Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi

Tiểu thuyết gốc · 887 chữ

Thiên Hạ Băng Vũ chưa bao giờ xài kính viễn vọng trước đây, dùng để theo dõi người khác thì càng không.

Việc này phạm pháp, sẽ bị bỏ tù.

Nhưng nơi này ở bên ngoài Căn cứ, cảnh sát nếu vẫn còn có cũng chẳng thể quản được hắn. Hơn nữa…

Vấn đề đối xử với tù nhân thời loạn thì là một vấn đề nhạy cảm mà Vũ quyết định không thèm nghĩ nhiều.

Mà, gần đây đầu óc hắn thường xuyên tản mạn. Cũng không phải là trước đây hắn rất giỏi việc tập trung hay là thế nào, chỉ là, một khi tâm trí bình tĩnh lại, trong đầu lại có một giọng nỉ non kêu gọi hắn.

Đó lại là một vấn đề cực kì nghiêm trọng khác mà Vũ cũng không thể quản.

Kiểu như ung thư thời kì cuối vậy.

“Thế nào?”

Giọng Kim Ngân vang lên có vẻ quan tâm.

“Cái gì thế nào!” Vũ làu bàu, mắt vẫn dán vào ống kính. Trong kính phóng đại một chỗ rìa nơi thành phố tiếp giáp với băng nguyên, cách cái chỗ Vũ đã tròn mắt kinh ngạc khi đi ra ngoài này lần đầu tiên cũng không xa.

Mà cũng có thể là cùng một chỗ. Từ căn cứ đi thẳng tắp về phía Tây giống như cũng chỉ có một con đường.

Cuối đường, lại đi tiếp sẽ chẳng còn phân biệt được đường với xá gì nữa, đậu một chiếc xe ...trượt tuyết.

Đó là một đống hổ lốn thực sự. Giống như một tay thợ cơ khí tay ngang nào đó đã mổ xẻ vỏ một chiếc xe con và hàn gắn bụng xe thành hình một cái váy xòe.

Váy rất lớn, bánh xe không thấy, giẫm trên váy mà đứng là một nhóm bảy tám người.

Nói cho đúng thì là một người lớn và bảy người nhỏ. Một gã thanh niên trên dưới ba mươi tuổi và một đám thiếu niên chỉ mới đứng cao đến ngực gã.

Một cái tổ hợp kì hoặc.

Nếu là trước tận thế, Vũ sẽ liên tưởng đến một giáo viên dẫn theo các học sinh của minh đi tham quan hay đại loại thế. Hiện tại…

Quan trọng hơn, bọn họ tuy rằng cũng đều mặc áo ấm, lại cũng không phải rất ấm.

Hoàn toàn không đủ để chịu đứng giá lạnh nơi này!

Nhiệt độ không khí đã ngừng giảm từ rất lâu nhưng cũng không có dấu hiệu tăng lên trở lại, ổn định ở mức âm mười lăm độ.

Người bình thường ra ngoài trời đi dạo nửa tiếng sẽ đóng thành tượng băng.

Ngay cả khi mặc kín mít từ đầu tới chân như con gấu xám, đi ngoài trời quá lâu cũng vẫn sẽ bị giá lạnh “ăn thịt”. Đó cũng là một lí do mà thành phố càng ngày càng hoang vắng, bất chấp cái sự thực là vẫn còn có hàng trăm ngàn người trú ẩn trong Căn cứ.

Ngoài các nhóm lính ra ngoài “cắt cỏ”, từ sau tận thế, Thiên Hạ Băng Vũ hình như không còn gặp người “bình thường”.

“Bọn họ là ai? Đều là NDC cả?” Vũ hỏi, rời mắt khỏi ống kính.

“Một người là, còn lại không phải.”

“Bọn nhóc không phải NDC? Chúng lại là cái thứ gì? Không phải người bình thường đi?”

“Em cũng chẳng lớn hơn bọn chúng bao nhiêu cả đâu?”

“Đừng đánh trống lảng.” Thiên Hạ Băng Vũ gạt phắt. Mà, cũng chỉ bởi vì vẻ ngoài quá mức lừa tình mà tuổi tác thực của Vũ càng ngày càng khó công đạo.

Giới tính thì càng đừng nói nữa.

“Tôi cũng không rõ.” Kim Ngân dĩ nhiên là không nhận ra cả đống tạp niệm vừa lướt qua trong đầu Thiên Hạ Băng Vũ. “Và đó là lí do mà chúng ta cần phải quan sát bọn họ.”

Nói nghe rất hợp tình hợp lí!

Chuyện Kim Ngân muốn nói, cô ta sẽ nói. Chuyện cô ta không muốn nói thì, Vũ hiện tại không có khả năng buộc Kim Ngân phải nói. Vậy là, hắn quay trở lại với cái kính viễn vọng.

Gã NDC giống như là đang thuyết giáo gì đó.

Rít!

Tiếng động lạ, cao và đột ngột khiến Vũ giật bắn mình. Khi hắn quay đầu, Kim Ngân thì đang lọ mọ với một cái đĩa tròn.

Vật kia càng nhìn càng quen mắt!

Chính là cái máy liên lạc mà Kim Ngân đeo trên cổ, nhưng bự hơn gấp ba lần.

Khi những giọng nói phát ra từ cái máy, Thiên Hạ Băng Vũ không lại giật mình nữa.

Máy liên lạc gì chứ, là máy nghe trộm mới đúng!

Hết nhìn trộm rồi lại đến nghe trộm, cũng chỉ có người xấu bản thân mới không cảm thấy chính mình là người xấu!

“...các em là tương lai của Căn cứ. Không, là tương lai của cả nhân loại!”

Giọng nói phát ra từ máy nghe trộm lôi kéo sự chú ý của Thiên Hạ Băng Vũ. Hắn cau mày lắng nghe, lát sau không kìm được bật cười.

Giữa rình mò và dụ dỗ trẻ vị thành niên, bên nào lại càng xấu xa một ít!?

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.