Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thống nhất Văn Lang (2)

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

Thời gian như con nước chảy xuôi dòng.

Chớp mắt lại qua thêm bốn năm.

Giới tu tiên Văn Lang vào thời điểm này đã hình thành nên cục diện thống nhất.

Dưới sự uy hiếp bá đạo của Lê Chiêu Tân, các tông môn tu tiên trong 15 bộ rốt cuộc đều nhất loạt quy thuận Lạc Thần Môn.

Như vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Lạc Thần Môn nghiễm nhiên trở thành tông môn đứng đầu tu tiên quốc cấp 4 Văn Lang.

Danh tiếng Lạc Thần Môn lên cao như diều gặp gió, thu hút vô số tán tu từ khắp mọi miền tổ quốc lục đục kéo đến xin gia nhập.

Theo mệnh lệnh của chưởng môn Võ Văn Đông, yêu cầu tuyển chọn đệ tử khắt khe hơn nhiều.

Có điều số lượng tu sĩ thông qua vẫn rất kinh người, cho nên sau khi thương nghị với chư vị trưởng lão, Võ Văn Đông đành phải quyết định mở rộng phạm vi lãnh thổ thêm ba ngàn dặm lân cận.

Về ngọn Lạc Thần Linh Mạch tuyệt nhiên không có ai dám đả động tới, trở thành vùng đất thánh địa của bổn môn.

Chưa có sự cho phép của Trần Phong thì bất kỳ ai cũng không được phép bước chân vào.

Trong mắt hàng ngũ đệ tử mới gia nhập, vị thiếu chủ Lạc Thần Môn chính là một tồn tại thần bí đến mức truyền kỳ.

Nhiều người lục tìm lại những sự kiện năm xưa, sau đó đồn thổi tu vi của vị thiếu chủ này đã bước qua cảnh giới Nguyên Anh Kỳ tiến vào Hoá Thần.

Chính vì có vị thiếu chủ này toạ trấn nên Lạc Thần Môn mới đạt được phong quang vô hạn như ngày nay.

. . .

Trong một dược viên nằm ở ngoại môn, có một gã chấp sự già nua, thân hình to béo mập mạp đang không ngừng khua môi múa mép.

“Ha ha… Đám người các ngươi phải cố gắng lên! Ta nói cho các ngươi biết, năm xưa thiếu chủ chính là từ chỗ này tu hành đắc đạo đó.”

Vây quanh gã là sáu, bảy thiếu niên tuổi chừng mười lăm, mười sáu, đều là tân đệ tử vừa mới gia nhập Lạc Thần Môn.

Nhìn theo hướng bàn tay gã mập chỉ trỏ, bọn chúng phát hiện trước mắt là một phiến động phủ rêu phong xưa cũ.

Một thiếu niên gương mặt non nớt tò mò hỏi:

“Lê Hoàng tiền bối! Người và thiếu chủ đích thực từng có quan hệ sư huynh đệ sao?”

Gã mập xoa xoa bàn tay, giọng điệu hồi tưởng nói:

“Đương nhiên rồi! Khi ấy ta còn cùng hắn uống rượu đối ẩm mỗi ngày. Thiếu chủ vốn là một người khiêm tốn, kể từ khi bước chân vào Lạc Thần Môn vẫn ở đây lặng lẽ tu hành. Nếu ngày đó không phải đám thiên kiêu Bạch Xà Cốc tìm đến quấy phá thì người sẽ không dễ dàng hiện thân đâu.”

Đám thiếu niên nhao nhao đề nghị:

“Hoàng tiền bối, hay là người kể cho chúng vãn bối nghe chuyện về thiếu chủ đi.”

Gã mập bật cười ha hả, điệu bộ hưng phấn mà chậm rãi thuật lại chuyện xưa.

Nghe xong, đám thiếu niên kia lại hỏi tiếp:

“Vậy sau đó tiền bối còn gặp lại thiếu chủ không?”

Gã mập gật đầu nói:

“Có chứ, có chứ! Ta còn cùng hắn uống rượu ngay tại đây đấy! Khụ khụ…”

Nói xong, bỗng ánh mắt vẩn đục của gã rơi vào trầm tư, biểu hiện tựa hồ có gì đó lưu luyến và mất mát.

Gã mập này đích thị là vị sư huynh Lê Hoàng, người đầu tiên mà Trần Phong gặp gỡ.

Hôm nay, Lê Hoàng không còn dáng vẻ hoạt bát như xưa mà già yếu đi rất nhiều, mái tóc một màu bạc trắng, trên gương mặt in hằn lên những dấu vết năm tháng.

Tu vi của gã hiện vẫn chỉ ở Luyện Khí Kỳ, bởi vì thiên tư bình thường nên không cách nào chạm tay đến cánh cửa Trúc Cơ.

Thời khắc này, Lê Hoàng cảm nhận được thọ nguyên của mình sắp sửa đến cực hạn rồi.

Trong lòng gã chua xót, thầm than:

“Chẳng biết ta còn có cơ hội gặp hắn lần cuối hay không?”

. . .

Lạc Thần Linh Mạch.

Những diễn biến ồn ào bên ngoài ngược lại không ảnh hưởng quá nhiều đến Trần Phong.

Bốn năm qua hắn tu hành vô cùng nghiêm túc, chưa từng rời chân khỏi động phủ.

Về tu vi, Trần Phong hai năm trước đã thành công đột phá vào Nguyên Anh Kỳ viên mãn.

Sau đó hắn tập trung tinh thần nghiên cứu bản nguyên nhưng đến nay vẫn chưa tiến triển gì thêm.

Chiếu theo những tin tức mà hắn thu thập được, muốn lĩnh ngộ thực bản nguyên ngoài yêu cầu về thiên phú còn cần tiêu hao một lượng tài nguyên cực kỳ khổng lồ. Đổi lại nếu chỉ ngồi im một chỗ thu nạp linh khí tự nhiên thì cho dù vạn năm cũng chưa chắc thành công.

Hắn nhẩm tính, nếu gom góp toàn bộ thiên tài địa bảo trong Văn Lang quốc có lẽ sẽ đủ cho một, hai đạo bản nguyên đạt chuẩn để chứng đạo.

Cơ mà, nếu chỉ dùng một, hai đạo bản nguyên chứng đạo thì thành tựu ngày sau ắt bị hạn chế rất lớn.

Bản thân hắn sở hữu linh căn hoàn mỹ, ngũ hành bản nguyên đầy đủ, lại còn có một hư bản nguyên là sinh tử luân hồi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn mong muốn vận dụng cả sáu đạo bản nguyên chứng đạo Hoá Thần.

Nói là vậy nhưng muốn biến ý tưởng thành hiện thực e rằng quá khó khăn.

Điều này làm cho Trần Phong vô cùng phiền muộn.

Lê Chiêu Tân từng đề cập bên trong Xích Quỷ Tông lưu lại một bí cảnh từ thời thượng cổ, tu sĩ bước vào sẽ có cơ hội lĩnh ngộ năm loại ngũ hành bản nguyên.

Dạo trước chuyện trò cùng Lan Ngọc, chính miệng nàng cũng đã xác thực việc này.

Hắn thầm nhủ nếu sau cùng không còn biện pháp nào khác đành phải tìm tới Xích Quỷ Tông một chuyến vậy.

Vào một ngày nọ, trong lúc Trần Phong đang mải suy tư thì bất ngờ nhận được thông báo từ hệ thống.

[ Chúc mừng chủ nhân thọ nguyên đạt tới trăm năm! Chủ nhân sẽ nhận được một quà tặng tự chọn. ]

Hai mắt Trần Phong trợn tròn, hết sức bất ngờ xen lẫn cảm khái.

Uầy! Ta vậy mà đã trăm tuổi rồi sao?

Cổ nhân từng nói: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”, ta trăm tuổi cũng được coi là trường thọ a! Ha ha..”

Ở kiếp trước trăm năm thực sự rất dài, nhưng ở kiếp này lại hoàn toàn khác biệt, chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Mặc dù trăm tuổi nhưng vì tu tiên nên quá trình lão hoá rất chậm, ngoại hình của hắn tráng kiện hồng hào như trai tráng mười chín đôi mươi.

Thời điểm hắn đang mải mê tự sướng thì thông báo hệ thống lại vang lên:

[ Chủ nhân có các sự lựa chọn bên dưới ]

[ 1/ Linh bảo ]

[ 2/ Linh đan ]

[ 3/ Thiên tài địa bảo ]

[ 4/ Công pháp tu hành ]

[ 5/ Thần thông bảo mệnh ]

Trần Phong thực sự cảm thấy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hệ thống hào phóng đến thế, còn cho hắn được lựa chọn phần thưởng tuỳ ý.

Hai vật phẩm đầu hắn không thèm đếm xỉa đến.

Thiên tài địa bảo à? Liệu có thể giúp bản nguyên của ta đại thành hay không nhỉ? Chắc là không thể nào rồi!

Công pháp tu hành? Ừm… Không hứng thú!

Thần thông bảo mệnh? Cái này mới thực sự cần thiết nè.

Không cần mất quá nhiều thời gian suy xét, Trần Phong nhanh chóng quyết định lựa chọn thần thông bảo mệnh.

Dù sao thì tính mạng bản thân vẫn luôn là lựa chọn ưu tiên hàng đầu. Sở hữu càng nhiều thủ đoạn bảo mệnh sẽ càng an toàn hơn.

Chừng vài nhịp thở, hệ thống thông báo:

[ Chúc mừng chủ nhân nhận được thần thông thượng cổ Dịch Chuyển Tức Thời, một khi thi triển liền có thể trong nháy mắt xuyên qua tam giới. ]

Có thể xuyên qua tam giới??

Lợi hại đến vậy sao?

Trần Phong sững sờ trong giây lát.

Theo truyền thuyết, khởi nguyên thế giới vốn là một khối thống nhất.

Về sau không rõ vì nguyên nhân gì mà phân rã thành ba vị diện là Linh giới, Hồn giới và Yêu giới.

Giữa tam giới bị ngăn cách bởi Dòng Chảy Thời Không, hoạ may chỉ có Độ Kiếp Kỳ đại năng mới có thể câu thông thiên địa pháp tắc mà xuyên qua.

Trần Phong vỗ tay cái đét, kích động bật cười ha hả:

“Đây quả nhiên là thần thông bảo mệnh cực tốt! Trong tình huống bị kẻ thù truy sát ta chỉ cần xuyên qua một giới khác chạy trốn là xong rồi! Ha ha…”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.