Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỘC GẶP GỠ

1125 chữ

( Nhân vật " tôi" là một cô gái tên Mya Rachers )

Tích tắc tích tắc .....kim đồng hồ nặng nề chuyển sang số 9 . trong một lớp học ...nhàm chán không có hồi kết . Giáo viên thì giảng b....à không , phải nói là đọc bài mới đúng , cô ngồi đọc cái quyển giáo án dày cộp to đùng lên cho cả lớp nghe . học sinh thì ngồi chép theo . Lũ chúng tôi chẳng cần nghe và thậm chí chẳng cần hiểu giáo viên đang nói về cái quái gì , chỉ ngồi chép chép chép và chép . Tôi đã phát chán với cái trường này rồi , haizz , giảng bài thì không giảng , cứ đọc mãi , đây còn là tiết 5 nữa chứ , thật là tra tấn mà .

Chúng tôi chỉ biết ngồi mà "cầu nguyện" , và ông trời đã đáp lại lời thỉnh cầu của chúng tôi , tiếng chuông giải lao đã vang lên . hầu như ai nấy cũng hò reo: HOAN HÔ , ĐƯỢC CỨU , ĐƯỢC CỨU RỒI . Nói thật là tôi cũng ghét mấy cái tiết học nhàm chán ấy lắm , bắt học sinh ngồi cả giờ đồng hồ chỉ để chép mấy cái tư liệu về danh lam thắng cảnh , tôi không phải là một học sinh giỏi cho lắm , điểm số cũng ở ngưỡng khá . chẳng tiết học nào tôi thích hơn tiết âm nhạc .

Tôi cứ suy nghĩ mông lung cho đến khi cô giáo bước vào và nói với tôi : trò Rachers , bố đến đón trò kìa , khi nghe tin đó , tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng , giờ tôi chỉ muốn về nhà mà ăn pizza, hamburger , sandwich,.... nhiều thứ mà bây giờ tôi thèm nhỏ dãi . chạy xuống sân trường và chiếc xe ô tô của bố tôi đã đỗ ở đó . Và tôi có thể nhìn thấy bố đang vẫy vẫy tôi từ xa .....

Tôi lon ton chạy lại , " cô tiểu thư nhỏ của ba , lên xe đi nào con gái "-bố nói với tôi đầy âu yếm . Tôi chẳng kịp nói gì và cứ chui tọt vào trong xe và yên vị ở trong đó . Dọc đường tôi đã hỏi bố xem có chuyện gì , sao bố tôi đến tận trường để đón tôi . nhưng ông đã không trả lời , ông dường như đang lờ tôi đi . Tôi đã bắt đầu thấy lạ , bố chưa từng như vậy trước đây . Và thêm một cái lạ nữa là khi đang trên đường về , tôi cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi , cơ mà ...tôi đang đói quá thôi . tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy . sau khoảng nửa giờ , chúng tôi đã về đến ngôi nhà thân yêu , nó rộng thênh thang như một lâu đài vậy ( tự hào mà nói ) .

Bố tôi làm kinh doanh bất động sản , hàng tháng ông kiếm được đến cả nghìn đô . Còn mẹ tôi là nội trợ , bà rất quan tâm và lo lắng cho tôi ( một cách thái quá ) , dù tôi đã 16 tuổi rồi nhưng bà hoàn toàn vẫn hoàn toàn coi tôi như một cô công chúa . Bà không cho tôi đụng đến việc nhà , dù chỉ một chút , bà còn không cho tôi ra ngoài vào buổi tối và còn nhiều nhiều thứ khác nữa .....Lạy chúa , 16 TUỔI , tôi nhiều lần giải thích với mẹ nhưng chẳng có kết quả gì . Và lần này cũng không ngoại lệ , cả bố và mẹ nói với tôi rằng trên thời sự hiện giờ có rất nhiều vụ giết người , đâm chém kinh hoàng , chuyện lại tệ hơn khi các phóng viên nói là chúng nằm ngay xung quanh thị trấn Mellborne của chúng tôi . Và bố mẹ tôi sợ rằng đám sát nhân ấy sẽ tấn công và lấy đi luôn cô " công chúa nhỏ " của họ , vâng , chính là tôi . Hai người họ đưa ra nhiều điều cấm cho tôi hơn và cứ khăng khăng nói rằng những điều mà họ làm chỉ là họ lo cho tôi ...TRỜI Ạ .

Tôi đã nhanh chóng lờ bố mẹ đi ( như thông lệ ) , tôi chỉ làm bộ đáp lại và nhanh chóng chạy tọt lên phòng rồi đóng cửa một cái RẦM . Nhũng luật cấm của họ thậm chí còn khắt khe hơn trước , vì vậy mà tôi đã sinh ra cái tính " trốn bố mẹ đi chơi ( một mình ) " . tôi hoàn toàn không tin lời bố và mẹ nói , tôi đã chống đối lại họ và điều đó đã trở thành sai lầm , phải , 1 sai lầm lớn nhất đã thay đổi cuộc đời của tôi . nói thế nào đây nhỉ , hôm ấy là một buổi tối thứ 7 , tôi trốn ra ngoài chơi như mọi khi , và lần này tôi quyết định đi vào một con phố vắng , ở đây có người sống nhưng đa số theo phong tục tara.....gì đó , nghĩa là không bao giờ ra đường vào ban đêm và một số thứ liên quan đến ma quỷ , thật là mê tín .

Ngay khi tôi vừa đi vào được một lúc thì có người đi theo tôi , lúc đầu tôi không để ý nhưng , cái " không để ý " đó của tôi đã chuyển thành " để ý " chỉ sau 1 ánh nhìn , hắn bận bộ hoodie trắng , quần jeans đen , và kẻ nào lại đi vào con phố vắng này lúc 11h18p phút tối chứ ??? Tôi bắt đầu chạy , càng sợ khi hắn đang đuổi theo tôi , hắn chả mấy chốc đã đuổi kịp và nhanh chóng vồ lấy tôi . Sức tôi vốn yếu nên cũng chẳng thể phản kháng , vì làm thế chỉ tổ tốn sức mà cũng chả thể thoát . Hắn đã kề con dao kề sát cổ tôi , giờ tôi mới có dịp chiêm ngưỡng cái dung nhan của tên sát nhân này : miệng rộng đến mang tai , không mũi , không mí mắt , mùi máu tanh vẫn còn thoang thoảng , tôi toan hét lên nhưng hắn đã bịt miệng tôi lại và nói gì đó như ;"GO TO SLEEP" . Và hiện giờ tôi đang chìm trong bóng đêm , tôi không rõ mình còn sống hay đã chết , tất cả những gì tôi còn biết hiện giờ là sự im lìm của bóng tối , sự lạnh lẽo .

Bạn đang đọc Creepypasta fanfiction 2 của Minh Viễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Italki
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.