Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh còn người mất

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Không biết là qua bao lâu, rốt cuộc thì âm dương nhị khí đã đạt tới vòng luân chuyển cuối cùng, sắp sửa tiến vào trạng thái thăng hoa.

“Đại ca à… Muội không chịu nổi nữa… Muội… Muội…”

Trần Phong thuận thế đẩy mạnh, toàn thân như tan ra hòa cùng một thể với mỹ nhân.

“Aaa… Đại caaa…”

An Vy đê mê sung sướng ôm chặt lấy Trần Phong, cơ thể nàng co giật liên tục không ngừng.

Trần Phong phát giác khe sâu đột ngột co bóp cực mạnh, giống như một trận động đất rung chuyển thiên địa, liên tục cắn nuốt Nhất Trụ Kình Thiên.

Trần Phong rùng mình thư sướng.

“Aaa… An Vy, nàng thật là tuyệt vời!”

Chính thời khắc này, Trần Phong cũng lên cơn co giật và bạo phóng một dòng dương tinh ấm nóng vào trong khe sâu.

Âm dương nhị khí thăng hoa!

Hai luồng khí chí âm, chí dương theo đó mà tự động luân chuyển.

Khí chí dương tiến vào cơ thể An Vy.

Khí chí âm tiến vào cơ thể Trần Phong.

Nhưng vẫn chưa hết, một nguyên âm tinh thuần từ bên trong cơ thể An Vy bỗng tràn ra, theo sau khí chí âm đi vào trong cơ thể Trần Phong.

“Nguyên âm.”

Trần Phong cả mừng, không ngờ cùng An Vy song tu lần đầu cũng xuất hiện nguyên âm.

Hắn cảm nhận lực lượng nguyên âm này rất mạnh, so với của Hoàng Linh khi trước lớn hơn rất nhiều.

Trần Phong nghi hoặc, không rõ nguyên nhân đến từ tu vi hay là thể chất Băng Cơ Linh Thể của nàng?

Về phía An Vy, thời khắc khí chí dương tiến vào cơ thể liền được đưa thẳng xuống đan điền.

Trong nháy mắt, tu vi của nàng nhanh chóng bộc phát, bên trong đan điền xuất hiện dấu hiệu ngưng kết kim đan.

An Vy sở hữu Băng Cơ Linh Thể, mà Trần Phong lại có Cửu Dương Thần Thể, một nóng một lạnh gặp nhau càng khiến cho Hợp Thể Âm Dương Công bộc phát hiệu quả kinh người.

Trần Phong vui mừng lắm, liền lập tức vận dụng nguyên lực hỗ trợ nàng.

Sau nửa ngày, cuối cùng An Vy cũng thuận lợi kết đan, thành công bước vào cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.

An Vy nhào vào lòng Trần Phong nức nở:

“Đại ca, cảm ơn người! Muội thực sự rất hạnh phúc!”

Trần Phong ánh mắt yêu thương nhìn nàng, vuốt ve mái tóc bồng bềnh như mây nói:

“Đợi nàng ổn định tu vi chúng ta sẽ lại tiếp tục song tu nhé! Đại ca có mấy tư thế… à à tuyệt kỹ rất là tuyệt diệu đó nha.”

An Vy xấu hổ rúc chặt mặt vào lồng ngực hắn, khẽ vâng một tiếng.

Trần Phong chợt nhớ đến mối quan hệ giữa nàng và Hoàng Linh, thầm nghĩ bụng không biết lần sau có thể yêu cầu hai nàng cùng nhau hợp tác song tu chăng?

Ba người cùng làm chuyện đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng kích thích lắm rồi nha!

Trần Phong bèn dò hỏi:

“An Vy, nàng và Hoàng Linh mấy năm nay thế nào?”

An Vy liền đáp:

“Linh tỷ tỷ đối xử với muội rất tốt, mỗi lần đến đây đều ở lại cùng muội tâm sự mấy ngày.”

Trần Phong hai mắt loé sáng, lẩm bẩm bảo:

“Thế thì tốt, thế thì tốt…”

An Vy còn cho rằng hắn đang e ngại Hoàng Linh biết được chuyện giữa hai người mình bèn nói:

“Mấy hôm nữa muội sẽ qua Thanh Vân Phong gặp Linh tỷ tỷ.”

Trần Phong nhìn ra suy nghĩ trong đầu nàng chỉ cười cười mấy tiếng không nói gì.

Lấy hiểu biết của hắn về Hoàng Linh tất nhiên nàng sẽ không so đo trong chuyện này.

Mà bản thân hắn tuyệt nhiên sẽ không thiên vị bên nào, đều là nữ nhân của mình cả, Trần Phong sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh?

Mưa móc rải đều, ai ai cũng công bằng cả nha!

. . .

Hai tháng quay cuồng cùng An Vy, Trần Phong mới lưu luyến rời đi.

Lại nói, trong chuyện ân ái mặn nồng An Vy vô cùng nhiệt tình phối hợp, khiến cho Trần Phong cực kỳ sung sướng, chẳng khác nào hoàng đế chốn nhân gian.

Mấy tuyệt kỹ La Hán Đẩy Xe, Vác Cày Qua Núi, Thác Nước Hợp Hoan, Thiên Thần Tuyết, Phu Thê Đồng Lòng… đều được hắn mang ra trải nghiệm qua.

Chỉ tiếc là Hợp Thể Âm Dương Công trong thời gian ngắn nhất thời mất đi công dụng nên không còn hiệu quả tăng tiến tu vi.

Bởi vậy giữa hai người là quan hệ xác thịt thuần tuý, có điều bấy nhiêu đó cũng khiến Trần Phong khoái lạc như tiên, thoả mái không bút nào tả xiết.

Rời khỏi Lạc Vân Phong, trên đường về, Trần Phong bỗng bắt gặp một người quen, chính là vị sư huynh Hoàng mập.

Mấy mươi năm không gặp, Hoàng mập trông già hơn rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm, không còn giữ được vẻ nhanh nhẹn hoạt bát như xưa.

Nhờ vào tầng quan hệ với Trần Phong mà Hoàng mập nhận được không ít cơ duyên, có điều tư chất của gã thấp kém, tới tận bây giờ tu vi chỉ đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.

Trần Phong không hỏi vì sao gã mập xuất hiện ở nội viện, chỉ thở dài nói:

“Sư huynh, mấy năm nay vẫn mạnh giỏi chứ?”

“Sư đệ… À không, thiếu chủ!...”

Hoàng mập sực nhớ ra thân phận hôm nay của Trần Phong liền mau chóng đổi cách xưng hô.

Trước thái độ của gã, Trần Phong xua tay bảo:

“Chúng ta từng đồng hành nhiều năm, sư huynh bất tất phải câu nệ!”

Thấy vị sư đệ non nớt ngày nào nay đã trở thành một tồn tại vạn người kính ngưỡng, nhưng vẫn xưng hô một tiếng “sư huynh" khiến cho Hoàng mập cảm động đến rơi nước mắt.

Gã mập buồn bã nói:

“Ài… Tư chất của ta có hạn, e là cả đời này cũng không thể thành công Trúc Cơ.”

Trần Phong đương nhiên nhìn thấu vấn đề, cơ mà số mệnh mỗi người đều do thiên ý an bài, hắn không cách nào thay đổi được.

Bằng vào nhãn lực của hắn liền nhìn ra thọ nguyên của Hoàng mập cũng chẳng còn được mấy mươi năm nữa.

Hắn bí mật đánh một đạo ấn ký vào linh hồn Hoàng mập, như vậy một khi gã luân hồi chuyển kiếp nếu có duyên gặp lại hắn sẽ nhận ra.

Bỗng nghe Hoàng mập hỏi:

“Phải rồi, ngươi còn nhớ cái gã Văn Lượng không?”

Trần Phong chau mày.

Văn Lượng?

Chẳng phải là tên Luyện Khí Kỳ năm xưa từng vì theo đuổi Hoàng Linh mà chạy đến dược viên khiêu chiến mình sao?

Lần đó bị đánh cho một trận nhớ đời, về sau không còn thấy hắn xuất hiện nữa.

Hoàng mập mãi về sau mới biết chuyện, lúc này thần sắc lâm vào trầm ngâm nói:

“Ba năm trước hắn trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ gặp phải cường địch tập kích, kết cục thân tử đạo tiêu!”

Chết rồi sao?

Trần Phong thoáng kinh ngạc.

Tuy rằng giữa hắn và Văn Lượng có chút mâu thuẫn nhưng không đáng kể, cho nên sau khi trở thành thiếu chủ Trần Phong cũng chưa từng tìm đến hỏi tội.

Sau khi chuyển kiếp, số người mà hắn quen biết không nhiều, Văn Lượng có thể coi là một trong số những cố nhân hiếm hoi trong cuộc đời mình.

Về việc Văn Lượng ngã xuống Trần Phong không lấy làm thương tiếc, chỉ cảm thấy thế sự đời người thật quá vô thường.

“Có sinh ắt có tử! Hết thảy mọi sự trên đời đều không thoát khỏi quy tắc của Thiên Đạo.”

Trần Phong im lặng rất lâu, đạo tâm đối với sinh tử luân hồi bản nguyên lại càng sâu sắc hơn vài phần.

Khí tức sinh tử luân hồi bản nguyên Trần Phong vô tình phát ra làm cho Hoàng mập sợ vỡ mật.

May mà Trần Phong sớm phát giác thu hồi nên mới bình thường trở lại.

Một lát, hắn lấy ra một bầu rượu rót cho mình và Hoàng mập mỗi người một chén.

Nhớ đến ngày đầu đặt chân đến Lạc Thần Môn, Trần Phong bèn hỏi:

“Sư huynh có gặp qua Phạm Vân trưởng lão không?”

Hoàng mập uống cạn chén rượu xong ợ dài một tiếng, đáp:

“Hơn hai mươi năm trước Phạm Vân tiền bối tuyên bố bế quan, cũng không rõ tình huống hiện nay thế nào rồi.”

Năm tháng thoi đưa.

Cảnh còn người mất.

Trong lòng Trần Phong cảm giác có chút mất mát.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 569

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.