Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tưởng niệm

Phiên bản Dịch · 4935 chữ

Thật vất vả đem bọn họ giải quyết trên người cũng bị thương không ít. Vai, đùi đều trúng đạn, mặc dù không trúng động mạch chủ nhưng cũng là bị thương không nhẹ. Cửu Dạ tựa ở trong góc ngõ nhỏ, xé áo băng bó vết thương trên đùi. Bị thương thế này có là gì? Hồi còn trong doanh trại, mỗi lần tập huấn đều là thập tử nhất sinh. Càng bị thương nặng càng phải suy nghĩ rõ ràng, không được phép để cho tâm thần thư giãn, bằng không chỉ cần một giây thôi cũng an nghỉ ngàn thu. Trường kỳ như vậy, giống như mỗi ngày ăn cơm, lâu dần nàng đã mất cảm giác.

Năm đó Cửu Dạ vừa mới mười lăm.

Đang trong lúc nghỉ ngơi, tại con hẻm nàng đang trốn, nàng gặp Tả Tử Câm. Tả Tử Câm có chút chật vật, bị ba gã truy đuổi đến đây. Tiếng Anh của Cửu Dạ là trải qua huấn luyện chuyên môn, thậm chí còn qua huấn luyện nghiêm ngặt để phát âm giọng London chuẩn. Thế nên, cuộc đàm thoại không trong sạch hỗn loạn của bọ chúng bị Cửu Dạ nghe rõ mồn một. Lúc đó là trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ theo hướng nàng chiếu ra, trong nháy mắt Cửu Dạ không thấy rõ mặt nàng, chỉ nhìn thấy ánh trăng chói mắt. Nhìn từ phía Tả Tử Câm, Cửu Dạ ở trong bóng tối, nàng đáng lẽ không nhìn thấy được. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Cửu Dạ lại nghiêng đầu nhìn nàng, cặp mắt quật cường pha hoảng sợ, đoạn tuyệt mà kiên định như có ma lực thu hút sự chú ý của Cửu Dạ. Lần đầu tiên nhìn thấy con gái khóc mà khiến cho người khác động lòng đến vậy. Cửu Dạ nhìn nàng không chớp mắt, cũng bởi vậy mà ở dưới ánh trăng lộ ra thân hình.

Khi Cửu Dạ phát hiện hành động kỳ lạ của bản thân thì cô gái kia đã như nhìn thấy ân nhân cứu mạng chạy tới.

"Cứu tôi!" Tả Tử Câm đã chạy tới, cũng không quan tâm đến bộ dáng máu me đầy người của Cửu Dạ, gắt gao ôm lấy cánh tay của Cửu dạ không buông. Nhiệt độ cơ thể mang theo run rẩy truyền tới khiến Cửu Dạ đột nhiên cứng lại.Giống như là trong nháy mắt có cái gì đó nguy hiểm nảy sinh trong lồng ngực, bắt đầu mọc rễ.

"Cứu tôi" Tả Tử Câm nói lại một lần

Cửu Dạ bỗng nhiên phản ứng, nàng nói chính là tiếng Trung.

Thanh âm của nàng có điểm nhẹ, không giống như người bình thường gặp nạn hét chói tai, mà là cắn môi dưới nhẹ giọng nói bên tai Cửu Dạ. Ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt. Tả Tử Câm đang rưng rưng nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra quật cường, gắt gao túm trụ tay nàng không tha. Giải quyết vài người trước cũng không phải là việc khó, thế nhưng là tăng thêm cho nàng gánh nặng. Nàng là một sát thủ, đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần có hơi sơ sẩy là mất mạng.Vì vậy, Cửu dạ lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời, từng ngón, từng ngón, đem tay nàng gỡ ra. Nàng có dự cảm, ở bên người này tất có nguy hiểm, tuyệt đối không thể cùng nàng có bất kỳ quan hệ, bằng không sẽ gặp "Tai nạn" .

Khi đó, nàng còn không biết, loại tai nạn này, gọi là "Ái tình".

-----------------------------------------------------------------------------------

Mấy người thanh niên nước ngoài ăn mặc thời thượng nhanh chóng vây quanh. "Cút ngay! Đồ lợn da vàng!". Một tên côn đồ mắng.

Cửu Dạ dựa vào tường biên yên lặng đứng lên, sau đó xoay người bỏ đi, như là không nghe thấy gì.

Sát thủ điều thứ nhất: lúc nào cũng phải duy trì bình tĩnh!.

Sát thủ bị người ngoài khiêu khích mà tức giận cuối cùng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn.

Cửu Dạ coi thường sự tồn tại của bọn chúng, tiếp tục đi về phía trước đi. Phía sau bắt đầu vang lên tiếng quần áo bị xé rách, trộn lẫn tiếng cười dâm đãng. Đi chưa được mấy bước, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát hướng về phía lưng nàng: "Ngươi quay lại cho ta!".

Trong thanh âm hỗn loạn kia chứa kỳ vọng cùng tuyệt vọng, tin cậy cùng ruồng bỏ, tất cả các tình cảm trái ngược nhau còn có một cái tình tự không rõ. Lời nói như có ma lực khiến cho trái tim của Cửu Dạ mơ hồ đau nhức. Cửu Dạ không nhìn thấy Tử Câm, thế nhưng đáy lòng bỗng hiện lên ánh mắt trong suốt quật cường của nàng. Nàng có thể tưởng tượng ra thần thái của Tử Câm lúc nói những lời này. Nàng nhớ tới ánh mắt buồn bã của Tử Câm. Trái tim bỗng dưng chậm nửa nhịp. Có một loại cảm giác gì đó tiến vào, có cái gì đó đang thay đổi. Cửu Dạ ngừng bước, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới lời nói của Linh đại nhân.

"Tìm được người đáng để ngươi yêu".

Những lời này cùng tiếng khóc tuyệt vọng phía sau vang vọng trong đầu, không ngừng kích thích thần kinh của nàng.

Thuở nhỏ bọn họ ở trong trại tập huấn giết không biết bao nhiêu dã thú, đấu tranh sinh tồn trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất tại rừng rậm cùng sa mạc. Bọn họ đã giẫm đạp lên vô số thi thể để sống sót, những người còn sót lại cũng nghi ngờ đề phòng lẫn nhau. Khi đó, mọi người vốn bất hòa nhưng bởi vì một người mà trở thành sinh tử chiến hữu. Người đó là Linh.

Linh đại nhân là ngoại hiệu mà người ngoài gọi nàng, còn trong tổ chức mỗi người gọi một kiểu. Có người gọi là "Thường tùy đại nhân" , có người gọi "Đầu nhi" , đại tỷ thì gọi là "Thường tùy" ý tứ là tự do tự tại. Mọi người vì vậy theo đại tỷ gọi nàng là "Thường tùy đại nhân" ,có lẽ bởi biệt hiệu là "Linh" (số 0) ngụ ý "Bắt đầu" vì vậy từ ngày đó nàng đã gây dựng nên một tổ chức sát thủ chưa từng có.

Sát thủ nòng cốt của "Hắc sắc chỉ văn" tổng cộng có "Tam anh", "Thập kiệt", "Thập lục hùng". Mỗi người đều là từ nhỏ trải qua các phương pháp cải tạo thân thể, cho nên có năng lực đặc biệt hơn các sát thủ thông thường. Mà lợi hại nhất trong số đó là "Tam anh" đã trải qua những thí nghiệm tưởng như không ai có thể vượt qua được.

Linh đại nhân là một trong "Tam anh".

Trong số những sát thủ còn lại, lợi hại nhất là"Thập kiệt". "Thập kiệt" đánh dẫu theo thứ tự từ số 1 số 2 số 3. . .đến số 10. Ngoại trừ chị cả Vu linh xưng là "Đại tỷ", số 7 được gọi là "Thất ca", các thành viên khác đều tự đặt tên cho mình. Thứ tự đánh số này không phải là đánh dựa theo bố trí địa vị mà là có nguyên nhân không tầm thường. Biệt hiệu cũng không phải dựa theo tuổi tác, không phải dựa theo năng lực mạnh yếu mà là dựa theo năng lực hình thành trong khi tập huấn thuở nhỏ.

Huấn luyện lúc ấy, mỗi người được phát một phần lương thực chỉ có thể duy trì tối đa trong ba ngày, tổ chức ném tất cả lên một hoang đảo trong vòng 15 ngày. Ý muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau. Ai sống sót là đạt.

Để sinh tồn đương nhiên tất cả phải chém giết lẫn nhau.

Mà khi đó, “Thường tùy” đã là một trong "Tam anh". Nàng lớn tuổi nhất trong số các người huấn luyện, cũng là người có trí nhớ siêu việt. Lớn tuổi nhất cũng là hiểu biết nhất. Nàng thường len lén đem chuyện bên ngoài nói cho những tiểu sát thủ này, cũng quan tâm đến những đứa nhỏ tuổi. Vì vậy có uy vọng rất lớn. Linh đại nhân dạy cho các nàng biết thế nào là sống, biết thế nào làm cảm tình. Tại trại huấn luyện mà mục đích cuối cùng là chém giết lẫn nhau để sinh tồn này, Thường Tùy đã dùng cặp mắt tinh tường của mình chọn ra được những thành viên tin cậy, hợp thành một chiến đoàn.

Các sát thủ khác phát hiện ra đem bọn họ phân tách. Thế nhưng, người mà Thường Tùy chọn đều là những người đã trải qua trường kỳ tuyển chọn cùng ma hợp, bọn họ tự mình chế ra ám hiệu mật mà chỉ có bọn họ hiểu. Từ số 1 đến số 39 đều là do Thường Tùy tự mình đặt. Lúc Thường Tùy qua đời, những con số này lại càng mang theo hàm ý thần thánh.

Chính bởi vì có Thường Tùy, có những số hiệu này mà bọn họ, những lãnh huyết sát thủ mới không thật sự lãnh huyết. Khiến cho bọn họ tin cậy lẫn nhau, nguyện ý giao lưng cho chiến hữu có đánh số.

Có thể vi phạm quy tắc của tập đoàn sát thủ như vậy, chỉ có thể nói mị lực cá nhân của Thường Tùy là không thể coi thường.

Thường Tùy tự gọi bản thân là "Linh" (số 0) vì vậy Cửu Dạ gọi nàng là Linh đại nhân. Đại tỷ Vu Linh đánh số "1", là người yêu của Thường Tùy. Cũng là người mạnh nhất sau Thường Tùy, vì vậy trước khi qua đời Thường Tùy chỉ định nàng tiếp nhận ngôi vị thủ lĩnh.

Cửu Dạ đánh số "9", để kỷ niệm cái số này, nàng lấy tên là "Cửu Dạ" .

41 sát thủ thiếu niên lúc đó, cho tới bây giờ, chưa đến mười năm đã chỉ còn lại 26 người, đồng thời tại thế giới sát thủ xuất hiện danh xưng "Thập kiệt thập lục hùng". "Linh" đại nhân lúc còn sống, đã nghĩ cách trốn khỏi tổ chức, đồng thời yêu cầu mỗi người lúc thi hành nhiệm vụ đều phải tự thiết lập chỗ ẩn thân cho riêng mình. Một người lại một người chiến hữu ra đi mà chưa thấy ánh sáng tự do. Thế nhưng chí ít họ còn hơn các sát thủ khác của tổ chức ở chỗ bọn họ có lý tưởng, có một người mang số 0 đem đến cho họ hy vọng.

Tự do!

------------------------------------------------------------------------------------

Năm xưa, Linh đại nhân thường nói với Cửu Dạ: A cửu, ngươi quá yếu đuối, không thích hợp làm sát thủ, lòng của ngươi phải ngạnh một chút. Thế nhưng, không nên tiêu diệt tình cảm của chính mình, không nên trở thành người vô cảm. Ngươi cần phải có một người làm trụ cột chống đỡ sinh mạng cho ngươi. A cửu, ngươi yêu đi, đi tìm người đáng để ngươi yêu. Linh cười ôn hòa, đứng bên cạnh đại tỷ nhìn nàng cười trước sau như một.

"Tìm được người đáng để ngươi yêu."

Những lời này cùng với tiếng khóc không ngừng phía sau vang vọng trong đầu, kích thích thần kinh của nàng.

"Rắc——"

Thanh âm của cái cổ bị gãy.

Đương lúc Cửu Dạ phản ứng lại thì chân đã đá gãy cổ một tên. Hai tên còn lại, một đứng sững sờ tại chỗ, một hung hăng quay sang giơ tay đấm nàng. Cửu Dạ nghiêng người né qua, thuận thế tóm lấy cổ hắn, vặn. "Răng rắc" một tiếng. Cửu Dạ buông tay, hắn nằm lệch trên mặt đất. Gã còn lại mặt đầy kinh hãi, vừa chạy vừa kêu to "Cứu mạng".

Nguyên tắc của sát thủ, giết người không để lại nhân chứng, Cửu Dạ sao có thể thả hắn đi. Đuổi theo vài bước, Cửu Dạ nhanh chóng lấy mạng hắn. Quay đầu lại, Tả Tử Câm vẫn đang cầm quần áo của Cửu Dạ, ngồi xổm ở bên tường. Cửu Dạ tiến lại, nàng lùi dần từng bước, trong mắt lộ ra sợ hãi. Trong chớp mắt Cửu Dạ cảm thấy như bị búa đập vào đầu, ngay lập tức dừng bước.

Đúng vậy, ta là sát thủ, coi mạng người như cỏ rác, cô ấy sao có thể không sợ đây?

Ta ruốt cuộc là đang mong chờ cái gì?

Mười năm trong nghề, nàng sao có thể vì một ánh mắt mà mềm lòng.

Cửu Dạ nhếch miệng cười tự giễu, xoay người. Góc áo bị kéo lại.

Quay đầu lại, thấy Tả Tử Câm một tay kéo góc áo của nàng, một tay cầm quần áo che ở trước người, nửa nằm trên mặt đất nhìn Cửu Dạ, trên mặt đẫm lệ. "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Cả người nàng run rẩy, không biết là vì nàng sợ Cửu dạ, hay là do chuyện lúc nãy khiến nàng còn sợ, hoặc có thể do hành động vô tâm muốn bỏ đi không cần nàng của Cửu Dạ.

Cửu Dạ hít một hơi thật sâu.

"Ngươi không có lỗi với ta." Cửu Dạ nói. Cửu Dạ nhìn thoáng qua tư thế cực kỳ ướt át của nàng, đem nàng ôm vào lòng, nói: "Bám chắc vào."

Cô ấy vâng lời nắm chặt lấy bờ vai đang bị thương của Cửu Dạ. Cửu Dạ nhíu nhíu mày, hô hấp ngừng một chút, sau đó liền dường như không có việc gì buông lỏng lông mày. Nàng lười giải thích, nói ra lại càng làm cho Tả Tử Câm sợ hãi.

Cửu Dạ dồn lực xuống hai chân nhảy lên. Nếu là lúc bình thường, nàng có thể phi qua tường cao ba thước như đi bộ, nhưng hiện tại nàng bản thân bị trọng thương, còn ôm một người, đành phải đập tường mượn lực một chút mới nhảy qua được.

"Được rồi, đi đi." Đến chỗ này chắc cảnh sát hẳn là tìm không ra dấu vết rồi. Lúc nãy giết người đều dùng thủ pháp chuyên nghiệp, dù có tra ra nàng, nàng cũng không gặp phiền phức. Tả Tử Câm bỗng nhiên thấy trên tay mình đầy máu. Đó là máu do lúc nãy đặt tay lên vai Cửu Dạ lưu lại.

Cô nhìn cửu Dạ, run run nói: "Cô. . . . . . cô chảy máu. . . . . ."

"Ừ." Cửu Dạ mặt không đổi sắc nắm bả vai chảy máu, cắn răng. Cô gái đáng ghét này, vết thương bị cô ta nắm lại càng chảy máu nhiều hơn.

"Đến ký túc xá của tôi đi, tôi có băng gạc với thuốc."

"Không cần." Cửu Dạ tuy rằng không có băng gạc, nhưng trên người lúc nào cũng mang theo thuốc trị thương, bản thân còn biết châm cứu, không cần đến ký túc xá của nằng, gia tăng nguy hiểm. Tả Tử Câm lại dùng cái loại ánh mắt khiến Cửu Dạ tim đập nhanh nhìn nàng. Vì vậy cửu Dạ như bị bỏ bùa gật đầu.

Về đến ký túc xá, Tả Tử Câm ngang ngược đòi băng bó cho Cửu Dạ. Thể xác và tinh thần của Cửu Dạ đều đã uể oải, lại còn ở trong hoàn cảnh xa lạ, không còn khí lực phân bua, nên để mặc cho cô ấy làm. Sau này nghĩ lại Cửu Dạ luôn không để cho người khác chạm vào vì sao lại để yên cho Tử Câm băng bó?

Cửu Dạ nhìn thoáng qua cô gái này. Lúc nãy trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy cặp mắt khiến nàng khắc sâu trong trí nhớ, bây giờ có thể nhìn rõ toàn bộ. Cô ấy đã thay bộ đồ khác, quần jean, áo T-shirt, giầy thể thao, nếu như không nhờ nước da trắng nõn cùng chất lượng của bộ quần áo thì thoạt nhìn nàng như một sinh viên nghèo. Tả Tử Câm đang cầm hộp cứu thương, mở hộp, bên trong tràn đầy mùi thuốc sát trùng.

"Ngồi xa một chút." Cửu Dạ nói.

Cô như con mèo nhỏ ngồi ở góc phòng, không dám trả lời, nhìn chằm chằm vào Cửu Dạ.

"Nhắm mắt lại." Cửu Dạ lại nói.

Mắt của cô càng trừng to hơn.

". . . . . ."

Cửu Dạ đang muốn quát lớn mà cô ấy nhìn thấy Cửu Dạ tức giận, vừa ủy khuất vừa sợ hãi, nước mắt như muốn ứa ra. Cửu Dạ không thể làm gì khác hơn là không để ý đến cô ấy. Muốn nhìn cứ việc nhìn đi, nàng chỉ là lo con gái không chịu nổi máu mà thôi. Nhưng mà nghĩ lại thì nàng mới ở trước mặt cô ấy giết ba người mà cô ấy cũng không phản ứng gì.

Cửu Dạ xé mở y phục, lộ ra vết thương do đạn bắn, đem thuốc sát trùng đổ vào, lấy con dao cột ở chân, cắt thịt, cẩn thận tách ra dây thần kinh, lôi ra viên đạn ở bên trong.

Máu chảy như suối.

Tả Tử Câm bỗng nhiên đứng lên, đi tới, tay run run, chẫm rãi đem băng gạc quấn lên vai Cửu Dạ. Xét trên quan điểm của người bình thường mà nói thì cô ấy là người không bình thường. Vừa mới trải qua chuyện như vậy, thấy Cửu Dạ giết người, bây giờ lại còn giúp hung thủ băng bó vết thương.

Cửu Dạ để mặc nàng băng bó.

Động tác của Tả Tử Câm rất nhẹ nhàng, rất tinh tế, đều đều một vòng rồi hai vòng từ vai trái qua ngực. Cửu Dạ như cũ, cầm dao lấy nốt viên đạn trên đùi, tiếp tục để Tử Câm băng bó. Mắt Tả Tử Câm dán chặt vào vết thương của Cửu Dạ, còn của Cửu Dạ lại nhìn chăm chăm vào mắt của Tả Tử Câm.

Nhìn nàng cẩn thận bôi thuốc, băng bó, Cửu Dạ bỗng nhiên lãnh nghiêm mặt nói: "Sao cô dễ tin người khác như vậy? Cô có biết tôi là người như thế nào không?".

"Em là người tốt!" Cô ấy nói chắc như đinh đóng cột, nói xong, gương mặt có chút đỏ lên, sau đó dừng một chút, hình như là trấn tĩnh một lúc, lại thấp giọng nói: "Tôi trong lúc hoảng loạn nhìn thấy người châu á, không biết thế nào liền chạy đến."

Cửu Dạ nhíu mày nói: "cô nói rất nhỏ, tôi nghe không rõ."

"Tôi sợ nói to không tốt. . . . . . Em bị thương nên. . . . . ." cô ấy vẫn dùng giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ như cũ chỉ có điều âm lượng lớn hơn một chút. Thảo nào lúc nàng cầu cứu nghe như tiếng muỗi kêu. Bất giác như có một tia nước ấm chảy qua trong lòng.

"Em. . . Em rất có nghị lực. Ngay cả một chút nhăn mày cũng không có, em . . . . . em có đau không?".

"Có." Cửu Dạ lên tiếng.

Máu chảy nhiều, Cửu Dạ hơi choáng, nếu là người bình thường có lẽ đã sớm ngất, nàng hoàn toàn dựa vào ý trí trụ lại đến bât giờ. Vì vậy mà trong mắt Tả Tử Câm biểu hiện của nàng như người bình thường.

"Cô tên là gì?".

"Tôi là Tả Tử Câm".

Tử Câm.

Thanh thanh tử câm,

du du ngã tâm,

đãn vi quân cố,

trầm ngâm chí kim.

Cửu Dạ cố nhớ cái tên này, không phải nói là cố nhớ con người này.

Cô ấy đột nhiên hỏi, "Em tên gì?"

Cửu Dạ trầm mặc không nói. Nàng là người trong thế giới ngầm, sao có thể nói tên cho người khác biết. Huống hồ nàng kỳ thực vốn không có tên, chỉ có danh hiệu “Vô độc giả” (người miễn độc), cùng với số hiệu 9.

Tả Tử Câm cũng ý thức được chính mình đường đột, có chút kinh hãi nhìn nàng một cái.

Cửu Dạ không biết lúc đó bị trúng cái gì tà, thấy nàng kinh hãi, tự nhiên cảm thấy thương tiếc, chậm rãi vươn tay vuốt mặt cô ấy. Ngón tay cảm giác được nàng đang run rẩy, cảm thấy lòng của nàng đang run rẩy. Dù thế nào một người con gái, một người con gái bình thường trải qua một dãy sự kiện như vậy, khó có thể trấn tĩnh xuống nhanh được.

Cửu Dạ ôm lấy cổ cô ấy, dùng sức từ từ ép xuống, ngửa đầu hôn. Tả Tử Câm như là sợ đến choáng váng, không chút phản ứng. Qua ngày hôm nay, nói không chừng nàng sẽ không bao giờ gặp lại người con gái này nữa. Nghĩ tới đây, Cửu Dạ thô lỗ khiêu mở hàm răng ngăn nắp ấm áp kia, ra sức hút vào như cướp đoạt, tăng thêm độ nồng cho nụ hôn này.

Nàng cảm thấy thân thể mềm mại của cô gái trong lòng ngày càng nhuyễn, dần dần xụi xuống ngã vào người nàng. Nụ hôn tràn ngập mùi máu tươi này không biết kéo dài bao lâu, thẳng đến người trong lòng khó thở, nàng mới thả ra.

Cửu Dạ nhìn bao quát cô ấy. Môi của cô vừa đủ, lộ ra hương vị như cánh hoa, hơi chút che giấu mà đầy mê hoặc. Đôi môi hồng nhạt, mềm mại mà ngọt ngào, dụ dỗ Cửu Dạ, người trước mưa bom bão đạn mặt không đổi sắc lần thứ hai nếm thử, cảm nhận thêm một lần nữa.

Nàng cúi người, không vội vàng mà là chậm rãi hưởng thụ, chậm rãi cảm nhận. Tả Tử Câm nhìn nàng, chiếc áo T-shirt bó sát người làm nổi bật lên dáng người mang theo ánh mắt mê ly. Trong lòng Cửu Dạ dần dần mọc lên một cổ dục vọng.

Không!

Cửu Dạ bỗng nhiên buông cô ấy ra.

Tả Tử Câm có chút mê man, lại có chút không giải thích được nhìn nàng, ánh mắt dần dần rõ ràng trở lại. Ngay sau đó lại toát ra một điểm sợ hãi. Cửu Dạ trong lòng có phần khó chịu. Cô ấy vẫn là sợ mình. Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe cô ấy nói: "Em phải đi ư?".

Tả Tử Câm cắn môi, nói như lúc nàng hô "Cứu tôi". Chỉ là khi đó, cô ấy cần Cửu Dạ cứu vớt thân thể, mà nay là linh hồn. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Cửu Dạ bỗng nhiên có một loại xúc động không rõ tên thôi thúc, nàng thầm nghĩ phải ở lại chỗ này, phải ở cùng cái thiếu nữ nhìn mãi không chán này vĩnh viễn không rời đi.

Nhưng nàng biết, điều đó là không thể.

Thời hạn tổ chức giao cho đã sắp hết, nàng phải đi giết lão nhà giàu kia. Cửu Dạ không đáp lời, ôm Tử Câm, Tử câm cũng chăm chú ôm Cửu Dạ. Cứ như vậy ôm thẳng đến. . . . Tả Tử Câm dần dần hết run, thật lâu thật lâu sau đó, khóc mệt mới từ từ ngủ.

Qua một đêm.

Nhìn bầu trời đã gần sáng, lại nhìn một chút cô gái đang ngủ say thật đáng yêu trong lòng. Cửu Dạ cẩn thận bế nàng đặt lên giường, đắp chăn. Xoay người đi ra phòng khách, đem các loại vết tích có trên mặt đất xóa đi, thu hết quần áo hôm qua của hai người, lau hết vết máu, phun nước hoa. Làm tất thấy đều không gây ra tiếng động.

Sau khi thu thập tất cả mọi thứ chứng minh sự tồn tại của mình, nàng quay trở lại phòng, hôn nhẹ lên đầu mi của Tử Câm, nhẹ nhàng nói: "Nếu như sau khi rời khỏi tổ chức tôi vẫn còn sống thì tôi sẽ quay lại nói cho cô biết tên của tôi".

Lúc này không biết cô ấy mơ thấy gì mà khóe mắt rơi lệ. Không lẽ là trong mơ nghe được lời của Cửu Dạ?.

Cửu Dạ nhẹ nhàng đóng cửa mang theo tất cả đồ đạc vừa mới thu thập rời đi.

Hai tiếng sau, Cửu Dạ đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, dùng ống nhòm nhìn vào phòng ngủ của Tử Câm. Thấy cô ấy lúc tỉnh lại điên cuồng lục tung cả phòng tra tìm dấu vết của người nào đó đã xuất hiện ngày hôm qua. Cuối cùng như là nhớ tới cái gì, hoặc như là khó có thể tin, đẩy cửa phòng xông ra ngoài. Cửu Dạ biết, cô ấy đến chỗ đánh nhau ngày hôm qua để tìm.

Sau đó không lâu, có vài cảnh sát quốc tế lén lút vào nhà Tả Tử Câm, ở bên trong tìm một lúc lâu, thất vọng liếc mắt nhìn nhau, đem đồ đạc đặt lại như cũ, lặng lẽ ly khai. Ba ngày sau, tin tức lão nhà giàu kia chết truyền khắp nước Mỹ.

Cửu Dạ lại quay lại nóc tòa nhà nọ, dùng ống nhòm nhìn về phía phòng ngủ của Tử Câm. Nàng nhìn thấy cô ấy không có tinh thần, ngồi đờ ra ở sô pha. Vài phút sau, chuông cửa vang lên, Tử Câm bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng đi mở cửa.

Trước cửa xuất hiện một bó bách hợp. Người bán hoa đem hoa giao cho Tử Câm. Cửu Dạ có thể cảm thấy sự thất vọng của cô ấy, nhưng lại mang theo một tia kỳ vọng sau khi nhận được một cái hộp nhỏ. Tả Tử câm nghi hoặc ký tên, đem tất cả vào phòng, đóng cửa lại, ngồi tại sô pha mở cái hộp ra. Trong giây lát, cô ấy hoảng hốt che miệng như khó có thể tin, nước mắt tuôn như suối. Hộp đúng là do Cửu Dạ gửi, bên trong là một vỏ đạn, mặt trên khắc một chữ “Dạ”.

Một năm sau, Tả Tử Câm tốt nghiệp thạc sỹ, tiếp tục ở lại học lên tiến sỹ. Vẫn ở lại ký túc xá cũ, như là canh giữ cùng đợi cái gì đó. Thế nhưng ngay cả như vậy, Cửu Dạ vẫn chưa từng đi gặp lại cô ấy. Đến tận khi Tả Tử Câm rời Mỹ, trên cổ đều mang theo dây chuyền có đính viên đạn kia.

Cửu Dạ thông qua "Bộ trưởng tình báo" từng giờ từng khắc theo dõi Tử Câm. Nghe nói chỗ đó có một cậu ấm xã hội đen thèm nhỏ dãi Tử Câm chuẩn bị động thủ liền làm phiền đai tỷ lúc đi Mỹ làm nhiệm vụ tiện tay đem cái tổ chức kia diệt tận gốc. Cửu Dạ nghe nói ba của Tử câm tại Trung quốc lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng có khó khăn về tài chính, ngay lập tức tìm anh ba "quản gia" mượn tạm một triệu USD gửi vào.

Nửa năm trước, Tả Tử Câm hoàn thành luận văn tiến sĩ trở về công ty, Tả gia cùng Tần gia chuẩn bị đám hỏi, Tả Tử Câm đính hôn với Tần thiếu gia, bắt đầu chỉnh đốn công ty. Sau khi về nước, Tả Tử Cầm đem dây chuyền kia tháo xuống, cất lại vào trong hộp gỗ.

Suốt năm năm nay, những lúc Cửu Dạ giằng co giữa ranh giới sinh tử, khi trong người bị thương nặng suýt chết, nàng đều nhớ tới người con gái mang theo ánh mắt quật cường cùng quan tâm kia. Nàng nghĩ: "Ta phải đi về nói cho cô ấy, tên của ta là Cửu Dạ".

Thẳng đến một tháng trước, khi đại tỷ thực hiện kế hoạch mang theo"Thập kiệt thập lục hùng" gần 30 sát thủ thân cận giở mặt cùng tổ chức. Cửu Dạ lập tức làm theo dự tính mấy năm trước, trở về thành phố nơi có Tả Tử Câm.

Mơ mơ hồ hồ, Cửu Dạ kiên trì xin vào công ty của Tả Tử Câm kiếm kế sinh nhai. Trên thực tế, Cửu Dạ tự biết đây chỉ là mượn cớ. Nàng chính là muốn nhìn thấy cô ấy, canh giữ ở nơi mà nàng ngày nhớ đêm mong. Không có sự hỗ trợ của "Bộ trưởng tình báo", Cửu Dạ lại không giỏi làm tình báo nên phải mất một tháng mới đem tình hình của Tả thị cùng Tần thị điều tra ra, còn có tra xét các thế lực trong thành phố này.

Nàng cho rằng Tả Tử Câm sẽ không chú ý tới nàng nhanh như vậy, thế nhưng vừa mới gặp đã bị ánh mắt của Tả Tử Câm bắt được. Có lẽ kỳ thực trong lòng nàng mong muốn Tả Tử Câm chú ý đến nàng. Nếu không phải, với năng lực của nàng, sao có thể không biết người đằng sau không có võ? Vì sao vẫn quay lại đánh? Biết rõ Tả Tử Câm gặp qua chiêu quét ngang chân này, vì sao trước mặt Tả Tử Câm hết lần này đến lần khác khoe khoang thân thủ của chính mình?

Trong tiềm thức, trong xương cốt của nàng thúc giục nàng tới gần Tử Câm, thân cận Tử Câm, khiến Tử Câm chú ý tới chính mình

Bạn đang đọc Cưng chiều sát thủ của Phượng Khi Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong_lam_mac_huan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.