Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08 - part 01

Phiên bản Dịch · 2951 chữ

Cứ ngỡ là yêu Chương 08

- Thưa bác, con biết rằng con có lỗi, nhưng chúng con yêu nhau và đến với nhau như một nữa của mình. Thời gian ở bên nhau, chúng con luôn cảm thấy hạnh phúc. Thưa bác, sự dân hiến đó không phải là sự dại khờ của tuổi trẻ, sự nông nổi của lứa tuổi đang yêu mà nó mang đúng nghĩa sự ân ái mặc mồng của tình chồng, nghĩa vợ. Nếu xa nhau, chúng con sẽ không sống nổi. Con xin bác hãy thấu hiểu và hoà hợp cho chúng con được toại nguyện.

Bà Ngọc xúc động xen vào:

- Ông xem chúng nó thương nhau như vậy, ông nỡ lòng nào chia cắt chúng nó hay sao ?

Băng Thanh cũng qùy xuống ôm cánh tay cha, sụt sùi trong nước mắt:

- Cha, cha không thương con sao cha ?

Ông đưa tay vuốt tóc cô, giọng đã trở về với bản chất thường ngày:

- Làm sao cha không thương con chứ ? Mong cho con có một người chồng tốt, biết yêu thương lo lắng cho con là cha vui rồi.

Quốc Bảo và Băng Thanh vui mừng, dập đầu tạ Ơn trong nước mắt:

- Hai con cảm ơn cha.

Lâm Uyên bước vào, đưa tay quẹt nước mắt.

- Ôi, thật là mộg giấc mộng đẹp giữa ban ngày . Rôt cuộc rồi mùa xuân cũng quay về chốn cũ.

Quốc Bảo dìu người yêu đứng lên, thưa lớn:

- Con xin phép mời cha mẹ con vào, được không ạ ?

Ông Lâm bật dậy nhanh:

- Ôi chà, để anh chị Ở ngoài ấy nãy giờ đấy à ? Thật là thất lễ quá.

Bà Ngọc mau mắn hơn chồng, bà bước nhanh ra ngoài cửa:

- Mời anh chị vào nhà . Thật là có lỗi đã để anh chị phải đợi lâu.

Bà Thụy Linh mỉm cười thân thiện:

- Không sao đâu chị. Chúng tôi theo con trai để đi xem mắt con dâu . Theo đúng tục lệ thì phải chờ thêm một tiếng nửa đấy.

Ông Lâm cũng bước ra, đưa tay thân mật:

- Chào anh chị.

Ông Cường nắm lấy tay ông, gật đầu.

- Chào anh.

Quốc Bảo bước ra, khoanh tay:

- Thưa ba mẹ, con xin lỗi phải để cha mẹ chờ lâu.

Bà Linh vuốt tóc con:

- Con trai của mẹ khờ quá, đây là việc trọng đại nhất của đời con . Vả lại, lần này là lần đầu tiên mẹ thấy hạnh phúc đấy, con a.

Mọi người lần lượt vào nhà và thật dễ dàng họ đã thân thiện với nhau, thấu rõ lòng nhau trong một thời gian ngắn . Không mất thời gian lâu, họ đã đưa ra ngày cưới . Băng Thanh cũng đã gặp cha mẹ của Quốc Bảo khi anh quyết định dẫn cô về để ra mắt lúc ở dưới quê . Hoàn cảnh lúc ấy cũng xúc động và vui vẻ như bây giờ.

Đôi má ửng hồng, nụ cười e thẹn, cô đứng nép sát vào Quốc Bảo. Anh choàng tay ôm vai cô, trong cả hai thật là đẹp đôi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc . Họ nhìn nhau, ngầm trao nhau lời yêu thương bất tận . Họ biết rằng mai đây, họ sẽ luôn có nhau trong vòng tay của nữ thần Hạnh Phúc.

Đám cưới được tổ chức thật long trọng và linh đình tại nhà hàng Phong Lan. Từng lướt, từ lượt khách sang trọng bước vào nhà hàng với những lời chúc tụng may mắn và hạnh phúc cho đôi vợ chồng trể.

Cô dâu chú rể đã phải vất vả, lao dao trong buổi tiệc . Nào là: Tiếp khách, đãi tiệc, chung vui chụp ảnh, nhưng đó là việc tất nhiên.

Còn Lâm Uyên, cô chẳng "dính dáng" gì lại bị keó vào vòng làm ệt lả cả người. Với chức danh mang trên người "cô dâu phụ", cô cảm thấy như muốn nghẹt thở. Hết người này gọi đến người kia reó. Hết người này keó, đến người kia lôi . Ôi, thật là tội nghiệp cho cô . Nghiệt ngã thay, chàng rể phụ rất ư là nổi bật, là điểm chú ý của rất nhiều nàng "công chúa" hiện đại. Chàng ta rất đẹp trai, phong độ trong bộ veston màu xám tro . Đôi mắt đa tình của chàng ta cứ nheo nheo, làm cho tất cả các cô nàng nào khi anh nhìn qua đều phải thót tim vì rung động. Nhiều lời bàn tán xông xao về chàng ta làm cho cô cảm thấy gai mắt . Cô cũng đâu phải tệ. Với chiếc đầm màu trắng tinh khiết phủ gót, mái tóc bới ột bên, điểm trang một vài cách bướm, đôi mắt "Phượng hoàng" lúng liếng, làm cho các chàng phải điên đảo tâm tư.

Cắn nhẹ mong tay, Lâm Uyên tìm cách gây sự chú ý. Một phần là để lấy lại phong độ, một phần vì muốn giúp Đình Thái thoát khỏi "đám nữ quái" đang mang dáng dấp của cô Tấm hiện đại.

Nhẹ nhàng lê đôi gót nặng ì vì gót giầy hơi cao, Lâm Uyên tiến đến gần bàn nơi Đình Thái đang bị vây quanh.

Thực hiện một cử chỉ thân thiện, cô câu tay mình vào tay anh đang sọt vào túi quần, giọng cô nhẹ nhàng và ngọt ngào như mật ong:

- Anh Thái này, đi đâu để em tìm muốn chết luôn ? Khách mời chúng ta qua bên kia chụp hình lưu niệm kià.

Lập tức cả mấy chục đôi mắt "cú vọ" chiếu thẳng vào cô . Nhiều ánh mắt tỏ ra sự ngưỡng mộ và chiêm ngưỡng, cũng có nhiều ánh mắt tỏ ra sự ghen tỵ và ganh ghét . Những tiếng xì xầm được "Playback" lên, mà điểm chính là cô và Đình Thái.

Phớt lờ những cử chỉ của mọi người, cô nhí nhảnh đưa tay sửa lại cà- vạt cho anh:

- Thế nào, có đồng ý hay không ? cho ý kiến đi, chàng rể phụ ạ.

Đình Thái nãy giờ im lặng để tìm ra mấu chốt của câu chuyện, nhưng anh không tài nào nghĩ ra . Mắt nhìn cô không chớp, anh bỏ nhỏ:

- Em lại phá rối nữa, phải không ? Có để anh tiếp khách không thì bao?.

Nhoẻn miệng cười rất đẹp, cô nũng nịu lắc tay anh đang buông thõng thẩn thờ:

- Anh lại nghĩ oan cho em rồi. Bộ em ham phá rối lắm sao ? A,hay anh chấm cô nào rồi, phải không? Nói cho em biết đi để em làm cây cầu Ô Thước.

Đình Thái nhìn cô nồng nàn, mắt anh như có lửa:

- Đúng vậy, anh đã chấm một cô rồi, cô bé ạ. Nhưng... chuyện em làm mai thì không thể có được.

- Sao thế? Anh nghĩ em bất tài lắm sao? Nè nói cho anh biết, em có bằng cấp đàng hoàng đấy nhé. Này, điển hình là anh Hai, chị Hai nè, họ đã tổ chức lễ cưới đó.

Anh khẽ lắc đầu, nụ cươi trền môi chợt heó hon. Em đã giết chết anh bằng sự vô tư này đó sao ? Tim anh chợt đau nhói.

Quốc Bảo và Băng Thanh bước đến kế bên, cô dâu cự nự:

- Nè, có phải hai người không đó? Không lo tiếp khách đứng đó tâm sự à.

Chú rể cũng phụ hoạ:

- Tôi cho hai cô cậu biết . Nếu khách có phàn nàn gì, thì người bị xử phạt trước tiên là hai cô cậu đấy.

Đình Thái bật cười, anh giơ tay:

- Có phải không vậy, anh Hai ? Em chỉ là người "hậu vệ", còn việc tiến công là anh chị đấy chứ.

Gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến của anh, Lâm Uyên nhăn mũi:

- Đúng rồi, đúng rồi . Hai đứa em làm không công, anh chị còn đòi hỏi gì nữa ?

Băng Thanh trợn mắt, xỉ trán em:

- Hừ, con ả này nhăng cụi gì thế ? Mau đi tiếp khách cho tui đi . Nếu không, tui dùng biện pháp mạnh à.

- Tối ngày chỉ lo ăn hiếp tui, mai mốt đây tui khỏe rồi, nên cô gắng giúp chị hôm nay coi như là trả công phát lương hàng tháng vậy.

Cô lại quay sang Quốc Bảo, chí choé:

- Anh Hai phải thận trọng với "sư tử Hà Đông" này nhé. "Nó" sẽ nuốt gọn anh nếu anh hiền như nai tơ đấy.

Bật cười, Quốc Bảo nựng cằm vợ:

- Không, chị em rất là hiền. Với anh, lúc nào cô ấy cũng là nàng Tấm tuyệt vời của lòng anh.

Vừa nói dứt câu, anh cúi xuống hôn nhanh vào đôi môi đỏ mọng của vợ. Đình Thái lấy tay che mắt Lâm Uyên lại:

- Quay chỗ khác, con nít không được nhìn.

Dẩu đôi môi xinh, cô liếc anh bén ngót:

- Xí, anh mới là con nít á, tui lớn rồi chứ bộ, vả lại tui...

Băng Thanh xen vào:

- Có người yêu rồi, phải không cô Út ?

Đỏ cả mặt, Lâm Uyên vỗ vai chị:

- Hồi nào đâu . Chị ăn với nói...

Đôi mắt của Đình Thái cụp nhanh, một biển buồn mênh mông lùa vào tràn đầy trong đó. Anh cố dằnnén nỗi đau bằng cách đưa tay vuốt mặt.

Quốc Bảo đã nhìn thấy. Anh lắc đầu thở dài . Thương cho thằng em "khờ khạo" của mình trao nhầm trái tim ột hoa hồng đầy gai gốc.

Đình Thái đã từng tâm sự với anh về cuộc đời và tình cảm lứa đôi . Sự thật bây giờ đủ để chứng minh thằng em của anh chỉ thành công trên thương trường, còn đường tình duyên thì lận đận.

Tiếng của bà Thụy Linh vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:

- Này, mấy đứa, Khách la rần rần kià, mau đi tiếp khách đi chớ . Còn muốn tâm sự thì về nhà tha hồ mà nói. Nói tới sáng luôn cũng được.

Cả bốn dạ lớn rồi tản ra hai hướng.

Đình Thái và Lâm Uyên bước ra cổng của nhà hàng đón khách theo sự sắp xếp của mọi người.

Kh''ach vào rất nhiều và cũng kèm theo rất nhiều lời khen. Nào là họ rất đẹp đôi, trai tài gái sắc. Các câu hỏi cũng được đặt ra liên miên:

- Khi nào có tin vui của hai người?

- Lúc nào hai người cho uống rượu mừng?...

Tuy luôn miện bác bỏ, nhưng Đình Thái cảm thấy rất hạnh phúc. Anh cũng muốn điều đó là sự thật. Khẽ liếc qua Lâm Uyên, cô vẫn vô tư cười nói, biết đâu...

Anh vội cắt ngang dòng suy nghĩ, tìm lại thăng bằng ình và tự nhắc nhở điều đó chỉ là giấc mơ.

Đang cười vui vẻ bỗng nhiên mặt của Đình Thái tối sầm lại, nụ cười của anh trở nên thừa thãi trên môi . Ngoài cổng, một chàng trai lịch lãm ăn bận sang trọng, gương mặt tươi rói đang bước vào . Và dĩ nhiên Lâm Uyên cũng nhìn thấy. Cô thẹn thùng, lắp bắp không thành tiếng:

- Xin .. chào .. anh...

Đình Thái miễn cưỡng gỡ rối cho cô:

- Xin chào. Hân hạnh được tiếp anh. Sự có mặt của anh làm chúng tôi rất vui . Mời anh vào nâng ly rượu mừng cùng anh chị.

Chàng trai ấy không ai khác hơn là Vũ Phong. Anh đưa tay thân thiện, miệng nở nụ cười:

- Xin chào. Cả hai làm tôi rất ngạc nhiên, không ngờ có sự trùng hợp đến như vậy.

Lâm Uyên sợ có sự hiểu lầm, cô giải thích:

- Đình Thái là em của anh Hai em, nên gia đình hai bên mới sắp xếp như thế.

Vũ Phong gật gù ra vẻ hiểu chuyện. Anh nhìn Lâm Uyên đầm ấm:

- Trông em hôm nay đẹp rực rỡ như một nàng tiên. Anh cảm thấy ganh tỵ với người đứng cạnh em.

Anh quay sang nheo mắt với Đình Thái.

- Có đúng không, ông giám đốc?

Hiểu ngay có lời mỉa mai trong đó, Đình Thái gật đầu trả đũa lại ngay:

- Đúng đấy anh bạn ạ. Ngay cả tôi cũng chỉ dám nghĩ mình mơ nữa là khác. May thay anh bạn nhắc tôi mới biết đó là sự thật. Tiếc rằng buổi tiệc đã diễn ra hơn phân nửa, nếu không, tôi sẵn sàng nhường chiếc áo và chức phận này cho anh bạn. Thế, trông có vẻ xứng đôi hơn, anh bạn thấy có đúng không?

Vũ Phong cũng không vừa:

- Ồ, thế thì hân hạnh quá, nhưng tôi sợ anh bạn sẽ rất buồn vì lỡ một dịp may thật hiếm có.

Bật cười, nụ cười của Đình Thái rất chua chát:

- Chuyện ấy đối với tôi thật bình thường, không có gì phải hối tiếc. Tôi với Lâm Uyên chỉ là bạn, nói gần chỉ là anh em. Nếu như bây giờ anh bạn có yêu cầu, tôi cũng có thể giao ngay công việc này cho anh bạn - Anh nhướng mắt chờ đợi- Sao, anh bạn nghĩ thế nào?

Vũ Phong khoát tay dường như anh đã chiếm thế thượng phong:

- Ô, thế thì không cần. Nếu anh bạn không cảm thấy tiếc thì tôi xin phép mượn cô dâu phụ một tí để có vài lời và chụp hình lưu niệm, được chứ?

- Anh bạn cứ tự nhiên.

Lâm Uyên đứng trân người nhìn cả hai. Cô không hiểu hai người nói gì với nhau. Cô cũng không biết mục tiêu là gì, nhưng có một điều cô thầm công nhận là cả hai đúng là kẻ nửa cân, người tám lạng. Không bằng lòng với cách sử xự của Đình Thái, cô giận dỗi đưa mắt nhìn anh . Tim cô chợt đi hoang và cảm thấy chơi vơi . Sao thế nhỉ? Cô rất muốn ở bên cạnh Vũ Phong cơ mà.

Đình Thái đã tạo cơ hội cho cô, sao cô lại cảm thấy giận anh ? Cô lại đưa mắt nhìn anh, nhưng gương mặt anh đã trở nên lạnh lùng, khó gần gũi. Đôi mắt anh nhìn xa xôi, nó như chứa đựng một cái gì đó nặng trĩu. Trong lòng anh đang nghĩ gì ? Cô bước theo Vũ Phong mà suy nghĩ miên man . Anh đã trở lại với con người và bản chất lúc trước rồi sao? Nguyên nhân nào thế?

Khẽ thở dài nhìn hai người sánh bước, Đình Thái nghe tan vỡ cả trái tim. Họ cũng xứng đôi đấy nhỉ, tiếc rằng anh ta không mặc đồng phục của anh . Nếu như có, cả hai sẽ còn gây sự chú ý nhiều hơn. Còn anh bây giờ trở thàng người đứng bên lề, nghe mọi người bàn tán về họ. "Ồ, so với chàng rể phụ, anh ta cũng chả kém tí nào".

Không thèm tiếp khách nữa, anh lẳng lặng ngồi xuống chiếc bàn gần đấy và nốc cạn ly bia trước mặt. Vị bia bây giờ sao lạ quá, nó đắng thấu tận tim gan . Anh nhăn mặt nhưng rồi lại nốc tiếp. Tuy nó đắng, nhưng nó vẫn là bia, như tìng yêu là đau khổ mà anh vẫn lao vào.

Đưa mắt nhìn về phía Lâm Uyên, anh cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Cô và Vũ Phong đang cười nói rất vui vẻ. Trông gương mặt của cô thật hạnh phúc, điển hình là nụ cười tươi luôn hiện trên môi . Anh thấy mình rất mau thuẫn. Nửa muốn ngăn chặn ngay nụ cười kia, nửa muốn cô luôn vui tươi, dung hoà trong hạnh phúc. Đó có phải là sự ghen tuông và sự hy sinh cho người yêu hạnh phúc hay không? Anh còn đang tìm cách để lý giải ra nó thì một bàn tay vỗ mạnh vào vai anh, giúp anh choàng tỉnh.

- Anh Hai!

- Nhìn cậu xem, mặt mày bí xị nhăn nhó, lại thêm hơi men nồng nặc, làm sao cóc ô nào dám mò tới để làm quen ?

- Chứ có việc gì làm đâu anh. Vai chính của em đã thay cho người khác.

Quốc Bảo nhìn đứa em "dại khờ" của mình, lắc đầu:

- Thật là ngu ngốc nếu em buông xuôi tất cả. Tại sao khônmg tự tranh đấu để giành lại hạnh phúc ình ? anh ta đâu có hơn gì em, ngoài bề ngoài trông sáng sủa và chững chạc. Nếu như em thấy rằng việc đó nên làm, thì hãy cố gắng thực hiện nhanh chóng, đừng để cơ hội vuột khỏi tầm tay.

Đt do dự, anh nói:

- Anh Hai không hiểu đâu, mọi chuyện đâu như mình mong muốn. Đôi khi, nó nằm ngoài khả năng của mình, có cố gắng cũng vô ích, nó sẽ không đến trong tầm tay.

- Thật là vô dụng, cái gai gốc bản lĩnh một thời lăn lộn trong cuộc sống của em đâu rồi, sao không đem ra sử dụng? Chưa tấn công mà đã sợ thua, đấy đâu phải là tính cách của em.

Như người chợt tỉnh cơn mê, Đình Thái thấy lòng phấn khởi lại. Anh bật dậy:

Đdúng rồi, em cảm ơn anh Hai rất nhiều. Anh đã giúp em lấy lại được bản lĩnh thật sự của một người đàn ông.

Bạn đang đọc Cứ ngỡ là yêu của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.