Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim chi Sẩy Thai

2314 chữ

Cái “sau vậy” của Thắng không phải xa xôi. Ngay chiều hôm đó, tan sở về, anh đã ghé nhà Ngọc Diệp. Thái độ quá khích của cô khiến anh không yên tâm. Thay vì ngồi suy đoán lung tung chi bằng đến nhà coi tình hình cụ thể thế nào.

Không biết Kim Chi xảy ra chuyện gì? Do bị sốc nên ngã bệnh hay đi đứng lơ ngơ bị cọ quẹt xe cộ? Bởi vậy, Thắng lúng túng không biết mua quà gì tới thăm. Cuối cùng anh chọn mua hoa. Phái nữ hầu như ai cũng yêu hoa.

Khi đến nơi, Thắng thấy Quỳnh Hoa đang đứng bấm chuông liên tục, bộ dạng khá nóng ruột. Bấm chuông kiểu này cháy chuông nhà người ta mất.

Thắng tắt máy, gạt chống nghiêng, xuống xe:

- Chào Hoa.

Quỳnh Hoa giật mình quay lại:

- A, anh Thắng!

Không biết tại sao Thắng xuất hiện ở đây nên Hoa nhìn anh thắc mắc. Phát hiện Thắng đến với bó hoa, đầu óc nhanh nhẹn của Hoa lập tức họat động:

- Anh có hẹn à?

- Thế còn Hoa?

Quỳnh Hoa so vai rất đầm:

- Tiện đường ghé qua thăm hai chị em họ thôi.

Thắng cười nhẹ. Tới thăm vợ cũ của chồng ngay sau khi kết thúc tuần trăng mật? Xem ra có cái gì không hay rồi.

Không biết có phải vì nhột nhạt trước nụ cười của Thắng hay không mà Quỳnh Hoa nói như giải thích:

- Anh biết giữa chúng tôi có những mối quan hệ không thể cắt đứt. Cha mẹ chúng tôi …

Quỳnh Hoa cố ý bỏ lửng câu nói ra vẻ khó xử.

- Tôi hiểu.

Quỳnh Hoa sốt ruột nhìn vào trong:

- Cửa không khóa ngoài, đèn thì bật sáng, rõ ràng có người ở nhà. Sao không ai ra mở cửa vậy kìa?

Quỳnh Hoa bấm chuông nữa. Cô lặp lại câu hỏi của mình:

- Anh có hẹn à?

Thắng cười cười:

- Có thể coi là vậy.

Đề tài này coi bộ thu hút được sự chú ý của Quỳnh Hoa. Cô nhìn chăm chăm vào bó hoa:

- Ngọc Diệp phải không?

Thắng không trả lời, miệng vẫn cười cười. Quỳnh Hoa cho là mình đoán đúng. Cô xoay xoay cái bóp cầm tay:

- Ừ, con bé Ngọc Diệp có thể nói là rất xinh đẹp, trình độ cao, lại giàu có. Nhưng anh biết gì về tính khí của nó không nhỉ?

Thắng nghiêm mặt:

- Tôi không thích nói về người vắng mặt bằng kiểu cách đó.

Quỳnh Hoa tái mặt. Cô không tưởng tượng nổi có hạng con trai dám độp thẳng vào mặt con gái thế này. Cô “hừ” nhẹ:

- Quỳnh Hương sẽ bất ngờ lắm đây.

Quỳnh Hoa làm Thắng khó chịu thật sự. Anh và Quỳnh Hương đã là gì của nhau? Lố bịch hết sức.

Điều gì ở cô gái này cuốn hút Hào, Thắng băn khoăn. Anh không có thói quen xen vào tình cảm riêng tư người khác. Anh thích người ta chủ động trong chuyện này, dù đúng, dù sai. Nếu vui, không vui, có thể ra ngồi nhậu, uống cà phê với nhau. Nói là tao vui, tao buồn, vậy thôi. Phái nam tụi anh hiếm khi ngồi kể lể chuyện tình cảm của mình …

Rồi Thắng nhớ tới cái vẻ phẫn uất của Diệp. Không hiểu sao, anh xót cả lòng. Có cái gì đó thôi thúc anh phải bảo vệ chị em Kim Chi , Ngọc Diệp.

Tháng móc điện thoại, nhấn số. Anh muốn diễn một màn kịch hay cho Quỳnh Hoa coi. Anh bước hơi xa một chút, nói khẽ nhưng cố ý để Hoa nghe:

- Alô! Diệp hả em?

- …

- Anh đang đứng trước cổng nè.

- …

- Í chà! Đã bấm chuông đến mỏi cả tay.

Thắng cười nho nhỏ:

- Hồi nãy tắm không nghe nên không mở cửa được. Thế còn bây giờ?

- …

- Trời, trang điểm có liên quan gì tới việc mở cổng?

- …

Thắng cười lớn:

- Luôn muốn xuất hiện trước mặt anh trong dáng vẻ đẹp nhất à? Lý do nghe hay đó. OK. Anh chờ.

Thắng đóng nắp điện thoại. Quỳnh Hoa nhìn anh ranh mãnh. Vậy là không có Kim Chi ở nhà, chỉ có Ngọc Diệp thôi. Cũng không uổng chuyến tới đây, biết được thêm một tin hay ho. Sắp có trò vui để xem rồi.

Quỳnh Hoa lật ngửa hai bàn tay làm một cử chỉ:

- Không có Kim Chi ở nhà, Ngọc Diệp lại có hẹn với anh. Tôi đành về thôi - Cô lấy bao xốp đỏ treo trên xe đưa Thắng - Anh gửi chị em họ dùm tôi. Ít mứt kẹo làm quà vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật về.

Thắng lịch sự:

- Cám ơn.

Quỳnh Hoa đề máy xe, vẫy tay:

- Tôi về trước nha!

Thắng gật đầu chào. Anh đứng đợi thêm mười phút nữa. Vẫn không có ai ra mở cổng. Anh quyết định gửi xe, leo vào nhà.

Sáng nay, Ngọc Diệp có nói Chi xảy ra chuyện. Theo trực giác nghề nghiệp, Thắng nghĩ có chuyện bên trong. Người ta không thể ngủ say như thế. Bất chấp những gai là gai của bụi tường vi, Thắng thoăn thoắt leo vào.

Tìm dưới nhà không thấy ai, Thắng lao ngay lên lầu, mở tung các gian phòng tìm kiếm. Anh gần như bay tới giường khi thấy Kim Chi nằm sóng soài trên đó. Anh kiểm tra sơ bộ. Thật là may, không có dấu hiệu của việc uống thuốc tự tử.

Thắng bấm điện thoại gọi thằng bạn làm bác sỹ tới. Anh đoán Kim Chi bị suy kiệt thể chất, tinh thần dẫn đến tình trạng thiêm thiếp, vật vờ.

Chẳng bao lâu, Lộc - bạn Thắng đã đến. Sau khi khám bệnh cho Kim Chi, Lộc húng hắng hỏi:

- Cô gái này là sao với mày?

Nghe bạn hỏi, Thắng nhướng mày:

- Có vấn đề gì hả? Mày cứ nói hết với tao, đừng ngại!

Tháo ống nghe xuống, kéo mền lại cho Kim Chi, Lộc nói:

- Cô ấy vừa mới bị hư thai.

Thắng đã hiểu tại sao Lộc hỏi quan hệ của anh với Kim Chi:

- Mày nói tiếp đi!

- Cô ấy rất suy kiệt. Tao e nếu kéo dài tình trạng này sẽ dẫn đến nhiều bệnh khác như đau bao tử, thần kinh yếu,… Lúc ấy sức khỏe rất khó phục hồi.

- Mày kê giùm tao đơn thuốc. À! Sẵn tiện mày ghi cho mấy món ăn, trái cây, sữa gì gì đó mà tốt với Kim Chi .

Lộc rút viết ghi:

- Được thôi. Nhưng vấn đề chủ yếu là tâm trạng của cô ấy kìa.

Thắng thoáng đăm chiêu:

- Tao biết.

Lộc kê đơn xong, thu dọn đồ đạc đi về. Thắng vỗ vai bạn:

- Cám ơn mày.

Lộc thụi ngực Thắng:

- Cái thằng, khách khí dữ vậy.

Thắng cười:

- Để tao đưa mày về.

Lộc bước ra cửa:

- Khỏi! Ở lại chăm sóc cô ấy đi!

Thắng giữ ý:

- Tao cũng cần mua cháo và thuốc cho Kim Chi mà.

- Ừ, thì đi.

Thắng mua đồ về, lay Kim Chi dậy. Kim Chi mệt mỏi he hé mắt. Ánh đèn chói quá khiến cô không thể mở lớn mắt ngay. Chi hấp háy liên tục, chạm phải Thắng, cô hốt hoảng mở to mắt tức thì, bật dậy, kéo mền lên tận cổ, lắp bắp:

- Anh … anh…

Thắng móc bóp rút thẻ ngành ra đưa cho Chi để trấn an:

- Chị đừng sợ. Tôi là bạn của Hào. Tôi tên Thắng, đã đến nhà chị một lần, chị nhớ không?

Nghe nhắc đến chữ Hào, Chi không tự chủ, cau mày khó chịu. Thắng bắt gặp. Anh thầm lo ngại. Thần kinh cô ta yếu thật.

Kim Chi không biết Thắng đến đây làm gì. Cô nhìn anh nghi ngại:

- Anh tới đây có việc gì?

- Tôi ..

Không để Thắng trả lời, Chi cắt ngang nói luôn:

- Làm ơn, tôi đang mệt.

Thắng giữ giọng rất nhẹ nhàng:

- Tôi biết. Xin lỗi đã bất ngờ vào đây. Mong chị đừng nghi ngại. Chị ăn cháo, uống thuốc nha. Tôi sẽ đi ngay sau khi gọi điện cho Diệp về với chị.

Thắng cầm thuốc đưa cho Chi:

- Chị uống thuốc đi rồi còn ăn cháo nữa.

Chi nhiu nhíu mày. Cô lờ mờ nhớ lại mọi chuyện. Hẳn là anh đã giúp đỡ cô khi cô bị đuối đi.

Chi ngần ngừ lấy thuốc uống, sau đó đỡ chén cháo. Nhưng cô yếu đến nỗi không cầm nổi nó, may là Thắng chụp lại kịp. Cháo sánh ra tay Thắng nóng hổi.

Chi áy náy:

- Xin lỗi anh.

Thắng cười hiền:

Anh tỉnh bơ kê miệng … làm sạch cháo trên tay. Kim Chi ngỡ ngàng nhìn anh. Ừ, thì đúng là không vệ sinh, nhưng cử chỉ đó khiến Chi thấy Thắng dễ gần hơn.

Thắng đề nghị:

- Cứ để tôi cầm cho chị ăn.

Chi lắc đầu từ chối:

- Anh để lên bàn giùm. Tôi cũng không thấy đói.

Thắng thổi cháo:

- Chị phải ăn. Chị vừa uống thuốc xong mà.

Chi cau mày:

- Tôi không muốn ăn.

Thắng nhẫn nại:

- Chỉ ăn một chút thôi cũng được, nha!

Chi bực mình:

- Ơ, anh này lạ thật! Đã nói không ăn là không ăn!

Kim Chi nổi cáu rồi. Không tốt chút nào. Thắng nhún nhường:

- Vậy chị uống miếng sữa há! Chị đọc số, tôi gọi Diệp về với chị nha!

Kim Chi phản ứng ngay:

- Đừng gọi!

Thắng dò xét:

- Chị sợ cô ấy lo ư?

- …

- Vậy sao chị không chịu ăn?

- …

Thắng suy nghĩ một lát mới nói:

- Sáng nay Diệp đã gây tai nạn giao thông.

Kim Chi hốt hoảng:

- Sao?

Thắng trấn an:

- Ngọc Diệp không sao. bị xây xát nhẹ thôi.

Kim Chi thở hắt ra nhẹ nhõm:

- Con bé chưa quen đường xá ở đây. Tôi đã kêu mướn tài xế nhưng nó bướng không chịu. Kỳ này tôi nhất định bắt nó thuê người, không nhân nhượng nữa.

Thắng ôn tồn:

- Cô ấy vì lo ra. Có lẽ đang nghĩ đến chị.

Kim Chi im lặng hồi lâu:

- Tôi muốn ăn cháo, anh giúp tôi với.

Thắng cười hài lòng:

- Đựơc mà.

Kim Chi mới nuốt được hai muỗng, nước mắt đã rưng rưng:

- Làm chị như tôi thất bại lắm phải không?

Thắng tỏ vẻ bình thường:

- Đừng nghĩ vậy. Ai lại không có lúc vui, lúc buồn. Mọi thứ sẽ qua đi. Tôi nhớ khi tôi còn đi học, có một lần, thầy giáo kêu tôi lên trả bài nhưng tôi không thuộc. Cảm giác của tôi lúc đó rất tồi tệ, chỉ mong đất nứt ra để có đường chui xuống.

Mấy ngày, thậm chí mấy tuần sau đó, tôi không thể bình thường được. Tôi xấu hổ, tự trách mình ghê lắm. Tôi cứ nhớ như in ánh mắt ngạc nhiên và thất vọng của thầy, vẻ mặt bàng hoàng và hiếu kỳ của lũ bạn …

- Thắng cười ngượng nghịu giải thích - Tôi là học sinh gương mẫu, học trong một lớp chuyên của một trường giỏi nhất nhì thành phố. Ha …ha… Không phải tôi tự quảng cáo đâu nha, chị đừng hiểu lầm.

Nuốt vội miếng cháo, Chi đùa nhẹ:

- Không đâu. Tôi chỉ hiểu đúng thôi. An tâm!

Chiến Thắng cười cười nói tiếp:

- Đợi một thời gian trôi qua, nhìn lại mọi chuyện tôi thấy không kinh khủng như ban đầu nữa.

Chi hiểu Thắng muốn nói gì với mình. Cô cảm kích:

- Cám ơn anh.

Thắng thoáng lúng túng. Anh thấy mình vô duyên quá. Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, anh lại đem ra khuyên Chi như vậy, không phải tréo ngoe sao?

Anh bâng quơ:

- Gần bảy giờ mà Diệp còn chưa về. Chắc là đã đi ăn cơm với đồng nghiệp hay xã giao với khách hàng rồi.

Kim Chi xua tay:

- Không phải đâu! Có đi đâu con bé đều nói với tôi. Nó làm việc quên giờ giấc đó - Chi không giấu vẻ tự hào - Nó giỏi và có tinh thần trách nhiệm lắm. Làm cho hết việc chứ không quan tâm đến thời gian.

Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở, Diệp ào vô như cơn lốc:

- Chị đã ăn gì chưa? Em xin lỗi không coi đồng hồ, cứ tưởng còn sớm.

Chi nhìn Thắng một cái, ngụ ý “Thấy tôi nói có đúng không?”.

Thắng cũng ra hiệu cho Chi đừng hỏi gì tới vết thương của Diệp. Nói thì chậm nhưng trao đổi cử chỉ hai người thì rất nhanh.

- Chị ăn rồi! Anh Thắng đã mua cháo cho chị.

Giấu nhanh sự bất ngờ trước cuộc viếng thăm của Thắng, Diệp cao giọng:

- Cám ơn. Làm phiền anh quá.

Thắng hòa nhã như không biết ý mỉa mai của Diệp:

- Có gì đâu - Anh đứng lên - Ở chơi đã lâu, giờ tôi xin phép ra về.

- Cám ơn anh nhiều.

Diệp mở rộng cửa:

- Để tôi tiễn anh.

Ra tới ngoài, Diệp hỏi trổng:

- Tới đây làm chi?

Thắng cũng trả lời trống không:

- Thăm bệnh.

Diệp bặm môi:

- Tốt vậy? Có nói gì khiến chị tôi buồn không?

- Có.

- Anh …

Thắng ngó miếng băng trên trán Diệp:

- Nếu có sưng hay bầm tím, luộc hột gà lăn đi.

Diệp bĩu môi dài giọng:

- Cám ơn. Tôi biết cái gì gọi là H5N1. muốn tôi bị bệnh cúm gà chết thì nói đại đi.

Thắng trêu chọc:

- Bọn cường hào ác bá thường sống dai lắm. Tôi nghe đồn vậy.

Diệp tức đến mắt nổ hung quang nhưng không nói được gì. Thắng cười khoái chí vẫy tay chào Diệp. Cô ta đôi khi cũng con nít dễ sợ.

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.