Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo quanh

Tiểu thuyết gốc · 1168 chữ

“Cuối cùng cũng đến nơi” Vưon vai một cái Dương Thiên vừa ngáp vừa nói.Vốn dĩ hắn đang yên ổn ở Yến Kinh đùng đùng một cái bắt hắn xuống Thiên Hải quản lý gia sản. Tuy hắn không chịu thế nhưng mà lão doạ đem hắn quay lại quân đội,khiến hắn không nói được gì đành thu dọn đồ đạc bay đến Thiên Hải thành phố này.

Laii nói căn nhà này vốn là của gia tộc hắn,cũng chưa ghé qua bao giờ,sẵn tại hắm đến liền lấy làm chỗ ở cho hắn.

Tuy ở Yến Kinh không thiếu thốn gì thế nhưng gia gia lại sống theo kiểu cổ,cho nên đồ vật hiện đại hắn cũng ít khi dùng đến.

Căn nhà nà có được thiết kế theo lối kiến trúc hiện đại,cho nên Dương Thiên vô cùng ưu thích.

“ Thiếu chủ đồ đạc đã được mang lên phòng của người rồi ạ”

Người nói là Mạc Lão từ nhỏ vốn sống ở Yến Kinh chăm sóc cho hắn,thế nhưng 3 năm trước muốn sống gần con cái thế nên đã xin về đây cai quản ngôi biệt thự này sẵn tiện quản lý gia sản luôn,thế nhưng sức lực đã yếu đành trao trả việc quản lý này lại Dưong gia,liền là lí do Dưong đại thiếu nhà chúng ta,vào hôm nay có mặt tại đây.

“ Cảm ơn Mạc Lão,lần này làm phiền ngài rồi” Dưong Thiên cười to liền nghênh ngang vào nhà.

Căn nhà này vô cùng tiện nghi,lại qua bàn tay của Mạc Lão vốn cẩn thận nên đã mạnh tay mua sắm hết thảy với phưong châm thừa còn hơi thiếu thế nên quả mà nói nơi dây không thiếu 1 cái gì dù chỉ là một cái kim khâu, Lên đến phòng kéo cái rèm cửa nhìn thẳng ra biển,lấy một lý Rum nhấm nháp,nhìn xa xăm .

“ Thiên Hải ,chỉ là một đám mèo bệnh muốn chông lại quyền uy của Dương gia sao” Ngày hôm sau Dưong Thần dậy vào giữa trưa, trải qua một chuyến bay từ Yến Kinh đến Thiên Hải hắn cũng hơi mệt,nên đánh một giấc từ sau bữa tối.

Vừa ăn sáng vừa xem bản tin thời sự,bữa ăn coi như không tệ,theo kiêủ châu âu vô cùng ngon miệng,đợi hắn dùng bữa xong. Lúc này Mạc Lão tiến tới.Sau đó cả 2 liền nói sơ bộ về tình hình của Thiên Hải thành phố cũng như khu nhà này.

Phục vụ Dương Thiên có 10 cânh vệ ,5 tạp vụ,2 đầu bếp ,những người này được tuyển chọn ở Yến Kinh bay trước Dương Thiên đên đây.

Tiếp đến là vài lưu ý khác,Dương Thiên nghe xong,săp xếp một vài việc rồi ra ngoài thăm thú thành phố một chút Phải nói là Thiên Hải thành phố không hổ danh là một trong những thành phố nằm ở Top đầu của đất nước. nơi đây là nơi phát triển kinh tế ,hội nhập vô cùng phát triển.

Dân cư nơi đây cũng có mức thu nhập vô cùng cao,thế nên dịch vụ giải trí mua sắm rất nhiều. Dưong Thiên cùng Mạc Lão và 1 người cận vệ đi đến một trung tâm mua sắm,lần này cận vệ không như lần trước mặc một bộ áo choàng mà là một bộ Vest đen cho phù hợp.

Lần này đám người Dương Thiên thu hút vô số ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.Bất quá Dưong thiếu dường như đã quen với việc này rồi.

Đến nơi này Dương Thiên dạo chơi linh tinh sau đó đến gần giờ ănvào một nhà hàng ăn uống ,phải nói hắn vô cùng thích ăn uống, ở Yên Kinh không nhà hàng nào k biết hắn. “ Nào mọi người đến,ăn nào” Thiêú chủ thật không dám ạ” Mạc Lão vội vã lắc đầu,người cận vệ kia đứng sau cũng lắc lắc đầu.

Thế nhưng Dươ ng Thiên con người này sao có thể chứ,liền lôi kéo 2 người xuống sau đó gọi một đống đồ ăn lên,sau đó đánh chén say sưa khiến Mạc Lão kinh ngạc,thiếu chủ sức ăn phi thường kinh khủng a Ngũ Lưong vốn từ một vùng quê nghèo,mới đây được con trai đi làm ăn có chút thu nhập tương đối cao,liền đón bố mẹ lên Thiên Hải sinh sống. Mà Ngũ Lương này hôm nay dẫn vợ và một số họ hàng muốn đi ăn nhà hàng liền dẫn mọi người đến đây.

“ Thưa quý khách thật xin lỗi nhà hàng chúng tôi đã hết bàn rồi ,mong quý khách thông cảm” một phục vụ viên đến nói với Ngũ Lưong “ Cái gì hết bàn,nhà hàng các ngươi biết bọn ta là ai không” vợ của Ngũ Lưong nói to . “Thật xin lỗi quý khách” Ngũ Lương tên này vốn đang định khoe khoang liền giận tím mặt, cư nhiên lại hết bàn,đi nhà hàng khác cũng được thế nhưng mặt mũi hắn để đi đâu. Chưa kể họ hàng đằng sau hắn bắt đầu xì xào Hắn liền to giọng quát “Không có bàn,các người làm ăn như vậy, còn muốn làm ăn,gọi quản lý các người ra đây” Phục vụ viên dạ một tiếng liền đi thông báo,chỉ vài phút sau một vị liền chạy đến người này xem ra là quản lý nơi này. “ quý khách người khoẻ” Quản lý vừa thấy Ngũ Lương liền nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ “ Hừ ngươi xem ta đã đến nơi này cớ sao lại không có bàn” “ Quý khách ,hôm nay thật quá đông ,khôg thể sắp xếp được thật xin lỗi quý khách” Không thể làm gì hơn,Ngũ Lưong đành phải rời nhà hàng,.

Bịch “Xin lỗi” Đúng lúc đi Dưong Thiên vừa từ nhà vệ sinh ra chẳng may đụng phải hắn đang cơn tức giận Ngũ Lưong liền túm lấy cổ áo.

“ Đồ nhà quê mày muốn chết à” Đầu năm nay,quả là óc chó quá nhiều,Dươg thiên thầm nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hoà ái. “Đồ hèn mọn còn k mau khấu đầu xin lỗi chồng ta” vợ Ngũ Lương cất giộng nói chanh chua lên. Đám họ hàng xung quanh cũng a dua theo.

Lúc này mặt Ngũ Lưong hầm hầm muốn day cho tiểu tử này mở bài học ra nhẽ. “ Bỏ xuống” một âm thanh khô khốc lạnh lùng vang lên .

Cạch một vật chĩa thẳng vào đầu Ngũ Lương,mồ hôi chảy ra như tắm.

Súng một khách hàng hét lên khiến nhà hàng chạt tán loạn. Dưong Thiên ngó nghiêng xung quanh nhìn mọi người hỗn loạn “ Việc này có chút khoa trưong” “ Thiếu chủ tên này dám bất kính với người để chúng tôi xử hắn” Mạc Lão nói " được rồi là nơi công cộng bỏ qua cho hắn đi " "Cút" Người cận vệ của Dưong Thiên lạnh lùng noi.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Dương Thiếu sáng tác bởi Pinklove
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Pinklove
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.