống lửa lớn , hắn nghe thấy tiếng thở mạnh, bước chân dồn dập của nhiều người đang lao đến hướng mình.

Hắn cũng chẳng để tâm dù gì mình mới tới nơi đây , chẳng kết thù oán gì với ai cho nên không sợ người khác đến ám sát mình, hắn cứ chăm chăm vào Đống lữa tai thì để ý phòng bị, dù gì cẩn thận một tý vẫn hơn.

Bước chân chạy đến càng ngày càng gần hơi thở càng ngày càng rõ hơn, kèm theo thanh âm của con nít khóc.

- Nhanh lên , nhanh lên, sắp bị đuổi kịp rồi.....

giọng nói này là của một đứa bé trai hối thúc.

- A phía trước có lửa cháy, chắc là có người, chạy lại phía đó.

Lại là tiếng nam hài hối thúc đến.

Mặc thiên nhìn lại thì thấy một nam hài cùng hai nữ hài tử đang cầm tay nhau chạy đến.

Chúng lấy hết lực bình sinh mà chạy lại phía hắn , chúng như những vận động viên điền kinh chạy về đích mà dừng lại lấy hơi, chúng ngã nhào xuống đây, nam hài tử hét lên.

- Ca ca cứu chúng ta.

Hắn nhìn lại phía sau có một bóng đen lao đến, nhờ có chỉ số cao nên hắn thấy rõ đó là một nữ nhân mặc áo đồ đại cô màu đen, tay cần phất trần, đang dùng kinh công bay tới.

Hắn từng có con nhỏ nên cũng rất yêu chúng, như do xã hội này hắn yêu con của hắn bằng cách kiếm thật nhiều tiền , cho chúng những thứ chúng muốn. Nhưng chính vì vậy mà hắn không có gần gủi với con cái , khiến chúng lạnh nhạy , thờ ơ vơi hắn, hắn không hiểu con cái. Mẹ của nó thì vẫn ở bên cạch chúng nên gần gủi hơn, khi ly dị bọn chúng chọn mẹ không phải bố nó.

Nhìn thấy mấy đứa trẻ mà lòng hắn thấy xót xa, hắn đứng dậy chạy đến bên ba đứa nhỏ, dìu chúng đứng dậy mà nó.

- Đừng sợ , thở từ từ thôi.

Chúng đang lấy lại hơi thì phía sau là nữ đạo cô quang phất trần đến , hắn đến đứng trước mặt 3 đứa bé mà đỡ đòn, không hiểu là hắn yếu hay là chưa nắm giữ được sức mạnh bên trong, mà khi dính đòn hắn bị đánh bay trúng một thân cây cạch đó không xa.

Hắn đang lồm công đứng dậy thì nữ đạo cô đó đang ra chiêu tiếp theo nhắm vào ba đứa bé.

Chưởng pháp gần trúng ba đứa, thì trong góc nào đó một hòn đá bay tới trúng bàn tay nữ đạo cô.

So lực đạo của hòn đá và đạo cô đó thì người phóng hòn đá có lực mạnh hơn, đạo cô không đọ lại sức mà bị đánh lùi lại ba bước.

Mặc thiên cũng vội phủi bụi đứng dậy chạy lại phía ba đứa nhỏ.

Trong tối cũng lộ ra một lão già tóc dài không cột gọn mà thả thật lộn xộn, râu dài bước ra từ trong tối,

Nhìn về phía hắn, với vẻ ngạc nhiên mà hỏi.

- Ngươi không sao chứ?

Hắn quán tính đáp nhanh.

- Không sao cả, hì chưa chết được.

Đạo cô nhìn về hắn với vẻ khá ngờ vực, nhìn hắn thế nào cũng không giống như người tập võ công, mà lực đạo vừa rồi đánh trúng một người có võ công, không chết thì cũng trọng thương, nhưng đánh trúng người thiếu niên này lại không hề hấng gì.

Trong khi đó lão già nhìn về phía bé gái mặc áo xanh , trên đầu cột hai cái tóc đuôi ngựa, mà nói.

- Cháu bé , mụ kia quá hung bạo, con hay xông đến mà đánh ả đi.

Nói xong lão dùng nội công đẩy đứa bé bay đến nữ đạo cô, nữ đạo cô thấy cô bé bay đến không chần chờ một giây nào mà vận nội lực vào tay chưởng tới, chưởng lực chưa tới thì một hòn đá của lão già đã bay tới trước mà đã thương nữ đại cô, dính chiêu lực cũng tán, cô bé bay đến trước mặt nữ đạo cô, do dự một chút , thì đánh cho nữ đạo cô một bàn tay vào mặt nữ đạo cô, mặt nữ đạo cô in một bang tay nhỏ trên mặt, đưa bé định đánh thêm cái nữa thì nữ đạo cô quất phất trần tới, lão già dùng nội công mau chóng kéo nữ hài về chổ mình.

Cây phất trần đánh trúng vào hư không, thì lại một viên đá lại bay đến đã thương nữ đạo cô ở ngực.

Máu trong khoé miệng tràn ra một tia mà thân người hơi lui lại một bước.

Định thân xong nữ đạo cô đó từ từ chắp hai tay lại mà nói.

- Nếu ta đoán không sai , có phải Ông là Hoàng dược sư , đảo chủ của đảo đào hoa.

Lão già Hư một cái , nữ đạo cô lại nói.

-Ngoài đảo chủ của đảo đào hoa , thì ai có thể dùng đạn chỉ thần công đánh rớt phất trần của ta được chứ.

Nói xong thì nữ đạo cô phất tay một cái một đám ngân châm bay về lão già mệnh danh hoàng dược sư.

Thấy vậy lão già vội dùng nội lục tụ lại ngân châm của ả đạo cô mà lùi phía sau tránh cho ngân châm trúng ba đứa trẻ, mà tránh đi.

Thấy hoàng dược sư sơ ý không thể nào lo cho mấy đứa trẻ , cũng coi kinh Mặc Thiên không có võ công, phong nhân châm về hướng đứa bé vừa đánh ả.

Mặc thiên đứng kế bên vội lấy cây quạt đánh bay hết nhân châm.

Nữ đạo cô thấy không ổn vội dùng khinh công mà bay đi .

Bạn đang đọc Cuộc phiêu lưu của dân nghiện game sáng tác bởi MộngLão
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộngLão
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.