Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên núi

Tiểu thuyết gốc · 907 chữ

Sáng sớm hôm sau của ngày hôm sau, Kim Ngân mới trở lại.

Thiên Hạ Băng Vũ, kẻ đã chờ đợi suốt hai ngày dĩ nhiên là đón cô với một vẻ mặt bực bội.

“Tôi xin lỗi. Nhưng có chuyện rồi. Chúng ta cần phải đi!”

Nói, Kim Ngân nắm lấy tay Vũ. Khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên hi vọng.

Nhưng chẳng có gì xảy ra sất.

Nói cho đúng thì, điều Vũ hi vọng đã không xảy ra. Kim Ngân đơn giản chỉ là kéo tay Vũ chạy đi mà thôi.

Tức là vẫn phải cuốc bộ!

“Đừng có kéo! Tôi tự đi được! Ối!” Thiên Hạ Băng Vũ la lớn. Cần nhớ rằng Kim Ngân thì cao và chân thì dài hơn Vũ nhiều. Cả đôi giày đi tuyết của cô cũng xịn hơn. Bị cô kéo đi giữa băng nguyên không đơn giản chỉ là không thoải mái mà thôi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thiên Hạ Băng Vũ hỏi sau khi chật vật đứng lên khỏi hố tuyết mà hắn vừa ngã xuống.

“Tới nơi rồi tôi sẽ giải thích.”

“Nơi nào? Chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta lên núi.”

Nhưng trên núi rất nguy hiểm!

Chính cô đã nói thế!

Một lí do khác mà Kim Ngân yêu cầu Vũ giữ im lặng thì là, có tiếng nói phát ra từ cái máy liên lạc chuyên dụng hình mặt tròn với ăngten dài cô đeo ở bên tai, và Kim Ngân bận chú tâm lắng nghe nó.

Đó mới là lí do chính!

Cái máy đó, Vũ cũng từng được tặng một cái.

Tiếc là đã bị hỏng.

Vũ thậm chí không nhớ làm hỏng lúc nào.

Chạy được một lúc, Vũ bắt đầu cảm thấy mệt.

Chỉ đi bộ trong băng nguyên thôi cũng đã rất mệt, đừng nói tới chạy.

Ngựa chạy đường trường không thể thúc nước đại, là thường thức.

“Ai bảo là còn rất xa?” Kim Ngân đáp lời sau nhiều lần kêu gọi của Vũ, dù hắn chỉ chạy ngay sau mông cô.

“Không phải chúng ta đi lên núi sao?”

“Đúng rồi!”

Thiên Hạ Băng Vũ nhăn mày. Cả hai đều đang nói cùng một thứ ngôn ngữ mà nhỉ!?

“Tôi chạy không nổi nữa!” Thiên Hạ Băng Vũ quyết định nói thẳng.

“Hửm? Ồ! Cũng không có sao cả!”

Nói xong thì Kim Ngân cũng thả chậm tốc độ.

“...”

Cảm giác bực bội khó tả lại trỗi dậy trong lòng Vũ. Cần nhớ rằng, hắn vẫn đang đói.

Cái balo của Kim Ngân lúc này căng phồng phồng.

Thiên Hạ Băng Vũ nhìn chằm chằm cái balo, bước chân bất giác nhanh dần.

Tới… Gần tới rồi!

Được rồi!

Thiên Hạ Băng Vũ sờ được vào cái balo, lại cũng không còn sức lực để làm gì khác nữa. Trong tiết trời âm mười lăm độ, hắn vậy mà toát mồ hôi như tắm.

“Em sẽ bị cảm lạnh. Đợi lát nữa hạ trại và tôi sẽ giúp em lau người cho khô.” Kim Ngân xoay người, cái balo cứ thế trượt khỏi tay Vũ.

“Cái… cái gì? Hạ trại?”

“Ừ. Hạ trại. Chúng ta tới nơi rồi.”

Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Hạ Băng Vũ đã đứng ở chân núi.

Băng nguyên đã ở dưới kia và phía sau lưng hắn.

Mặt đất dưới chân Vũ cứng rắn chỉ phủ một lớp tuyết mỏng.

Cây cối mọc trên núi giờ mới thực sự là cây cối, nếu không tính đến việc thân cây thì khô gầy như củi cháy.

Chả trách mà lại đuổi kịp. Mặt đất cứng giúp tốc độ của Vũ tăng lên, trong khi Kim Ngân thì bắt đầu dừng lại.

Thiên Hạ Băng Vũ rốt cuộc vẫn đã chạy đuổi theo Kim Ngân cả ngày. Hắn không nhận ra cảnh vật thay đổi chỉ đơn giản là vì đã mệt thở không ra hơi.

“Tôi nghĩ là chúng ta đã tới kịp. Giờ, chỉ cần tìm một chỗ nào đủ cao có tầm nhìn bao quát băng nguyên để hạ trại nữa là ổn.”

Trong lúc Kim Ngân một mình hạ trại, Vũ ngồi ăn mì.

Chẳng biết đến lúc nào mới thoát khỏi cái cảnh ăn sống uống khô này!

Địa điểm hạ trại là trên một tảng đá lớn nhô đầu nhọn hướng về Băng nguyên.

Nó trông gần giống như cái vách núi trong phim vua sư tử. Thậm chí, có lí do chính đáng để ngờ vực rằng khối đá bị sét đánh chẻ thành hai nửa.

Mặt đá đen thui, dính nháp một hỗn hợp trộn lẫn của thứ gì như lọ nghẹ và tuyết.

Việc hạ trại đơn giản, không lãng phí quá nhiều thời gian. Sau khi hạ trại xong, Kim Ngân bắt tay vào việc lắp đặt một hệ thống… kính viễn vọng.

Trong cái balo của cô ta còn trang bị những thứ vớ vẩn khác nào nữa?

Balo của Thiên Hạ Băng Vũ thì ngoài thực phẩm ra cũng chỉ còn thực phẩm, hiện tại cũng trống rỗng.

Chả trách mà hai người ăn mới mấy ngày đã hết lương!

Lắp xong, Kim Ngân gấp không chờ nổi cắm mặt xuống kính và chổng mông về phía Vũ. Cô mặc quần short ngắn và đó là một tư thế cực kì khêu gợi.

Chỉ là, Kim Ngân đang quan sát cái gì?

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.