Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn trở thành nữ nhân của chàng

Tiểu thuyết gốc · 1654 chữ

Cảm nhận bàn tay nóng hổi đang di chuyển trên người, An Vy toàn thân run rẩy.

Trần Phong ghé tai nàng hỏi nhỏ:

“Ừm! Vì sao không muốn làm đệ tử của ta?”

An Vy cắn chặt môi sen, lí nhí đáp:

“Ta muốn giống Linh tỷ, trở thành nữ nhân của chàng.”

Trần Phong lấy làm đắc ý, cười ha hả mấy tiếng, cảm thấy bản thân mình thực quá ưu tú, mị lực tuyệt đỉnh vô song.

Đôi mắt hắn chăm chú vào cơ thể An Vy, thấy y phục trên người nàng vô tình bị bung mất vài nút thắt thấp thoáng bờ eo mềm mại, làn da trắng sáng tựa như ngọc ngà cùng bầu ngực căng tràn đầy đặn.

Chiếc quần mỏng manh ôm sát đôi bờ mông căng tròn gợi cảm, lộ ra đôi chân dài miên man, đẹp mịn màng.

Không gian bên trong động phủ thiếu thốn ánh sáng nhưng Trần Phong cặp mắt còn muốn sáng hơn hai ngọn đuốc, ngây dại quét nhìn hết lượt những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng.

Khí huyết trên người bừng bừng toả ra, thiên hạ đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên bật mở chế độ sẵn sàng chiến đấu.

Cả thế giới ngừng lại trong một khoảnh khắc, rồi Trần Phong hoàn toàn bùng nổ, đôi môi như thỏi nam châm hút chặt lấy chiếc môi anh đào của An Vy mà hôn tới tấp.

Chiếc lưỡi hắn khẽ khàng tách mở hàm răng ngọc ngà rồi xông thẳng vào bên trong.

Miệng nàng chợt phả ra một luồng hương thơm, xộc vào khứu giác khiến sống lưng Trần Phong tê sướng, cảm tưởng như có một luồng điện chạy xẹt qua.

Cái lưỡi hắn lúc này đã nhanh chóng xâm chiếm, không ngừng tìm cuốn lấy cái lưỡi của giai nhân để tận hưởng mùi vị thơm ngọt ẩm ướt trong miệng nàng.

“Ưm…”

Trái tim An Vy đập liên thanh giòn giã, trong lòng trào dâng khao khát mãnh liệt.

“An Vy, ta cùng nàng song tu.”

Đây là lần đầu tiên của nàng nên Trần Phong không muốn sử dụng các tuyệt kỹ cầu kỳ phức tạp, bèn đem Long Phụng Hoà Minh truyền thụ cho nàng.

Xong xuôi, hắn thay đổi tư thế của hai người, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.

Nhìn vào cơ thể cực phẩm phô bày trước mắt, hắn cảm nhận rõ ràng hai hạt ngọc trai đẹp đẽ ẩn hiện dưới lớp y phục đang không ngừng phập phồng theo từng nhịp thở.

Đôi mắt hắn nhìn hau háu vào bầu ngực căng tròn đó, không cần ai mách bảo, đôi tay nhanh nhẹn lướt đến từ từ tháo gỡ các chướng ngại trên đường.

Chỉ trong nháy mắt, bầu ngực khêu gợi và đồ sộ như hai toà núi của An Vy xuất hiện.

Trần Phong như bị hớp hồn, bèn tức thì đặt tay lên ngực nàng nhào nặn.

Một sự đàn hồi tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến đại não khiến cho hắn căng cứng hết cả người.

Cảm giác mềm mại như lụa, ấm áp như ngọn gió xuân khiến hắn ngỡ bàn tay mình đã chạm tới ngưỡng cửa thiên đường, chỉ còn muốn mãi mãi đặt tay ở đó.

Một lát sau, Trần Phong gục đầu ngậm lấy hạt ngọc trai hồng hào, đáng yêu nơi bầu ngực của nàng.

Một tay hắn se se hạt ngọc còn lại, một tay thì vuốt một đường từ eo xuống đầu gối, rồi lại chạy dọc theo bên đùi hướng ngược trở lên, tiến về khu vườn địa đàng xinh đẹp.

Ngay lúc đó, bỗng mí mắt An Vy khẽ động, miệng nàng hé mở, thở dốc một tiếng thư sướng:

“Ưm… Đại ca…”

Những âm thanh này chẳng khác nào liều thuốc tiên, khiến Trần Phong kích thích vô bờ.

Thần khí Nhất Trụ Kình Thiên như muốn phá tan không gian gò bó, chật hẹp đang giam cầm mình.

Cái miệng Trần Phong ngậm chặt hạt ngọc trai hồng hào, đầu lưỡi không ngừng quét tới quét lui, cảm xúc vừa kích thích vừa sung sướng, lại vừa khó chịu, thật khó mà diễn tả thành lời.

Ngưng thở trong một lát.

Cơn hứng tình biến thỏ con thành sói già, đôi môi hắn luyến tiếc rời khỏi hai ngọn núi cao di chuyển xuống đồng bằng, không xa nơi đó chính là một vùng hoa thơm cỏ dại, có khe nước sâu thăm thẳm đang không ngừng vẫy gọi.

Không chút chậm trễ, bàn tay Trần Phong lột bỏ hoàn toàn y phục của An Vy, để lộ ra khu vườn cỏ non mơn mởn.

Trần Phong say đắm ngắm nhìn.

Cái khe trước mắt không ngờ lại có sức mê hoặc vô cùng, vùng đất bồi hai bên một màu hồng tươi rạng rỡ, xung quanh lấm tấm một vài hạt nước từ bên trong chảy ra, toả ánh sáng long lanh hấp dẫn.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, môi hôn vào đôi bờ hai bên khe nước.

Kế đó, hắn đưa lưỡi liếm nhè nhẹ, rồi từ từ lướt tới khe sâu, muốn thưởng thức những giọt nước quý báu trong nguồn chảy ra.

Một thứ mùi vị ngọt ngào nhưng đầy khoái lạc ngay đầu lưỡi, truyền đến não bộ khiến Trần Phong toàn thân sướng khoái.

Thậm chí ngay cả cái lưỡi mềm dẻo cũng muốn được cương lên giống như thần khí Nhất Trụ Kình Thiên.

Phát hiện hành động thân mật đó, An Vy gương mặt nàng chợt đỏ ửng, tiếng rên xiết càng dồn dập hơn.

“Ưm… Ưm…”

Nguyễn An Vy da thịt trắng như tuyết, dung mạo đẹp như hoa.

Giờ phút này, gương mặt nàng ngượng ngùng e ấp, giống như báu vật có một không hai trên đời khiến cho người ta si mê.

Chợt nàng phát hiện đôi bàn tay của Trần Phong quay trở lại chụp thẳng lấy đôi gò bồng đảo.

Không ngừng xoa nắn.

Cảm giác kích thích vô cùng lan tràn khắp thân thể khiến cho nàng khổ sở chống đỡ.

“Ưm… Ưm…”

An Vy lại rên khẽ, bất tri bất giác hai chân mơ màng dang rộng ra giống như đang mời gọi ai đó tiến vào.

Đến lúc này, Trần Phong toàn thân đã căng cứng cực độ, nếu còn không mau mau cho Nhất Trụ Kình Thiên xuất thế thì e rằng hắn sẽ tẩu hoả nhập ma mất.

Hắn liền nhanh nhẹn trút bỏ y phục của mình, ngay tức thì, thiên hạ thần khí Nhất Trụ Kình Thiên lao ra, trông thực rất có khí khái ngang tàng, bất khuất.

Trần Phong nằm trườn trên người An Vy, tay chống xuống mặt đất, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình lại càng cảm thấy hăng hái hơn.

Bên dưới, Nhất Trụ Kình Thiên đã tiếp cận khu vườn cỏ dại, đôi bên vừa khẽ chạm nhau liền túa ra một trận sóng thần nho nhỏ.

“An Vy, từ hôm nay nàng chính là nữ nhân của ta!”

Trong thời khắc phi thường ấy, An Vy hạnh phúc vô cùng, hai hàng nước mắt khẽ tuôn rơi.

“Vâng… An Vy mãi mãi là người của chàng.”

Trần Phong hôn nhẹ lên trán nàng, đồng thời Nhất Trụ Kình Thiên hiên ngang tiến bước vào bên trong.

Khoảng cách giữa đôi bờ phù sa là rất nhỏ hẹp nên di chuyển tương đối khó khăn.

Nhưng cũng may là bất chợt có dòng nước ấm áp tràn ra đón tiếp, cho nên thần khí Nhất Trụ Kình Thiên vẫn có thể chầm chậm tiến tới.

“Ưm… Ưm…”

An Vy càng lúc càng rên rỉ dữ dội hơn, toàn thân co quắp, hơi thở dồn dập như đang đánh trống trận.

Trần Phong đắc ý cười thầm, cảm thấy Nhất Trụ Kình Thiên của mình quả nhiên là lợi hại muôn phần.

“Phập.”

Ngay sau âm thanh gãy gọn, Nhất Trụ Kình Thiên đã chui vọt vào trong khe sâu tha hồ khám phá.

Một cánh hoa đào đỏ như máu rơi xuống.

An Vy cặp chân mày nhíu lại, dường như có chút đau đớn xen lẫn hạnh phúc.

“Aaa… Ưm…”

Thiên đường chính là đây chứ ở đâu xa?

Trần Phong say sưa nhấp nhả, Nhất Trụ Kình Thiên đi vào rồi lại trở ra, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn.

Hắn cảm nhận khe sâu này có chút chật chội nhưng lại ôm rất khít Nhất Trụ Kình Thiên của mình, vô cùng êm mịn mà cũng rất trơn tru.

Luồng âm dương nhị khí luân chuyển không ngừng.

Thiên địa linh khí trên Lạc Vân Môn bị một lực lượng vô hình tiếp dẫn, nhanh chóng đổ dồn về phía động phủ.

Mặc dù là lần đầu tiên nhưng An Vy theo sự chỉ dẫn của Trần Phong phối hợp rất là ăn ý.

Hợp Thể Âm Dương Công đúng là một bộ công pháp cực phẩm song tu.

Trần Phong từng trải nghiệm qua cảm giác này nhưng mỗi lần đều nguyên vẹn như thưở ban đầu, cảm nhận rất rõ ràng sự kích thích từ từng sợi dây thần kinh truyền đến, buốt đến tận xương tuỷ.

Chừng một canh giờ, âm dương nhị khí đã luân chuyển đến vòng thứ 50.

Sắc mặt An Vy ửng hồng, tiếng rên dịu dàng pha chút sắc hương dâm đãng:

“Đại ca… Ưm… Ưm…”

Đôi tay và đôi chân dài miên man của An Vy bỗng quặp chặt lấy thân hình Trần Phong.

Trần Phong như được cổ vũ, những đợt ra vào nhịp nhàng ngày càng mạnh mẽ.

Những tiếng thở mạnh, tiếng rên xiết cùng thanh âm da thịt va chạm dữ dội lan truyền khắp động phủ.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 724

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.