Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

96: truyền thuyết đông hoàng lăng (4)

Phiên bản Dịch · 2591 chữ

Hiện menu

doc truyen

CỰC VÕ

Nữ nhân kia xuất hiện không hề báo trước đồng thời nàng cũng nói ra một câu nói mà Vô Song cũng không thể tưởng tượng ra được, hắn quả thực bị một câu nói của nàng khóa chặt ở đó, căn bản không biết lên tiếng thế nào mới tốt.

Thiếu nữ này nhìn thấy Vô Song đứng im không có gì để nói liền lằng lặng lắc đầu, trong mắt xuất hiện một tia thất vọng vô cùng, nàng khẽ bước ra một bước sau đó thân hình như muốn hòa vào màn đêm mà biến mất thì đột nhiên ở sau lưng nàng, âm thanh của Vô Song vang lên.

“Cô nương, xin đợi một chút”.

Nàng nghe vậy liền sững người lại, ánh mắt hơi hơi nghi hoặc nhìn Vô Song, nàng thực sự muốn nhìn kỹ Vô Song lần cuối nhưng cho dù nàng nhìn kỹ đến mức nào đi chăng nữa, Vô Song vẫn là quá yếu, yếu đến mức thương cảm.

“Có việc?”.

Câu nói này căn bản là đuổi khách, nếu Vô Song thật sự đạt đến cực cảnh thì nàng còn có hứng thú nói chuyện với hắn bất quá rõ ràng Vô Song quá yếu, loại người như Vô Song đến cả một chiêu của nàng cũng không địch lại được thì sao đáng để nàng lên tiếng?.

Bản thân nàng lần này bất kể đường xá xa xôi liền chạy đến đây, kể từ khi hiện tượng nhật thực diễn ra thì nàng đã một mạch chạy đến Thái Hồ Độ, theo nàng tính toán thì cường giả vừa phá toái hư không chắc chắn ở xung quanh phạm vi Thái Hồ Độ sau đó khi đến được Thái Hồ Độ thì nàng bắt đầu một lần nữa thôi diễn, rốt cuộc cũng tìm được Vô Song chỉ là Vô Song làm nàng quá mức thất vọng.

Vô Song cũng biết nữ tử này căn bản không mấy vui vẻ gì với mình bất quá hắn không thể không lên tiếng, hắn cảm thấy chỉ cần để nữ tử này rời đi hắn sẽ mãi mãi không biết được dụng ý của Trương Tam Phong.

“Ta... ta không phải cường giả phá toái hư không, ta đến thế giới này vốn là do bị một vị cường giả phá toái hư không đẩy tới... ta đối với thế giới này một chữ bẻ đôi cũng không biết, mong cô nương... có thể vì ta giải đáp thắc mắc”.

Nữ tử này nghe Vô Song nói vậy ánh mắt liền hiện ra một tia kinh ngạc, nàng tất nhiên biết bất cứ một cường giả phá toái hư không nào đều không phải loại người làm việc không có mục đích, việc Vô Song bị đẩy tới thế giới này đương nhiên... là có dụng ý bởi nàng tin tưởng bằng vào Vô Song thì đừng mơ cái gọi là phá toái hư không, ít nhất phải có cường giả cực cảnh đứng ra hoặc có một loại lực lượng tương đương giúp hắn đi tới thế giới này.

Nghĩ đến đây nữ tử này khuôn mặt bắt đầu hòa hoãn lại, nàng lập tức nhìn Vô Song sau đó lên tiếng.

“Ta gọi là A Thanh, không biết vị cường giả đẩy ngươi đến thế giới này... hắn gọi là gì?”.

A Thanh nói ra câu này, khuôn mặt nàng xuất hiện một tia tưởng niệm, nàng vừa vặn quen biết một kẻ có khả năng chạm đến cực cảnh chỉ là đã lâu lắm rồi nàng không gặp người này mà thôi, nàng thực sự không biết thời gian trôi qua thì tiểu tử kia đã trở thành cực cảnh cường nhân hay chưa?.

Tất nhiên Vô Song cũng không làm A Thanh thất vọng bởi cái tên mà hắn nói ra triệt để làm A Thanh động dung.

“Vị cường giả đẩy ta đến thế giới này hắn họ Trương, tên Tam Phong”.

Vô Song vừa nhắc đến ba chữ này khuôn mặt A Thanh liền triệt để hiểu ra, nàng nhoẻn miệng cười, trái với vẻ lạnh lùng lúc ấy nàng cười thực sự rất đẹp.

“Quả nhiên là tiểu tử si tình kia, vài năm không gặp hắn cũng chạm đến cực cảnh rồi, thật hy vọng được cùng tiểu tử đó so đấu một hai, đáng tiếc... hắn cũng không có ở đây”.

Giọng nói của A Thanh mang theo vài phần tưởng niệm, thế gian này có lẽ chỉ có một mình Trương Tam Phong làm A Thanh cảm khái như vậy, nàng cùng Trương Tam Phong có thể coi là tri kỷ, cũng chỉ có một mình Trương Tam Phong có thể hiểu thấu nỗi lòng nàng mà thôi.

Hai người cả đời đều ôm một mối tình, hai người cả đời đều chỉ là tình đơn phương, hai người đứng trên đỉnh cao của đời người nhưng rốt cuộc muốn lấy một góc nơi trái tim nửa còn lại cũng là không thể, chính vì vậy A Thanh cùng Trương Tam Phong gặp nhau, coi nhau là tri kỷ.

Tất nhiên khi mà A Thanh còn đang giật mình thì Vô Song cũng kinh ngạc không hề nhẹ, hắn rốt cuộc cũng biết nữ tử trước mặt mình là ai.

Nữ nhân có thực lực kinh khủng trong Kim Dung không thiếu điển hình là đám người Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy hay Lâm Triều Anh bất quá nếu để chọn ra nữ tử mạnh nhất trong Kim Dung có lẽ chỉ có thể là một người – Việt Nữ Kiếm A Thanh.

Nói về A Thanh người ta căn bản không nói thực lực của nàng cao bao nhiêu, nội công sâu thế nào người ta chỉ nói về một chiêu kiếm, trong Việt Nữ Kiếm bản thân A Thanh một chiêu kiếm chém chết 3000 binh sỹ, một chiêu kiếm này không khác gì diệt thế, loại thực lực này đừng nói là nữ nhân trong Kim Dung mà toàn bộ cao thủ của Kim Dung cũng không có bất cứ một ai so sánh nổi, nữ nhân này căn bản không còn thuộc một chữ ‘võ’, nàng chỉ sợ đã phải dùng một chữ ‘tiên’ để hình dung.

Kim Dung từng nói võ công của Trương Tam Phong ngàn năm trước không ai bằng, ngàn năm sau cũng không ai theo kịp nhưng A Thanh căn bản không phải là nhân vật trong phạm vi 2000 năm đó, phải biết Việt Nữ Kiếm xuất hiện từ thời Việt Quốc, từ thời Việt Vương Câu Tiễn tức là khoảng năm 480 TCN, so với A Thanh mà nói bất cứ nhân vật nào trong Kim Dung thế giới chỉ sợ cũng bị coi là tiểu tử.

Nếu Vô Song bằng bất cứ cách nào đi đến thế giới này thì A Thanh cũng không quan tâm nhưng nếu là do Trương Tam Phong đưa đến đây thì lại khác, A Thanh tất nhiên biết Trương Tam Phong hiểu bao nhiêu về tình hình thế giới này cũng đương nhiên biết Trương Tam Phong gửi Vô Song đến đây chắc chắn có cái lý của nó.

A Thanh lập tức quay đầu nhìn Vô Song, trong ánh mắt nàng mang theo một tia tưởng niệm.

“Ngươi nói Tam Phong đưa ngươi đến đây, vậy... ngươi có thể kể cho ta một chút về Tam Phong ở nơi đó không?, hắn ngày đó cũng giống như ngươi khi phá toái hư không cũng chưa chạm đến cực cảnh, không ngờ chỉ vài năm rời đi hắn cũng chạm đến cực cảnh rồi?, tốc độ quả thực kinh hãi thế tục”.

Câu nói của A Thanh làm Vô Song bất giác cảm thấy không hiểu, hắn không biết vài năm của A Thanh tính như thế nào nhưng hắn biết từ khi Trương Tam Phong xuyên không đến khi Vô Song xuyên không cũng cách nhau trên dưới hai trăm năm mới đúng, đương nhiên Vô Song sẽ không mang mấy cái nghi hoặc này nói cho A Thanh, hắn chỉ đơn giản ngồi xuống kể cho A Thanh về cuộc đời của Trường Sinh Chân Nhân.

A Thanh cùng Vô Song hai người cứ như vậy ngồi trên mái nhà chỉ có điều ánh mắt A Thanh khi nghe Vô Song kể chuyện thì càng ngày càng nhíu chặt lại, nàng so với Vô Song hiểu biết hơn nhiều lắm, nàng có thể coi là cường giả chí tôn của thế giới này đồng thời cũng là người quan sát thế giới này không biết bao nhiêu năm tháng, nếu Trương Tam Phong sống 200 năm đã được gán cho hai chữ ‘trường sinh’ thì A Thanh chính là tiên nhân trong truyền thuyết bởi nàng đã sống rất lâu rất lâu rồi, nàng đã sống hàng ngàn năm.

“Ngươi nói Tam Phong đã trải qua 200 năm nhân sinh?”.

Rốt cuộc âm thanh của A Thanh vang lên, Vô Song ở bên cạnh lập tức gật đầu dù sao mọi lời kể của hắn đều dựa theo câu chuyện của Trương Tam Phong kể với mình khi đó, hắn căn bản không thêm bớt gì cả.

A Thanh bắt đầu im lặng một chút rồi lại nhìn Vô Song, qua câu chuyện của Vô Song kể về Trương Tam Phong, bản thân A Thanh cuối cùng cũng đã hiểu mục đích của Trương Tam Phong bất quá cái làm A Thanh không hiểu là tại sao Trương Tam Phong lại ký thác nhiều thứ như vậy vào Vô Song?, một kẻ yếu đến không thể yếu hơn?.

Vô Song ở bên cạnh cũng không biết A Thanh đang nghĩ gì, không khí giữa hai người có chút tĩnh lặng để rồi bỗng nhiên chỉ thấy A Thanh lưng ngửa ra đằng sau, cả người nằm trên mái nhà ánh mắt nhìn về phía những ngôi sao sáng trên bầu trời, giọng nói của nàng chậm rãi vang lên, nàng nói những việc Vô Song chưa bao giờ nghe thấy.

“Ước mơ cả đời của ta chỉ là đến tái ngoại chăn dê sống một cuộc đời bình bình an an, sống bên cạnh nam nhân mà ta thích cứ như vậy yên lặng đến hết đời “.

“Hắn đọc sách, hắn kể chuyện, hắn dạy trẻ con đọc chữ, ta ở nhà may vá thêu thùa chăm đàn dê trên thảo nguyên, ngoài ra ta không cầu gì hơn, nhân sinh đến đó là đủ đáng tiếc những thứ đơn giản nhất lại là những thứ khó đạt được nhất”.

“Ngươi có biết... cường giả cực cảnh ý nghĩa là gì không?”.

A Thanh vốn đang kể một câu chuyện buồn về chính nàng nhưng không hiểu sao nàng lập tức đổi giọng, bản thân Vô Song tất nhiên không kịp phản ứng khi hắn định thần lại đã thấy A Thanh ngồi thẳng dậy, nàng khẽ vén mái tóc đen dài của mình lộ ra cái cổ trắng ngần, lúc này dưới ánh trăng A Thanh càng thêm vài phần mỹ lệ.

Ánh mắt sâu thẳm như có thể nuốt lấy toàn bộ ánh sao trời, nàng cứ như vậy nhìn về thiên không.

“Cực là cực hạn, cực cảnh là cảnh giới cực hạn, cực cảnh cao thủ là cao thủ mạnh nhất mà một thế giới cho phép tồn tại, cái này gọi là cực cảnh. Ta là cực cảnh cao thủ, Trương Tam Phong cũng là cực cảnh cao thủ “.

“Một thế giới gần như không bao giờ cho phép cực cảnh cao thủ tồn tại bởi bọn họ thực sự có thể uy hiếp đến thế giới, cực cảnh cao thủ muốn tồn tại chỉ có thể lựa chọn hai con đường, con đường đầu tiên là phá toái hư không rời đi thế giới mà mình sinh ra, con đường thứ hai liền trở thành kẻ bảo vệ thế giới, ta có thể coi là một kẻ bảo vệ thế giới, tiểu tử Trương Tam Phong đã sống 200 năm nhưng ta từ khi sinh ra đến bây giờ có lẽ cũng hơn ngàn tuôi, tất nhiên không phải vì ta mạnh hơn Tam Phong mà là vì sứ mạng của ta”.

“Sống cùng thế giới, chết cùng thế giới, loại tồn tại như ta được gọi là thủ hộ giả, thế giới này còn thì ta còn, thế giới này mất thì ta mất... đáng tiếc ta là một cái thủ hộ giả thất bại, thế giới này đang đi về những ngày tháng cuối cùng của nó”.

Một câu A Thanh nói ra triệt để làm Vô Song thấy lạnh sống lưng, cái gì gọi là thế giới đang đi về những ngày cuối cùng?, chẳng nhẽ là tận thế ập xuống?.

Hôm nay trong đầu Vô Song xuất hiện quá nhiều khái niệm mới, hắn căn bản không nói nên lời chỉ có thể im lặng nghe tiếp câu chuyện của A Thanh.

“Ngươi có lẽ cũng không biết, tại thế giới này Trương Tam Phong mới rời đi được 5 năm, 5 năm trước ta còn uống tiểu tử đó xuyên màn đêm, còn cùng hắn ngồi trên Võ Đang Sơn ngắm nhìn toàn bộ cảnh sắc bên dưới nhưng ngươi có biết hiện nay... Võ Đang Phái của hắn thế nào không?”.

Câu hỏi này hoàn toàn không đơn giản chút nào đặc biệt là đối với một người thông minh như Vô Song, hắn lập tức nhận ra rất nhiều điều trong lời nói của A Thanh không phù hợp.

Nếu 5 năm trước Trương Tam Phong còn ở trên Võ Đang Sơn vậy thì có thể nói là sau thời đại của Dương Quá tương đối lâu nhưng rõ ràng đến tận bây giờ Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh còn chưa gặp nhau thì đào đâu ra Dương Quá?, cốt truyện Thần ĐIêu Đại Hiệp căn bản không thể diễn ra thì làm sao Ỷ Thiên Đồ Long Ký có thể khai triển?.

Hắn ít phút trước còn đang ôm ấp Hoàng Dung vậy Quách Phù cùng Quách Tương làm sao có thể sinh ra?, Quách Tương không sinh ra thì ai là người cho Trương Tam Phong ấn tượng lớn như vậy, Quách Tương còn chưa sinh ra thì câu chuyện Trương Tam Phong kể với hắn khi ở Hắc Địa căn bản là không chính xác.

Tất nhiên Vô Song từng nghĩ đến việc khi hắn xuyên không thì liền trở về quá khứ, trở về lúc mà Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung còn chưa gặp nhau, nếu giả thuyết này đúng thì tất cả mọi việc đều trở về bình thường... tiền đề là không có mấy câu nói của A Thanh.

A Thanh rõ ràng nói Trương Tam Phong 5 năm trước còn ở trên Võ Đang Sơn uống rượu với nàng vậy căn bản không hợp lý, nếu Vô Song thật sự quay về quá khứ thì làm sao Trương Tam Phong có thể xuất hiện?, nếu Trương Tam Phong chưa xuất hiện thì người uống rượu cùng A Thanh là ai?.

Hắn càng nghĩ càng rối, càng nghĩ lại càng không ra, thế giới này thực sự quá vô lý, toàn bộ dữ kiện về Kim Dung thế giới của Vô Song cứ như bị bóp méo, bị đè nén lên nhau vậy.

.............

Bạn đang đọc Cực Võ của Người Qua Đường Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.