Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi cắm trại

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Phần giới thiệu để vào phần nội dung chính của truyện sẽ hơi dài nên mong các độc giả thông cảm.

-----Vào truyện-----

Chuông báo giờ học vừa mới reo lên, các học sinh đã ùn ùn kéo ra ngoài cửa lớp. Nhưng ngay khi vừa định ra khỏi lớp, Anna đã bị Mary gọi lại:

- Này, Anna! Cậu đi cắm trại với tớ và nhóm của Jennifer vào ngày mai được không? Dù sao thì cũng được nghỉ mà.

- Ừ, ý hay đấy. Nhưng cậu định đi ở đâu? - Anna hỏi

- Hihi, chúng ta sẽ đi thám hiểm khu rừng Cấm ở rìa thành phố. đó là một nơi đầy bí ẩn và vô cùng thú vị. Nhưng, tớ sợ bố mẹ cậu sẽ không cho đâu, nhỉ. - Mary trả lời Anna với một chút trêu đùa.

- Đừng chọc tớ nữa mà. - Anna vui vẻ đáp lại. Cô là con gái của chủ tịch một công ty lớn và rất được mọi người xung quanh yêu quý. Không chỉ xinh đẹp, Anna còn rất tốt bụng và học giỏi. Cô cũng rất năng động và thích những chuyến phiêu lưu, thám hiểm.

- Hay là chúng ta đến trung tâm thương mại gần đây mua một chút đồ ăn và vật dụng cần thiết đi. - Jennifer từ đâu bỗng tham gia vào cuộc nói chuyện của họ.

- Ý hay đấy, bọn tớ đi cùng được không? - Một giọng nam vang lên. Người vừa cất tiếng là James, một người trong nhóm của Jennifer.

- Tất nhiên rồi. - Mary tươi cười nói với những người còn lại trong nhóm của Jennifer. Họ gồm: Peter, Tom và Emily.

Sau đó mọi người cùng nhau đi đến khu thương mại ở gần trường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

-----Ở tiệm tạp hóa-----

Vừa đến nơi, mọi người đã chia nhau đi tìm vật dụng mình cần và hẹn nhau ở sảnh sau 1 tiếng nữa. Anna, Mary và Jennifer đi cùng nhau vì ba người họ đã là bạn thân từ lúc nhỏ, bởi bố của Mary là tổng giám đốc trong công ty của bố Anna trong khi Jennifer là con gái của thư kí của ông (bố Anna).

Sau khi mua đồ ăn và đồ dùng cần thiết, Anna và Jennifer đi đến nơi hẹn. Đột nhiên đèn điện tắt phụt mất và xung quanh tối đen như mực. Mary nhanh chóng lấy điện thoại ra soi đường và cô nhìn thấy Jennifer đang ở cách đó không xa. Có vẻ cô ấy vừa mới vấp ngã do quá bất ngờ. Anna và Mary chạy lại đỡ cô dậy và đi hội ngộ với những người còn lại. Đến nơi hẹn, Peter đã thắc mắc:

- Sao lại mất điện nhỉ?

- Hẳn là có một vụ phạm tội nào đó, xe cảnh sát tới kìa. - Tom trả lời.

- Chúng ta có nên nán lại xem không? - James ưu tư nói

- Tớ nghĩ là không, nó sẽ khá nguy hiểm nếu kẻ phạm tội vẫn đang lẩn trốn trong đây. - Tom đáp và mọi người quyết định đi về.

Trên đường về nhà, trong lúc lướt web trên điện thoại, Emily đã nhìn thấy một bài đăng về một vụ án mạng vừa xảy ra ở khu thương mại hồi nãy. Cô gọi những người khác cùng xem bài đăng đó:

"Hôm nay, ở trung tâm thương mại XXX vừa xảy ra một vụ án mạng ở khu bán trò chơi điện tử. Tất cả những khách hàng và nhân viên ở đó đều bị sát hại hết sức dã man. Cơ thể của họ đều bị đập nát bét, không thể phân biệt được là thi thể người hay là những mẩu thịt vụn nữa. Vì vậy mà danh tính của các nạn nhân vẫn còn khá mơ hồ. Rất nhiều cảnh sát và khách hàng ở đó đã nôn mửa khi nhìn thấy cảnh này. Vụ án vẫn còn tồn tại nhiều chi tiết khó hiểu và vô lí. Ví dụ như việc hung khí được cho là chiếc tủ lạnh và máy bán hàng tự động ở gần đó, nhưng chúng quá nặng và phải 3, 4 người mới có thể di chuyển chúng được một chút, trong khi kẻ sát nhân lại có thể sử dụng chúng để giết người một cách dễ dàng mà không gặp chút khó khăn nào, căn cứ vào những vết máu trên hung khí. Trong camera an ninh ở quầy cũng chỉ ghi lại một bóng người nhưng không lâu sau đó đã bị nhiễu sóng và mất tín hiệu. Đồng thời, ở quầy thức ăn cũng xảy ra một vụ thảm sát mà nạn nhân là những tên côn đồ. Cơ thể chúng bị một thứ sắc nhọn chém liên tiếp cho đến khi nát bét. Hiện tại cảnh sát cũng đang tích cực điều tra, dựa theo những vết máu còn lưu lại theo bước chân của kẻ sát nhân."

- Nghe khiếp thật. - Tom nói sau khi đọc bài báo

- Ừ. Thôi tạm biệt nhé. Hẹn mai gặp lại. - Peter nói khi đến một ngã tư và chạy đi về nhà.

Dần dần mọi người cũng tản đi về nhà. Chỉ còn mình Anna, Mary và Jennifer đi trên con đường. Đang lúc đi thì Mary nhìn thấy một con mèo hoang bẩn thỉu và cô đá vào nó một cái, nói:

- Tránh ra con mèo này.

- Đừng đá nó chứ, sẽ bẩn giày cậu đấy. - Anna nói sau khi thấy con mèo hoảng sợ chạy đi.

- Phải nhỉ, có lẽ là tớ cảm thấy hơi mệt khi phải giả vờ tốt bụng trước mặt mọi người rồi nên mới làm một việc ngu ngốc như thế. Chắc tớ phải tra tấn con chó ở nhà sau khi về để giải tỏa căng thẳng quá. - Mary than thở.

- Tớ cũng vậy. Lúc đám thấp hèn kia đòi đi cùng chúng ta, tớ chỉ muốn hét vào mặt chúng như hét vào mặt một con súc vật mà phải cố kìm lại. Chúng dám đi cùng chúng ta như đúng rồi thế à. - Jennifer nói bằng một giọng chứa đầy sự khinh bỉ.

- Hẳn rồi. Những kẻ thấp hèn thường ảo tưởng như vậy đấy. Nếu chúng ta hành xử không đúng như đánh đập hay bắt nạt chúng thì lại bị nói là ngạo mạn. Chúng nghĩ chúng là ai cơ chứ. Những người có quyền thế thì việc đó là bình thường mà thôi. Có trách thì chỉ nên trách số phận đã bắt cái đám thấp hèn đó sinh ra trong một gia đình tầm thường. - Anna kiêu ngạo chỉ trích. - Thôi chào nhé. Tớ về đây.

- Ừ, tạm biệt - Mary nói và rẽ theo một hướng khác để về nhà.

-----Trong một căn biệt thự trong rừng-----

"Cạch" cánh cửa mở ra và hai bóng người bước vào, một người mặc bộ đồ xanh lá cây và một người đeo một chiếc khẩu trang quái dị cùng cặp kính màu cam.

- Về muộn thế.

- Ừ. Gặp vài rắc rối ở khu thương mại nên giải quyết chút thôi.

- Đám cớm sẽ tăng cao cảnh giác và đám con người cũng thế đấy.

- Rồi rồi, biết rồi mà

- Chán quá. Muốn làm điều gì đó bình thường ghê. Hay là ngày mai chúng ta sẽ đi cắm trại nha mọi người.

- Ý hay đấy, nhưng không phải ai trong chúng ta cũng có ngoại hình bình thường và nó thu hút sự chú ý của mọi người lẫn lũ cớm.

- Tôi có một thứ thuốc sẽ giúp mọi người trở lại bình thường trong 36 giờ, nên sẽ không sao đâu. Chúng ta có thể đi chơi để giải tỏa căng thẳng

- Vậy thì ý ngài thế nào, thưa ngài?

- Ba đồng ý đi nha. Con rất muốn đi.

- Thôi được, nghe cũng khá thú vị. Nhưng chúng ta phải trở về trước khi thuốc hết hiệu lực và không được gây rắc rối.

- Vậy nếu có người hỏi tên chúng ta thì sao? Nó cũng sẽ gây rắc rối không nhỏ đấy.

- Có thể dùng tên giả, hoặc không trả lời. Mà chắc cũng không hẳn là cần thiết đâu. Nếu ngoại hình không như cũ thì cũng chẳng ai nhận ra cả. Chuyện trùng tên là điều có thể xảy ra mà.

- Thế dinh thự thì sao? Chẳng lẽ để nguyên mà không phòng bị gì.

- Về dinh thự thì chắc cũng chẳng cần quan tâm đâu. Con người thường không đặt chân đến đây. Mà cho dù có thì chúng cũng nghĩ đây là căn nhà bỏ hoang và nghỉ lại, sau đó thì chúng ta sẽ có một bữa tiệc linh đình để bắt chúng im lặng mãi mãi.

- Vậy thì tớ rất mong điều đó sẽ xảy ra, và càng nhiều người càng tốt. Như vậy sẽ vui hơn mà. Hehe.

- Được rồi, tất cả lên phòng chuẩn bị đi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát vào lúc 7 giờ sáng.

- Nhưng làm gì có đồ cắm trại đâu? Đi bằng niềm tin à. Với cả nhỡ cả đám ngủ quên thì sao?

- Ta sẽ gọi các ngươi dậy đúng giờ. Còn đồ cắm trại thì ta sẽ đến cửa hàng nào đó lấy, sẽ chẳng ai biết đâu. Các ngươi về phòng đi.

Còn tiếp

Bạn đang đọc Creepypasta Family [Fanfiction]: Ngôi Nhà Của Những Kẻ Sát Nhân sáng tác bởi PhuongLinh2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhuongLinh2107
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.