Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

97: truyền thuyết Đông Hoàng Lăng (5)

Phiên bản Dịch · 4371 chữ

Hiện menu

doc truyen

A Thanh là ai?, nàng đã sống ngàn năm, bản thân nàng không dùng thân phận trưởng bối với Vô Song không có nghĩa là nàng thật sự coi Vô Song là người cùng thế hệ, từ trước đến nay cũng chỉ có Trương Tam Phong có thể trở thành tri kỷ của nàng mà thôi.

A Thanh sống cả ngàn năm nếu nói Trương Tam Phong là lão quái vật thì A Thanh tuyệt đối là yêu quái, nàng căn bản không còn trong phạm trù nhân loại nữa rồi thậm chí đã trở thành tiên nhân trong truyền thuyết, nàng căn bản không cần nhìn cũng có thể biết được Vô Song đang nghĩ gì, nàng đương nhiên cũng hiểu được sự nghi hoặc của Vô Song.

Thân là thủ vệ giả là tồn tại mạnh nhất trong một thế giới, A Thanh thật ra là một kẻ thất bại, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía những ánh sao trời xa xa, trong ánh mắt mang theo một cỗ tang thương của năm tháng khó nói lên thành lời.

“Ngươi nói thế giới của ngươi cũng rất giống thế giới của ta đúng không?, có phải ngươi rất lạ bởi ngươi cảm thấy không cách nào hiểu được thế giới này đúng không?”.

Từng từ từng ngữ của A Thanh vang lên làm Vô Song chỉ biết gật đầu, hắn đúng là không hiểu bất cứ thứ gì.

A Thanh co đôi chân của mình lên, hai tay ôm đầu gối cùng với khuôn mặt xinh đẹp hạ thấp xuống, nhìn nàng lúc này tuyệt đối chỉ có thể liên hệ với một thiếu nữ 16-17 chứ không phải một thủ vệ giả cả ngàn năm tuổi, giọng nói của nàng một lần nữa lại vang lên.

“Ta thấy Hoàng Dung, ta cũng biết Hoàng Dung, nàng là một cái nữ trung hào kiệt, cùng độ tuổi mà nói nàng thông minh hơn ta cả ngàn lần, vạn lần “.

“Ta từng thấy Hoàng Dung vì Quách Tĩnh mà trăm phương ngàn kế lưu lại Hồng Thất Công”.

“Dõi mắt xa hơn nữa ta cũng thấy rất nhiều việc, từ thời đại của ta mà nói ta thấy Hiệp Khách Đảo, ta thấy Tiêu Dao Phái hưng suy, ta thấy Ngũ Tuyệt Hoa Sơn, ta thấy nhiều lắm nhiều lắm, tất cả mọi việc trên thế giới này ta đều thấy, đều nhìn qua, có rất nhiều người ta biết, rất nhiều người ta nhớ cũng có những kẻ ta quên, tất cả bọn họ đều là một phần ký ức không thể xóa nhòa trong ta bất quá... là ta có lỗi với bọn họ”.

“Ngày đó là đích thân ta phá toái hư không đưa Tam Phong đi, cuộc đời của ta ngoại trừ người đó thì cũng chỉ có một mình Tam Phong, chỉ có hắn mới có thể làm tri kỷ của ta... có lẽ giống như việc hắn làm với ngươi, năm đó ta cũng đẩy hắn đi”.

“Năm đó có lẽ hắn còn chưa hiểu chuyện, hắn cũng chỉ là một thằng nhóc hơn 60 tuổi mà thôi bất quá bây giờ thằng nhóc đó cũng có chút trưởng thành rồi, cũng bước vào cực cảnh rồi... có lẽ hắn cũng chọn như ta trở thành thủ vệ giả cũng có thể hắn chuẩn bị phá toái hư không đi đến một nơi thuộc về hắn, một nơi để hắn dừng chân nghỉ ngơi? “.

“Ta thực sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức ta còn không muốn xuất kiếm nữa, chỉ đến khi ngươi xuyên không đến thế giới này mới khiến ta cố gắng lê cái thân tàn này đến đây... đến nhìn một chút kẻ phá toái hư không, đến nhìn một chút kẻ làm điên đảo càn khôn là ai”.

A Thanh nói xong nàng liền đứng lên, chỉ thấy cơ thể nàng run lên một cái sau đó toàn bộ lớp y phục dạ hành đều rơi xuống lộ ra thân thể trần trụi có điều thân thể của nàng... không được đẹp như những nữ nhân khác mà thôi.

Thân thể của A Thanh bị bao phủ kín bởi hắc ám, từ cổ đến tận chân nàng đều là hắc ám, đều là thứ năng lượng đen đáng sợ mà Vô Song đã nhìn thấy ở Hắc Địa... thậm chí hắc ám trên người A Thanh còn đáng sợ hơn rất rất nhiều thứ trong Hắc Địa.

Khi nhìn thấy thân thể kia cảm xúc đầu tiên của Vô Song chính là sợ hãi, là một loại sợ hãi ở sâu trong tâm khảm hắn, là thứ hắc ám này khiến Vô Song cảm thấy sợ, là thứ hắc ám này khiến Vô Song không cách nào bình tĩnh nổi, hắn không hiểu đây rốt cuộc là lực lượng gì?.

A Thanh cũng không mặc quần áo, nàng cứ như vậy đứng cho Vô Song nhìn, đối với nàng mà nói cỗ thân thể này không có cái gì còn để che dấu, nàng sắp chết... chết cùng cái thế giới này.

Nếu Vô Song đã muốn biết Trương Tam Phong vì sao lại gửi hắn đến đây thì nàng liền kể cho Vô Song nghe, thế giới này rốt cuộc như thế nào.

........

Theo lời kể của A Thanh, Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu thế giới này là cái gì.

Đầu tiên mà nói đây không phải là liên hợp các thế giới trong Kim Dung, thế giới này được bắt đầu từ đâu không ai biết bởi từ thuở xa xưa trước khi A Thanh sinh ra thì thế giới này đã tồn tại, thế giới này đương nhiên cũng không phải là trái đất mà Vô Song biết, nơi đây giống với một mảnh đại lục rộng lớn hơn là một khối hình cầu xoay tròn quanh chính nó.

Lại nói tiếp từ thời đại cảu A Thanh, nàng sống vào khoảng những năm 460 TCN, nàng là người nước Việt, là một thiếu nữ chăn dê không hơn không kém, một thiếu nữ hồn nhiên không hiểu sự đời.

Tất nhiên việc của A Thanh bản thân nàng sẽ không kể cho Vô Song, đối với nàng mà nói những chuyện của quá khứ không có cái gì đáng để kể, câu chuyện của nàng chỉ thật sự bắt đầu từ Hiệp Khách Đảo.

Năm đó sau khi Phạm Lãi mang Tây Thi biệt tích, A Thanh cũng một mình đi lại trên giang hồ nhưng giang hồ ngày đó không phải là một giang hồ mà Vô Song tưởng tượng ra, ngày đó A Thanh quá mức mạnh mẽ, nàng mạnh mẽ đến mức chỉ cần nàng thích liền có thể diệt một quốc gia, đừng nói cuộc chiến Ngô – Việt năm đó, một mình A Thanh đủ sức chấm dứt toàn bộ thời kỳ chiến quốc.

A Thanh có sức mạnh vô địch thiên hạ nhưng nàng không có mục tiêu vì vậy nàng lựa chọn một hòn đảo cách xa nhân thế, nàng muốn ở nơi đây đến những năm cuối đời, muốn cứ như vậy kết thúc cuộc sống của mình bất quá ai nàng đã đạt đến Cực Cảnh, tuổi thọ của nàng dài đến kinh người, dài đến mức chính nàng cũng không tưởng tượng ra, rốt cuộc đến chính việc chờ chết cũng là quá xa xôi với bản thân nàng.

A Thanh cũng không kể cho Vô Song biết tại sao nàng có thể trở thành thủ vệ giả của thế giới này, nàng chỉ nhắc đến một việc... nàng để lại một bộ võ công tại hoang đảo kia, tất nhiên A Thanh căn bản không muốn truyền cho đời sau, nàng đơn giản chỉ dùng võ công khắc trên vách đá, thứ võ công mà không ai hiểu nổi, nàng làm vậy... vốn là để nhớ về Bạch lão.

A Thanh không có sư phụ, đến chính nàng cũng không giải thích nổi sao mình mạnh như vậy nàng chỉ biết võ công của bản thân có được là quan sát Bạch lão mà ra, sau đó nàng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sợ hãi bản thân mình, Bạch lão có thể coi là người bạn đầu tiên của nàng cũng là sư phụ duy nhất của nàng... tất nhiên Bạch lão ở đây là một đầu vượn trắng.

Năm đó vì Phạm Lãi nàng đánh gãy tay Bạch lão, năm đó vì Phạm Lãi lấy đi trái tim của thiếu nữ non nớt, khiến nàng như si như mê, khiến nàng buông bỏ tất cả đi theo hắn chỉ tiếc người hắn thích là Tây Thi chứ không phải là nàng, không phải là một cô bé chăn dê trên thảo nguyên năm đó mà là Tây Thi đẹp nhất Việt Quốc.

Lại nói đến võ công trên thạch động, vì tưởng niệm Bạch lão mà nàng đặt tên là Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, chính nàng cũng không ngờ hòn đào của mình sau này lại bị người khác phát hiện ra, bị hai vi Long – Mộc đại hiệp gọi là Hiệp Khách Đảo. Đương nhiên khi đó với tư cách là người thủ vệ thế giới, người bảo vệ thiên đạo bản thân A Thanh cũng không quá quan tâm.

Trong mắt người khác Hiệp Khách Đảo thần thần bí bí nhưng trong mắt nàng chỉ cần một kiếm liền có thể hủy đi Hiệp Khách Đảo, trong mắt nàng Long – Mộc hai vị đảo chủ yếu đến thương cảm, nàng để bọn họ dựng lên Hiệp Khách Đảo đơn giản chỉ vì... nàng chán.

Nàng cảm thấy đám người này hết sức buồn cười, xem một bộ võ công không cách nào hiểu được coi là vô địch võ công, tốn không biết bao nhiêu năm tháng tham ngộ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh lại còn tổ chức cái gì Thưởng Thiện Phạt Ác Lệnh rồi lại còn ‘ cháo mùng ba tháng chạp ‘, nàng hứng thú nhìn vô số người ở lại trên Hiệp Khách Đảo tham ngộ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cả đời mà không cách nào ngộ ra.

Tất nhiên cho dù là người thủ hộ thiên đạo thì A Thanh cũng không phải là toàn năng, nàng không thể tin được rằng nhân thế có người hiểu được Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, có người thực sự hiểu được thứ võ công mà không phải con người có khả năng hiểu được, kẻ này gọi là Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên cái tên rất hay bất quá hắn lại luôn coi mình là Cẩu Tạp Chủng, A Thanh cũng không biết có phải vì kẻ này thích tự coi mình với ‘tạp chủng’ khiến hắn có thể ngộ ra Bạch Thủ Thái Huyền Kinh hay không nhưng đúng là hắn học được.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh chính là do A Thanh để lại, do một siêu cấp cao thủ như nàng để lại đồng thời cũng là tâm huyết của nàng, là những gì tinh hoa nhất trong quyền thuật của A Thanh dẫn tới Thạch Phá Thiên trực tiếp vô địch thiên hạ, võ công hắn dùng không còn dính tới một chữ ‘võ’ nữa mà là phạm trù một chữ ‘tiên’.

Thân là người bảo hộ thiên đạo, A Thanh căn bản không muốn để Bạch Thủ Thái Huyền Kinh lưu lạc trung nguyên, nàng thật sự không muốn để Thạch Phá Thiên mang môn võ công này truyền xuống, bằng vào môn võ công này thậm chí có thể chạm đến cực cảnh, một thế giới khi có hai cường giả cực cảnh cùng tồn tại thì sẽ trở thành uy hiếp với cân bằng thế giới, A Thanh thậm chí muốn đích thân giết Thạch Phá Thiên.

Sau sự kiện ở Hiệp Khách Đảo, A Thanh đi theo Thạch Phá Thiên rất lâu rất lâu, nàng tâm niệm chỉ cần Thạch Phá Thiên dám mang môn võ công này truyền cho hậu nhân nàng liền xuất thủ bất quá một lần nữa A Thanh lại kinh ngạc, Thạch Phá Thiên tuy đã vô địch thiên hạ nhưng hắn căn bản không quan tâm đến võ công, hắn vậy mà chọn đi tìm mẫu thân, đi đến chân trời góc bể... A Thanh rốt cuộc lại đi theo Thạch Phá Thiên, nàng cùng hắn đi khắp chân trời góc bể.

Tiếp theo Thạch Phá Thiên không ngờ lại đi đến thiên trúc, ở nơi đây Thạch Phá Thiên cùng các tăng nhân của thiên trúc luận đạo, luận giáo lý, bản thân Thạch Phá Thiên vốn không hiểu nhiều về giáo lý, về đạo pháp nhưng bản thân hắn lại hiểu Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, loại võ công đứng trên tất cả các võ công khác, loại võ công bao gồm cả đại đạo, bằng vào hiểu biết về Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, Thạch Phá Thiên luận đạo kinh toàn bộ thiên trúc.

Việc tiếp theo thì lại càng thần kỳ, thần kỳ đến nỗi A Thanh căn bản không biết làm gì mới tốt, Thạch Phá Thiên rõ ràng không có truyền đạo cho ai, nhưng năm đó có 12 vị thần tăng thiên trúc cùng nhau ghi lại, cùng nhau tham ngộ, cùng nhau lý giải đạo lý trong lời nói của Thạch Phá Thiên hay nói đúng hơn là cùng nhau tham ngộ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh bản không đầy đủ.

Thạch Phá Thiên đúng là không có chạm đến cực cảnh bởi hắn từ đầu đến cuối không đam mê sức mạnh, với hắn mà nói Bạch Thủ Thái Huyền Kinh có cũng được mà không có cũng được, hắn cũng thật sự không truyền lại Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cho ai, sau khi Thạch Phá Thiên chết đi thiên hạ không còn ai hiểu được Bạch Thủ Thái Huyền Kinh bất quá sự tồn tại của Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cũng không phải hoàn toàn bị xóa đi, sự tồn tại của nó vẫn được 12 vị thần tăng của thiên trúc lưu giữ.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh bao hàm sở học cả đời của A Thanh cùng lĩnh ngộ cả đời của nàng đối với đại thế, đối vỡi vũ trụ, là tinh hoa của thiên địa, ngay cả Thạch Phá Thiên học được toàn bộ cũng không cách nào lý giải hàm nghĩa bên trong, Thạch Phá Thiên chỉ đơn giản sử dụng quyền pháp ghi lại bên trong nó mà thôi.

Đến cả Thạch Phá Thiên học được toàn bộ còn không có cách nào lý giải thì huống gì 12 vị thần tăng thiên trúc chỉ nghe được một phần đồng thời cả 12 vị thần tăng không ngờ mỗi người lại có một lý giải khác nhau, không ai chịu ai, không cách nào ghép 12 phần thành 1 bản hoàn chỉnh dẫn tới cả 12 vị thần tăng đều trở về nơi ở của mình dành cả đời nghiên cứu, cả đời tham ngộ.

A Thanh nhìn thấy toàn bộ những việc này bất quá nàng cũng không quan tâm nữa, nàng căn bản không tin đám hòa thượng bên dưới có thể ngộ ra cái gì vì vậy nàng đi ngủ.

A Thanh là người thủ hộ thiên đạo nàng có thể trường sinh cùng thiên đạo, đối với nàng thời gian là một loại tài nguyên không bao giờ hết, khi nàng quá nhàm chán nàng liền đi ngủ, mỗi lần nàng tiến vào loại trạng thái này thậm chí lên tới vài trăm năm.

Vài trăm năm sau ở thiên trúc có một cao tăng gọi là Đạt Ma, Đạt Ma là người có tư chất kinh người đồng thời cũng là người có vận may nghịch thiên.

Toàn bộ 12 vị thần tăng năm đó cho dù đến khi chết cũng không cách nào lĩnh ngộ hàm ý bên trong Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, bọn họ đều quyết định dùng cảm ngộ cả đời của mình viết lại thành sách để lại cho đời sau tiếp tục tham ngộ, 12 vị thần tăng liền viết ra 12 quyển thiên thư bất quá theo năm tháng qua dần 12 quyển thiên thư chỉ còn lại 4 quyển, bản thân Đạt Ma là người nắm giữ cả 4 quyển thiên thư kia.

Bằng vào lĩnh ngộ tự thân, Đạt Ma chắt lọc tinh hoa của 4 quyển thiên thư, lấy cả 4 quyển thiên thư để củng cố con đường của mình, mượn tinh hoa của thiên thư cùng hiểu biết của bản thân mình thì Đạt Ma đã sáng tạo ra Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh, Đạt Ma Kiếm Pháp, Kim Chung Trảo...

Tiếp theo Đạt Ma bắt đầu đi theo con đường truyền đạo, ông mang phật giáo từ thiên trúc đến trung nguyên, tuyên truyền phật giáo ở trung nguyên, bằng vào võ công kinh hãi thế tục bản thân Đạt Ma được coi như phật sống, công việc truyền đạo của ông càng ngày càng dễ dàng, càng ngày càng được nhiều người tôn lên hàng thần phật, phật giáo gần như bằng tốc độ chóng mặt xâm chiếm trung thổ.

Đạt Ma một đời đi truyền giáo, một đời mang phật giáo vào trung thổ cho đến những năm cuối đời ông liền lên Thiếu Thất Sơn, ở nơi đó Đạt Ma đặt những viên gạch đầu tiên cho Thiếu Lâm Tự.

Thiếu Lâm Tự lấy võ công mà Đạt Ma truyền lại trải qua không biết bao nhiêu đời nhân vật cải biên cùng chỉnh sửa lại thêm tâm đắc tự thân cuối cùng 72 tuyệt kỹ thiếu lâm ra đời đồng thời Thiếu Lâm cũng là thái sơn bắc đầu trong võ lâm, cũng từ đây mà câu nói ‘thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm’ ra đời.

Tất nhiên câu nói này chỉ sợ cũng có phần nào đúng, truy về sâu xa thì toàn bộ võ công Thiếu Lâm đều bắt đầu từ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, đều bắt đầu từ A Thanh, nếu lấy A Thanh làm khởi nguyên cho võ công trong thiên hạ cũng là không sai.

Đây là lịch sử của thế giới này... cũng là bản chất của thế giới này, đây không phải là nơi nhiều bộ tiểu thuyết Kim Dung xếp lên nhau mà đây là một thế giới trật tự có mốc thời gian rõ ràng, là từng thế giới Kim Dung nối tiếp nhau mà thành.

Việt Nữ Kiếm – Hiệp Khách Hành – Thiên Long Bát Bộ - Anh Hùng Xạ Điêu – Thần Điêu Đại Hiệp - Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Tiếu Ngạo Giang Hồ....

Theo lời A Thanh nói, hầu hết thời gian nàng chọn ngủ nhưng mỗi khi tỉnh lại nàng đều đi chu du thế giới, nàng nhìn thấy rất nhiều rất nhiều nhân vật đứng đầu một đời, nàng thấy cái chết của Kiều Phong, nàng thấy Quách Tĩnh từng ngày từng ngày cố gắng đánh vào thân cây, nàng thấy mối tình Dương Quá – Tiểu Long Nữ, nàng cũng thấy cả Trương Tam Phong cùng Quách Tương chỉ là đến đây dị biến xảy ra.

Vào thời đại của Trương Tam Phong cùng Quách Tương cũng là thời kì Nam Tống bị đại quân Mông Cổ diệt vong... rốt cuộc thế gian xuất hiện một người đến A Thanh cũng không ngờ.

Hắn đến từ Đông Hoàng Lăng, là con cháu của Hán cao tổ - Lưu Bang.

Lưu Bang lập ra nhà Hán, với người Trung Quốc mà nói thì triều Hán có ý nghĩa phi thường đặc biệt, tất cả người Trung Quốc đều coi mình là người Hán, là dân tộc Hán, chỉ cần một điểm này cũng đủ đề triều Hán vượt trên tất cả thậm chí được coi là triều đại khởi nguyên của Trung Hoa.

Thật ra mà nói Tần mới là nước thống nhất Trung Hoa đầu tiên chấm dứt thời kỳ loạn chiến bất quá chủ trương của nhà Tần là dùng cường quyền, là ‘đốt sách chôn nho’ đi ngược lại với nho giáo của Trung Quốc đồng thời triều đại nhà Tần cũng rất ngắn ngủi không cách nào so sánh nổi với nhà Hán với hơn 400 năm cơ nghiệp.

Lại nói về Đông Hoàng Lăng, đây là một lăng mộ bí mật của triều đại nhà Hán, một lăng mộ chưa từng xuất hiện trong ánh mắt thế nhân, trong Đông Hoàng Lăng có một cỗ quan tài, trong cỗ quan tài có một xác ướp cổ.

A Thanh chỉ nhớ hôm đó cũng giống như ngày Vô Song xuyên không đến thế giới này, cũng là ngày nhật thực toàn phần, cũng là ngày thiên cơ đảo lộn.

A Thanh đang ngủ đột nhiên bị một cỗ tà khí đánh thức, nàng lập tức tiến về nơi tà khí xuất hiện không ngờ đây lại là Đông Hán Hoàng Lăng.

Tà khí tụ tập ở Đông Hoàng Lăng như phô thiên cái địa, tà khí đến mức A Thanh còn phải sợ hãi vì vậy nàng lập tức bỏ qua tất cả tiến vào Đông Hoàng Lăng muốn chém giết ma vật bên trong bất quá nàng lại gặp một cường giả cấp bậc phá toái hư không.

A Thanh một đời vô địch, một đời chưa từng gặp đối thủ nào, bất cứ ai gặp nàng cũng chỉ nhận kết cục là một kiếm quy thiên, A Thanh mạnh đến mức chính nàng cũng không cách nào biết thực lực của mình ở đâu tuy nhiên cũng vì thế mà nàng lộ ra điểm yếu.

A Thanh thực lực tuyệt đối không dưới kẻ kia lại thêm việc nàng là người bảo hộ thế giới có thế giới lực nàng căn bản không cách nào thua được tuy nhiên kẻ kia cũng không tầm thường, hắn mang theo một ngọc ấn, ngọc ấn không ngờ có thể phong tỏa toàn bộ thiên địa lực lượng của thế giới này, sau đó hắn... đánh bại nàng.

A Thanh không phải thua vì thực lực không đủ mà là vì nàng cả đời không có đối thủ, cả đời nàng... cũng không chiến đấu bao nhiêu trận cả, thứ A Thanh thua chính là kinh nghiệm sinh tử quyết chiến, đây cũng là lúc bi kích của thế giới bắt đầu.

Kẻ đánh bại nàng hắn gọi là Đế Thích Thiên.

Đế Thích Thiên sau khi đánh bại A Thanh hắn cũng bị thương rất nặng thậm chí cách cái chết không xa nhưng A Thanh lại căn bản không thể tiếp tục ra tay ngăn cản hắn, nàng bị ngọc ấn của đối phương phong ấn, nàng chỉ có thể mặc kệ Đế Thích Thiên làm gì thì làm.

Đế Thích Thiên sau đó tiến vào Đông Hoàng Lăng, hắn cũng chết đi chỉ là hắn hy sinh thân thể của mình để lột xác thành thân phận mới, A Thanh không rõ Đế Thích Thiên đã mưu tính bao lâu nhưng hắn thật sự chuyển sinh thành công trong Đông Hoàng Lăng, hắn sống lại với thân phận mới, hắn tự gọi mình là Hán Vũ Đế.

Nếu Đế Thích Thiên là Đế Thích Thiên thì A Thanh chưa chắc đã sợ, đây là địa bàn của nàng, không sớm thì muộn nàng cũng sẽ thắng tuy nhiên Đế Thích Thiên lại sống lại trong thân phận Hán Vũ Đế, đây lại là một khái niệm khác.

Bằng vào thân phận mới, Hán Vũ Đế được coi là người cảu thế giới này cũng đồng nghĩa với thế giới có hai cường giả chạm đến cực cảnh, đồng nghĩa với thiên đạo phải chọn giữ một người và bỏ một người, đương nhiên thiên đạo vô tình, người bị bỏ là người yếu hơn trong hai cực cảnh cao thủ.

Lần đó nếu Hán Vũ Đế muốn thì A Thanh đã sớm chết hoặc sớm phải phá toái hư không chạy sang thế giới khác bất quá Hán Vũ Đế lại làm một hành động điên cuồng hơn nhiều, hắn ăn cắp tâm thế giới, hắn mượn long mạch của toàn bộ Đại Hán cũng như long mạch của toàn bộ trung nguyên cộng thêm cái ngọc ấn kia hắn vậy mà thành công lấy đi tâm thế giới.

Một thế giới không có tâm liền là một thế giới chết, thiên đạo sau đó bắt đầu phát điên, toàn bộ thế giới đều bị lật lại.

Thế giới này vốn như một dòng sông chạy dọc nhưng lại bị biến thành một cái hồ hình tròn, từng mảng thời gian bị chồng lên nhau, toàn bộ những thế giới Kim Dung bắt đầu đan kết với nhau đồng thời chính vì từng mảng thời gian xếp đè lên nhau dẫn tới cấu trúc thế giới cực kỳ không ổn định, kể từ đó toàn bộ mốc thời gian bắt đầu từ đầu Thần Điêu đều bị chặt đứt, rất nhiều rất nhiều nhân vật thực sự đã tồn tại trong thế giới này lại bị chính thế giới phủ định, bị thế giới xóa bỏ.

Cũng chính trong thời điểm đó, A Thanh liền dùng nốt toàn bộ năng lực của bản thân dựa vào vết tích phá giới mà Hán Vũ Đế để lại nàng liền đưa Trương Tam Phong đi theo, nàng không muốn Trương Tam Phong bị thế giới xóa đi, nàng thực sự muốn lưu lại vị tri kỷ này.

A Thanh sắp chết... thế giới này cũng sắp diệt vong, nó như một cuộn phim đang cố gắng chiếu hết những cảnh cuối cùng vậy... khi mà cốt truyện chính của Anh Hùng Xạ Điêu kết thúc cũng là lúc thế giới này bị diệt thậm chí có thể càng sớm hơn nữa.

Người vô tâm người chết, giới vô tâm giới diệt.

.............

Bạn đang đọc Cực Võ của Người Qua Đường Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.