Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 Chương 35: Vào Thành Đi Dạo (3)

Phiên bản Dịch · 3599 chữ

Đường Đường thường xuyên đến đây nên đã sớm nhớ rõ nhất thanh nhị sở những cái tên học đòi văn vẻ trên thực đơn này là món gì, dùng tốc độ nhanh chóng, hiệu suất cao để chọn món ăn.

Sau đó hắn ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống bên dưới, phát hiện ra thế mà vẫn còn hai, ba nữ tử trẻ tuổi chưa từ bỏ ý định đang ngẩng đầu nhìn về phía này, kia đôi mắt như hoa như nước, kia gò má đỏ hây như đào, làm cho Đường Đường nhìn mà điên tiết. “Rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, suýt thì tức nổ phổi, trên mặt còn phải gắng sức duy trì vẻ trấn định, nghiêm trang ngồi ngay ngắn trước bàn uống trà ừng ực, nội tâm không ngừng gào thét.

Hắn biết cơn tức này có chút vô cớ, đây chính là đánh đổ bình dấm lâu năm trong truyền thuyết! Nhưng dù biết rõ những nữ nhân kia đều là người qua đường Giáp Ất Bính, hắn không nên ăn bậy giấm chua như vậy, hơn nữa hiện nay hắn ngay cả tư cách ghen tị cũng không có, nhưng mà không khống chế được, cứ cảm thấy có vấn đề gì đấy mà mình vẫn luôn xem nhẹ mới dẫn đến sự khinh suất như vậy nên phát giận, từ yết hầu đến ngực, chỗ nào cũng cháy bừng bừng, tràn ngập phiền muộn.

“Không sao, việc nhỏ mà thôi, không có gì phải tức giận.”

“A?” Đường Đường ngẩng đầu kinh ngạc nhìn sư phụ, đột nhiên có chút chột dạ, lắp bắp nói, “Sư phụ biết… biết ta tức cái gì?”

“Diện mạo mà thôi, thích nói thì cứ để cho họ nói.” Sắc mặt Lưu Vân đầy vẻ lạnh nhạt.

“Hở? Sư phụ nghe thấy bọn họ nói gì?” Đường Đường vừa hỏi xong liền cảm thấy vấn đề này ngốc, thính lực của sư phụ nghe không được mới là gặp quỷ.

“Mấy thứ vô nghĩa không liên quan, không cần để ý.” Bàn tay bưng chén trà của Lưu Vân khựng lại, đột nhiên nâng mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, “Ngươi không nghe thấy? Vậy ngươi tức cái gì?”

“…” Đường Đường nghẹn họng, hít thở sâu bày ra khuôn mặt chính nghĩa, oán giận đập bàn, “Ta chính là tức cái này! Tuy thính lực của ta kém sư phụ, nhưng ta biết dùng mắt xem a! Một đám tục nhân, thật dễ nhìn thấu!”

“Ân, vậy nên đừng để ý đến họ.” Lưu Vân lạnh nhạt như đang thảo luận trời hôm nay nắng hay mưa ngày mai lạnh hay nóng, hoàn toàn là thái độ chuyện không liên quan đến mình.

“Dạ…” Đường Đường vùi đầu uống trà, răng nanh nhẹ nhàng cọ lên miệng chén, sầu đến hận không thể bứt tóc. Thái độ của sư phụ đã rất rõ ràng, những nữ nhân kia trong mắt hắn còn không được coi là người qua đường, rõ ràng nên thả lỏng, nhưng tâm lý khó chịu hoàn toàn không giảm bớt chút nào, đến hắn cũng không biết rốt cục là vì sao lại như thế, không có tình địch, hắn rốt cuộc hoảng hốt cái gì?

Lại uống một hớp trà, bắt buộc mình chuyển lực chú ý. Ngón tay Đường Đường gõ gõ cửa sổ: “Sư phụ, ngoài những thứ này, phía dưới còn thảo luận gì nữa?”

“Phục Ma đại hội.”

“Quả nhiên là đề tài lúc trà dư tửu hậu a!” Đường Đường kê cằm lên miệng bát, nâng mắt chờ mong nhìn hắn, “Chúng ta cũng thảo luận chút về Phục Ma đại hội này nhé?”

Lưu Vân hơi sửng sốt: “… Được.”

Đường Đường đúng là rất dễ bị chuyển lực chú ý, lập tức bắt đầu hưng phấn: “Nghe ý trong lời điếm tiểu nhị, Phục Ma đại hội này xem như hoạt động lớn trong võ lâm nhỉ? Nhất định rất náo nhiệt!”

“Ân, xem như.”

“Mấy năm nay chẳng lẽ đều không có anh hùng đại hội gì đó sao, hay tuyển cử võ lâm minh chủ, luận võ chọn rể a, đại loại vậy?”

Lưu Vân thản nhiên liéc mắt nhìn hắn: “Không có anh hùng đại hội, không có võ lâm minh chủ, luận võ chọn rể không được coi là chuyện lớn, nếu không phải trùng hợp gặp được, ai sẽ chú ý?”

“Khụ… Ta chẳng phải chỉ tăng cường ngữ khí thôi sao, thêm vào cho đủ thôi, cho đủ, hì hì.” Đường Đường cười hì hì sờ sờ mũi, “Nhưng mà anh hùng đại hội võ lâm minh chủ đều không có, liệu có phải có chút đáng tiếc hay không a?”

“Ngươi từ đâu nghe thấy nhất định phải có anh hùng đại hội, võ lâm minh chủ?” Lưu Vân nhìn hắn một cái, “Giang hồ vốn là năm bè bảy mảng riêng biệt, gần mười mấy năm người có danh vọng cũng cực ít, mà hầu như đều không thích những phân tranh thế tục này nọ, muốn tập hợp người từ trời nam biển bắc lại một chỗ nào có dễ dàng như vậy?”

“Có đạo lý!” Đường Đường gật gật đầu, lại sờ sờ cằm, “Nhưng mà… Lần này chăng phải là tụ lại một chỗ hay sao?”

Ánh mắt Lưu Vân nhìn vào chén trà, rũ mi che lấp hơn phân nửa cảm xúc trong con ngươi, ngón tay chậm rãi vẽ một vòng quanh miệng chén trà, chậm rãi nói: “Nói lên có người có uy danh lại thích tìm việc xuất hiện.”

Đường Đường không nói gì thêm, hai mắt xuất thần nhìn ngón tay nhẹ nhàng chuyển động của sư phụ, chỉ trong giây lát động tác nhỏ này đã chấm dứt, nhưng trong đầu hắn lại tua đi tua lại đoạn ngắn này, tua đến nỗi não cũng rút gân, hận không thể lập tức bắt lấy tay sư phụ không buông ra.

Động tác nhỏ như vậy cực kỳ hiếm thấy trên người sư phụ, hắn vốn nên kinh ngạc một chút, nhưng trong đầu đều bị tâm tư khác chiếm cứ, cho đến khi tiểu nhị bưng đồ ăn lên, mới khó khăn phục hồi lại tinh thần, chọn mi phía đối diện một cái, phát hiện sự phụ hình như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không chú ý hắn vừa thất thần, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lưu Vân thấy đồ ăn đến, liền đặt chén trà sang một bên, nâng đũa lên gắp một miếng thịt nướng vào bát Đường Đường: “Tuy rằng hợp với sở thích của ngươi, nhưng dù sao cũng hơi nhiều mỡ, đừng ăn quá nhiều.”

Đường Đường cười hì hì gật đầu.

Lưu Vân lại gọi Thuận Tử đến, gọi thêm một bát canh gà.

Đường Đường khó hiểu nhìn bàn ăn đầy đủ hương sắc: “Gọi canh gà làm gì? Sư phụ cũng không ăn mà.”

“Cho ngươi.”

“A?” Đường Đường hoạt động quai hàm vừa ăn vừa lắc đầu, “Không cần, nhiều đồ ăn như vậy ta sợ ăn không hết.”

Lưu Vân nhìn hắn, ánh mắt lại trở nên nhu hòa, thở dài nói: “Lần này một trận giằng co suýt chút nữa lấy mạng ngươi, người cũng gầy đi nhiều, cần bồi bổ, trở về nhớ phân phó một tiếng với phòng bếp.”

Đường Đường nháy mắt bị chứng mất ngôn ngữ, ngốc nghếch nhìn hắn, hai má hơi nóng lên, chớp mắt mấy cái rồi vùi đầu vào bát, nhịp tim mất tiết tấu, hại hắn suýt chút nữa chọc đũa vào lỗ mũi.

Đợi đến khi canh gà được bưng lên, Lưu Vân dùng muỗng múc một bát nhỏ đặt trước mặt hắn, lại duỗi tay đẩy đầu hắn ra khỏi bát: “Ăn vội thế làm gì? Chậm một chút.”

“Dạ!” Đường Đường nhìn lướt qua người đối diện, rũ đôi mắt sáng vô cùng xuống, vui sướng ôm lấy bát canh được đưa tới.

Lúc này, âm thanh dưới lầu đột nhiên to lên, hơi chút ồn ào náo động.

“Hở? Có xung đột?!” Đường Đường vừa nghe thấy, vội vàng mở cửa sổ ra, cả nửa người đều thò ra ngoài, má trái viết một chữ “bát” to to, má phải viết một chữ “quái” cũng to to nốt.

Lưu Vân bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, đưa tay kéo hắn xuống: “Ăn đi.”

Đường Đường hì hì hai tiếng, nhanh chóng gắp đồ ăn vào trong bát, thăm dò nhìn sư phụ một cái, lại bưng bát cơm ghé đầu ra cửa sổ, lần này nhã nhặn một chút, chỉ ló mặt ra, bộ dạng chưa xem chưa từ bỏ ý định.

Giang hồ a! Sóng gió giang hồ a! Thử hỏi có bao nhiêu người có thể tự mình trải nghiệm?! Đường Đường khó nén kích động.

Lưu Vân không nói gì liếc mắt nhìn hắn, một mình gắp thức ăn trên bàn.

Đường Đường tùy tiện và một ngụm vào miệng, tất cả lực chú ý đều tập trung ở dưới lầu, vừa ăn vừa nhìn trong chốc lát, không khỏi thất vọng. Giang hồ phân tranh đâu ra, chỉ là có một nhóm người đến mà thôi.

Một nhóm người này ai cũng trẻ tuổi, đi đầu là một nam tử anh tuấn mắt xếch, tao nhã chắp tay chào hỏi thực khách trái phải, thoạt nhìn nhân duyên rất tốt. Phía sau nam tử anh tuấn có một đôi nam nữ đang châu đầu ghé tai, không nhìn rõ diện mạo, nhưng ăn mặc rõ ràng rất hoa quý, khác hẳn với hơi thở giang hồ của mọi người xung quanh. Hai nam tử ở sau cùng, tuy rằng khí chất không quý phái bằng một nam một nữ kia, nhưng quần áo cũng không phải dạng tầm thường.

Một hàng năm người vào cửa mãi mà vẫn chưa ngồi xuống, không ngừng có người đến chào hỏi với nam tử anh tuấn đi đầu, điếm tiểu nhị ở bên cạnh hầu hạ mãi mà người ta không có chú ý đến hắn. Chờ họ chào hỏi xong, nam tử kia mỉm cười với điếm tiểu nhị, khí độ tao nhã đi theo hắn vào bên trong.

Đường Đường chỉ nhìn bọn họ hàn huyên đến hàn huyên đi thôi cũng đã tiêu diệt một bát cơm thấy đáy, vô cùng khó hiểu gãi gãi mặt, đầu cũng không quay lại, hỏi: “Sư phụ, bên dưới là ai vậy? Sao có nhiều người quen họ thế?”

Lưu Vân nhìn sườn mặt hắn, đưa tay gạt hạt cơm trên khóe miệng hắn đi: “Người Thanh Loan sơn, đi đầu là chưởng môn của bọn họ, Loan Phượng Minh.”

“À…” Đường Đường quá mức tập trung, hoàn toàn không chú ý đến một chút xúc cảm rất nhỏ ấy, xem đến mê mẩn.

Hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thú vị, một đám nữ tử dưới lầu này đều như nửa đời chưa từng thấy nam nhân, lúc nãy còn nhìn chằm chằm sư phụ hắn, hiện giờ lại nhìn chằm chằm đoàn người này, có mấy người còn mượn cơ hội đon đả, lúc trở về chỗ ngồi còn ra vẻ thẹn thùng, làm hắn nhìn mà suýt chút nữa phun cơm.

“Hắc hắc…” Ấn tượng của Đường Đường đối với mấy người này nhất thời tăng vèo vèo. Đi nhiều thêm chút nữa, câu hết toàn bộ ánh mắt kia về nhà đi! Như vậy sẽ không còn ai mơ tưởng sư phụ nữa!

Loan Phượng Minh quay đầu nói chuyện với nữ tử phía sau, nàng kia vừa nâng mặt nhất thời khiến cho oanh oanh yến yến xung quanh giảm xuống. Âm thanh bọn họ nói chuyện không lớn, không nghe rõ được, Đường Đường liền hỏi sư phụ hắn.

Lưu Vân rất không biết nói gì với lòng hiếu kỳ của hắn, nhưng vẫn thở dài phối hợp: “Hỏi nàng muốn lên tầng mấy.”

“À…” Đường Đường gãi gãi trán, “Ồ…”

Dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng nói lớn: “Tạ công tử!”

Đường Đường vẫn nghiêng tai lắng nghe, thình lình nghe thấy tiếng hô to như vậy, da đầu tê rần lên, lại vội vàng rướn cổ về phía trước một chút.

Không ngờ chủ nhân của giọng nỏi vang dội này là chưởng quầy của quán, chưởng quầy luôn ở phía sau tính toán sổ sách tự mình ra chào đón, mặt mày hớn hở: “Ôi chao thì ra là Tạ công tử! Thật không tưởng tượng được ngài lại đến cùng Loan chưởng môn, tiểu nhân suýt chút nữa thì không nhận ra ngài!”

Chưởng quầy vừa nói chuyện vừa kích động chạy vội ra đằng sau Loan Phượng Minh, cúi gập người xuống với nam tử quần áo hoa quý kia, suýt chút nữa bẻ eo thành góc vuông chín mươi độ.

Người được gọi là Tạ công tử ngẩng mạnh đầu lên, như dẫm phải mìn bật nhanh ra đằng sau, cây quạt trong tay khưng lại, hai mắt thẳng tắp trừng chưởng quầy như gặp quỷ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn co thành một nắm, khí chất tiêu tan, căng thẳng đến nỗi giọng cũng hơi phát run: “Nhiệt tình như thế làm gì? Ngươi quen ta?”

Tiếng hô này không nhỏ, thanh tuyến kéo đến hơi chút biến điệu, Đường Đường nghe rõ rành mạch, không khỏi phì một tiếng cười văng.

Điếm chưởng quầy kia sửng sốt nửa ngày, như là bị phản ứng này của hắn làm cho hồ đồ, thật lâu mới lấy lại được tinh thần, lại ha ha cười rộ lên: “Tạ công tử thật biết nói đùa! Sao tiểu nhân có thể không biết ngài, thực đơn trong quán chúng ta đều do ngài viết. Ngài thật đúng là quý nhân hay quên a, ha ha ha ha!”

Cây quạt của Tạ công tử run lên, sắc mặt nháy máy trở lại bình thường, ho nhẹ một tiếng rung rung tay áo, nhếch đôi mắt xếch hẹp dài cười phong nhã: “Ha ha, đùa ngươi thôi, ta đương nhiên nhớ rõ.”

Chưởng quầy nhất thời mặt mày hớn hở, xem nhẹ luôn Loan Phượng Mịnh,vội vàng không ngừng mời Tạ công tử vào bên trong.

Đường Đường cau mày cẩn thận đánh giá Tạ công tử một lượt, cứ cảm thấy có chút không thích hợp, lui đầu về ngồi lại xuống bàn: “Sư phụ, Tạ Lan Chỉ là người thế nào?”

“Ân?” Lưu Vân nghi hoặc nhìn hắn, “Sao ngươi biết Tạ công tử này là Tạ Lan Chỉ?”

“Trước kia khi đến đây ăn từng nghe điếm tiểu nhị nhắc đến, nói thực đơn của họ là do Tạ Lan Chỉ viết.” Đường Đường uống một ngụm canh, trong lòng còn đang suy nghĩ cảm giác quái dị vừa rồi là gì.

Lưu Vân thản nhiên nói: “Tạ Lan Chỉ là nhân sĩ kinh thành, là tam công tử phong lưu có tiếng trong Tạ vương phủ, không thích triều đình thích phong nguyệt, bởi vậy có rất ít người gọi hắn là tiểu vương gia, đều gọi thẳng là Tạ công tử.”

“Ồ… Lại nói tiếp, Tạ Lan Chỉ là còn thần tượng của tam sư huynh nữa, tam sư huynh cả ngày mong mỏi muốn mua tranh chữ của hắn, hiện giờ trong phòng hắn cất chứa đến vài bộ trân phẩm rồi.” Đường Đường đột nhiên hưng phấn đập bàn một cái, “Sư phụ, ta có nên đi xin chữ ký hắn cho tam sư huynh không!”

“Chữ ký?” Trên mặt Lưu Vân viết hai chữ “khó hiểu” thật to.

“A!” Đường Đường gật mạnh đầu, “Bảo hắn viết mấy chữ, ta mang về đưa cho tam sư huynh, chắc chắn có thể khiến hắn mừng điên.”

“Có gì to tát, chữ của hắn chẳng phải Đàm Yến đều có sao.”

“Lần này không giống, ta bảo hắn viết chính tên sư huynh!”

Lưu Vân nhìn khuôn mặt hưng phấn của hắn, càng khó hiểu: “Viết tên hắn làm gì?”

Đường Đường sửng sốt, rốt cục nhớ ra, chuyện ký tên này chỉ xã hội hiện đại mới có, hắn cũng không biết nên giải thích với sư phụ như thế nào, gãi gãi đầu cười hì hì: “Cũng đúng, thôi vậy.”

“Ân, hôm nay hắn đi cùng với người Thanh Loan sơn, chúng ta thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Lưu Vân lại múc một bát canh đưa đến trước mặt hắn, “Uống thêm chút nữa, sắp nguội rồi.”

Hí hí…. Tính cách của sư phụ đúng là quái lạ mà! Quái lạ mới tốt! Đừng để ý đến bọn họ! Sư phụ là của ta!

Đường Đường trộm vui vẻ trong lòng, một ngụm canh húp vang sùm sụp.

Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến bước chân lúc nhẹ lúc nặng cùng với tiếng nói lớn của chưởng quầy: “May quá! Lầu hai còn đúng một gian trống, các vị đi theo ta.”

“Chưởng quầy cần chi phải phiền toái, để điếm tiểu nhị tiếp đón chúng ta là được.” Tạ Lan Chỉ lay cây quạt, ý cười gợn gợn.

“Tạ công tử khách khí như vậy làm gì? Tiểu nhân hiếm khi có được cơ hội gặp ngài, ngài không biết ấy chứ, chữ viết của ngài mang đến cho tiểu nhân bao nhiêu là sinh ý! Ngài là đại ân nhân của tiểu nhân đấy! Ha ha…”

Loan Phượng Minh đã đi được mấy bước quay đầu lại cười nói: “Lan Chỉ huynh, ngươi cứ nhận lấy lòng tốt của chưởng quầy đi.”

Tạ Lan Chỉ cười hắc hắc, động tác lay quạt càng thêm phong lưu phóng khoáng.

Cửa nhã gian của Đường Đường vẫn chưa khép lại, lúc ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy mấy người đi qua khe cửa khép hờ. Đường Đường nhìn thấy sườn mặt Tạ Lan Chỉ, đột nhiên mày hơi nhướn, lại lập tức nhăn lại. Sao người này trông có chút quen mắt a? Nhưng mà không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.

Đường Đường có chút không hiểu ra sao, hắn đến đây còn chưa được một năm, không thể nào từng gặp người này, chẳng lẽ là ảo giác?

Lưu Vân nhìn vẻ mặt như có chút đăm chiêu của hắn, không khỏi hỏi: “Sao thế?”

Đường Đường sửng sốt quay đầu lại nhìn hắn, lập tức nhoài người qua nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Tạ Lan Chỉ này trông hơi quen mắt, nhưng mà nhất thời không nhớ ra được.”

Lưu Vân nhìn khuôn mặt phóng đại của hắn trước mắt, đưa tay xoa xoa tóc hắn: “Trước kia ngươi thường xuyên ra ngoài, có lẽ đã từng gặp trên đường.”

“A, cũng đúng.” Đường Đường nhìn chằm chằm mặt sư phụ phát ngốc một lát, đỏ tai lui về.

“Tạ công tử và Loan chưởng môn cùng đến đây, cũng là đi thành Phụ An sao?” Cách vách lại truyền đến âm thanh của chưởng quầy.

“Ha ha, đương nhiên.”

“Xem ra cũng là vì Phục Ma đại hội mà đến nhỉ? Không ngờ Tạ công tử không chỉ khí độ phong nhã, mà còn có cả lòng hiệp nghĩa nữa a!”

“Đâu có đâu có, ta chỉ đến góp náo nhiệt mà thôi.” Tạ Lan Chỉ cười cười, lại cường điệu một lần nữa, “Thật sự là đến góp vui!”

Chưởng quầy không biết mình có vỗ đúng mông ngựa không, xấu hổ cười cười, vội vàng đón tiếp họ gọi món.

Đường Đường nghe xong cũng thấy vui vui, hơi chút đăm chiêu sờ sờ cằm: “Sao tùy thời tùy chỗ đều có người thảo luận Phục Ma đại hội vậy nhỉ? Xem ra giang hồ buồn chán lâu lắm rồi…”

Lưu Vân nói: “Ta dẫn ngươi đi xem.”

“Dạ?” Đường Đường giật mình ngẩng đầu.

Lưu Vân nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi muốn đi hay sao?”

“Sao sư phụ biết?”

“Đều viết trên mặt.”

Đường Đường uể oải sờ sờ mặt mình: Ta thích ngươi cũng viết trên mặt mà, sao ngươi không thấy?

“Thế sư phụ có muốn đi hay không?”

“Có cũng được mà không có cũng không sao.” Lưu Vân thản nhiên nói.

“À!” Đường Đường cong khóe miệng cười rộ lên, “Cám ơn sư phụ!”

Hai người cơm nước xong lại tùy ý đi dạo một lát, sau đó trở về sớm.

Đường Đường cảm thấy ngày hôm nay cứ như đi hẹn hò với sư phụ, suốt đường tâm tình đều tươi sáng đến nỗi suýt chút nữa không kiềm giữ được, lại nghĩ đến mấy ngày nữa sư phụ sẽ đưa hắn ra ngoài, cả người đều như sắp bay lên, ôm lấy cổ Tiểu Hắc vụng trộm ngắm người bên cạnh, ngắm mấy cái lại nhớ lại tình cảnh hồi mới học cưỡi ngựa được sư phụ cứu về rồi hai người cũng cưỡi một ngựa, không khỏi trợn mắt nhìn Tiểu Hắc dưới thân.

Sớm biết thế hôm nay đã để Tiểu Hắc bị tiêu chảy, nếu vậy có khi lại có thể cùng cưỡi một ngựa với sư phụ. Tiểu Hắc như cảm nhận được oán khí của hắn, khó chịu lắc lắc cổ. Đường Đường bắt lấy tai Tiểu Hắc xoa nhẹ mấy cái, ha ha cười rộ lên.

Bạn đang đọc Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! của Phù Phong Lưu Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.