Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngủ Không Được Vì Suy Nghĩ Lung Tung Và Tâm Sự Giữa Hai Me Con.

Tiểu thuyết gốc · 3316 chữ

Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi.

Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Chương 54: Ngủ Không Được Vì Suy Nghĩ Lung Tung Và Tâm Sự Giữa Hai Me Con.

....................

Thế là sau khi chơi bời thoải mái xong thì ai về nhà đấy. Tôi thì trở con em gái Lê Như Ngọc đó về nhà, còn Trúc Linh thì về nhà cô ấy.

Trên đường đi ở thành phố Bến Nguyệt này, thì Như Ngọc:

- Nè anh hai, lúc nãy anh cảm thấy thế nào? Có vui không?

Tôi nghe thế thì liền tủm tỉm mỉm cười trả lời nó:

- Sao mà không vui được chứ? Dù gì thì lâu lâu anh mới được đi chơi với Trúc Linh đã đến vậy cơ mà!

Như Ngọc nghe thế thì liền cười thầm nói:

- Hiện giờ em nghĩ rằng, đã đến lúc cả hai người nên đến với nhau rồi đấy!

Tôi nghe thế thì liền có hơi xấu hổ nói:

- Cái đó thì em không cần phải lo! Dù gì thì anh mày đây cũng dự tính hết cả rồi!

Như Ngọc nghe thế thì liền cà khịa hỏi:

- Dự tính gì cơ! Vậy là anh và cả chị Trúc Linh chưa phát triển thêm về mối quan hệ trên cả tình bạn ư?

Tôi nghe thế thì liền phản bác:

- Tha cho anh đi! Dù gì thì anh cũng đang lái xe trên đường, nếu em cứ nói như vậy thì anh sẽ cứ nghĩ ngợi lung tung mà không thể tập trung lái xe được mất!

Như Ngọc nghe thế thì liền nói tiếp:

- Thôi được, lần này thì em tạm tha cho anh! Khi về nhà thì...

Chưa nói xong, thì bụng con em gái đột nhiên kêu lên những tiếng “ọc ọc”. Tiếng kêu này liền làm cho nó có hơi xấu hổ một chút nên đã tạm thời ngưng nói chuyện một lát. Lúc này đây, nó lại nói tiếp:

- E hèm! Chỉ là bụng em nó đang đánh trống đòi ăn thôi! Anh đừng có mà để tâm!

Tôi thấy thế thì cũng cảm thấy đói, sau đó liền quyết định:

- À đúng rồi! Do bận đi chơi quá mà chúng ta chỉ kịp ăn vài món ăn vặt, nên chưa kịp ăn tối, cho nên bụng đói là phải!

Sau đó, tôi liền quyết định chốt một câu:

- Dù gì nếu em đây cũng cảm thấy đói bụng rồi! Vậy thì khi về nhà, anh sẽ nấu mỳ gói cho ăn vậy!

Khi nghe nhắc tới mỳ gói, thì Như Ngọc liền hưởng ứng:

- Yeah! Anh hai là nhất!

Tôi nghe thế thì liền khuyên nhủ:

- Thôi được rồi, em im lặng một chút để cho anh tập trung lái xe nhanh nhanh thôi!

Thế là khoảng vài phút sau đó, tôi đã lái xe trở về nhà và nấu món mỳ gói cho em gái ăn để chống đói.

....................

Đó là những gì đã xảy ra vào lúc đang lái xe về nhà, tôi lúc này vẫn còn nhớ câu hỏi của Như Ngọc là đã tiến triển mối quan hệ tới đâu rồi, đây là nguyên nhân chính khiến tôi nghĩ ngợi liên tục mà không tài nào ngủ được. Thật ra là cả hai người chúng tôi đều đã biết cảm xúc của nhau là như thế nào rồi. Nhưng mà vì ngại quá nên cũng thường xuyên nhé tránh chủ đề này, vì thế cho nên cũng khó mà không biết giải quyết mối quan hệ này như thế nào nữa.

Dù thế thì cả hai thích nhau cũng là một điều tốt, rất dễ dàng để mà nâng mối quan hệ này lên một bậc nữa.

Cứ nghĩ tới điều này thôi là làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ lắm rồi, khiến cho tôi không biết nên thể hiện cái cảm xúc thế nào ngoại trừ chỉ biết lấy hai tay ôm đầu và lăn qua lăn lại trên giường này đây nữa.

Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng:

- Việc gì tới thì cũng phải tới thôi! Không thể cứ thế mà chần chừ được, dù gì thì càng chần chừ thì càng dễ tuột mất cơ hội này thôi! Đến lúc đó thì sẽ vạn kiếp bất phục, hối phận không kịp mất!

Lúc này, nhìn trên đồng hồ thì cũng đã khoảng mười một giờ bốn mươi hai phút rồi. Lúc này, tôi chợt nhớ ra là hôm nay là ngày ba mươi mốt tháng mười hai của năm dương lịch này, tức là chỉ khoảng chừng chưa tới mười tám phút thì sẽ bước sang ngày một tháng một của năm mới.

Vì thế có thể suy ra rằng là sẽ có tiết mục bắn pháo hoa, thế là với khói quen theo hằng năm thì tôi liền cầm lấy cái chìa khóa rồi chạy xuống cầu thang tới chiếc xe, sau đó mở cốp và lấy nón lên dội thì đột nhiên nhớ ra;

- Trời đất! Ở đây làm gì có bắn pháo hoa vào ngày dương lịch kia chứ? Chỉ có ở những thành phố lớn như Hà Nội hoặc là thành phố Hồ Chí Minh mới bắn thôi!

Sau đó tôi thao nón bảo hiểm ra và than trách bản thân mình:

- Đúng là! Bản thân đã quá suy nghĩ nên không để ý trên dưới là như thế nào cả rồi!

Sau khi tháo nón ra và đem đi cất lại trong cốp xe thì tôi đi vào phòng khách, sau đó bật tivi đài HTV9 và VTV1 lên để xem bắn pháo hoa cho đỡ chán. Mà công nhận chỉ vài năm thôi mà công nghệ phát triển nhanh thật. Mới thời nào tivi mới chỉ chập chững kết nối mạng này nọ giờ đã có thể chiếu trực tiếp cả hai kênh truyền hình trở lên cùng một lúc, nên rất chi là tiện lợi, mặc dù là âm thanh có hơi hoảng loạn một chút vì phải phát hai kênh khác nhau, với vấn đề đó thì cũng đơn giản thôi, tắt tiếng là được, nhưng lại sẽ làm mất đi phần nào cảm nhận khi xem tiết mục bắn pháo hoa mất.

Lúc này, cả hai đài truyền hình sau khi kết thúc một vài tiết mục của giới trẻ thì liền đếm ngược tiết mục bắn pháo hoa trong mười giây tới, dù gì thì đây là Tết Dương lịch, vì thế cho nên Chủ tịch nước sẽ không chúc tết, cho nên màn bắn pháo hoa này chỉ là thu hút thêm khách du lịch và tập dược thử nghiệm cho đợt bắn Tết Âm lịch thôi.

Lúc này, sau khi đếm ngược mười giây kết thúc thì tiết mục bắn pháo hoa bắt đầu, cả hai nhà đài đều bật bài hát “Happy new year” cùng một lúc, nhìn hai màn bắn pháo hoa của hai thành phố lớn nhất Việt Nam đây khiến tôi đây cảm thấy ghen tị và thở dài:

- Nếu như ở Bến Nguyệt hiện giờ có bắn pháo hoa thì mình với cô ấy sẽ có một chuyến đi chơi cực kỳ hoàn hảo rồi!

Dù gì thì lòng tham của con người là vô đáy mà. Khi mà nhận đủ thứ mình muốn thì lại muốn thêm nữa, không thể nào mà ngăn cản tham muốn của bản thân trừ khi đạt được mục tiêu đó. Nhưng dù gì thì tốt nhất cũng nên kiềm chế lại, dù gì thì cố nhân đã từng nói “tham thì thâm, lận thì mạt”. Cho nên cái gì nếu cảm thấy vừa đủ thì nên thôi.

Mà nãy giờ suy nghĩ toàn đạo lý làm người nên màng bắn pháo hoa kết thúc lúc nào không hay. Khi màng bắn pháo hoa kết thúc, cũng không thể làm vơi đi cái suy nghĩ đã làm cho tôi cảm thấy mất ngủ được. Nhưng dù thế thì tôi cũng phải ráng mà đi ngủ, nếu không thì sáng mai sẽ phải ngủ nướng, đến lúc đó thì sẽ trễ hẹn với cô ấy mất.

Mà lúc này đột nhiên tôi chợt nhận ra:

- À đúng rồi! Mình nhớ là cả hai có bàn bạc là sáng ngày mai đi đâu mà. Đến giờ vẫn chưa quyết định được địa điểm thì làm sao mà đi được đây?

Lúc này, tôi cầm điện thoại lên và bấm số điện thoại của Trúc Linh ngưng rồi lại thôi:

- Ngỡ đâu cô ấy hiện giờ đang ngủ thì sao? Gọi điện cho con gái người ta vào giờ giấc này thì chả có duyên chút nào! Hay là để mai đi!

Sau khi tắt điện thoại và quyết định đi ngủ thì tôi lại nghĩ ra một phương pháp liên lạc khác:

- Hay là mình nhắn tin với cô ấy một tiếng, có gì thì sáng sớm ngày mai cô ấy sẽ gọi điện lại cho mình.

Nói là làm, tôi liền nhanh chóng bật điện thoại lại và vào ứng dụng nhắn tin để mà nhắn một dòng tin nhắn có nội dung “Trúc Linh à, vì mãi lo đi chơi nên lại quên mất chuyện bàn bạc sẽ đi đâu, nên sáng mai nếu rảnh thì điện cho mình rồi quyết định đi đâu đấy!”

Sau khi nhắn một dòng tin nhắn nhắc nhở xong, thì tôi liền tắt máy, tắt đèn và đi ngủ.

....................

Vài tiếng trước đó, khoảng hơn tám giờ tối, Trúc Linh bây giờ đã về tới nhà. Sau khi về tới nhà, nàng ta liền chạy lên phòng và nhảy phịch lên giường và úp mặt vào con gấu bông như là muốn che giấu đi cái cảm xúc xấu hổ đó. Nhưng dù thế nào, việc này vẫn không thể có tác dụng ngay lập tức được.

Lúc này, khi nhớ lại những trải nghiệm của bản thân mình trong chuyến đi chơi ấy, thì Trúc Linh lại cảm thấy hạnh phúc biết bao, sau đó mỉm cười và hát một câu:

- Là lá la! Được đi chơi cùng với anh ấy thì không gì hạnh phúc bằng!

Trúc Linh cũng không quên công ơn của một người em gái ruột:

- Còn quên Như Ngọc nữa, không có em ấy chỉ dẫn thì mình không biết phải “tấn công”, “chiếm lấy” trái tim của anh ấy ra sao đây?

Nhưng ngẫm nghĩ lại, Trúc Linh lại thở dài:

- Mặc dù cả hai đứa đã biết tình cảm của nhau rồi! Nhưng hiện giờ vẫn chưa công khai cho ai biết cả! Mình sợ rằng, sẽ có ngày Lê Ninh sẽ cảm thấy mối quan hệ này trở nên nhàm chán, rồi sau đó sẽ....

Nghĩ tới đây, thì Trúc Linh liền lắc đầu:

- Không, chắc chắn là sẽ không đâu! Dù gì thì anh ấy cũng rất uy tín cơ mà! Sao mà có thể dễ dàng là loại người ấy cơ chứ!

Dù gì thì đây cũng không thể gọi là ghen tuông được, thực chất đó lại là do tâm lý của một người con gái khi đang trong độ tuổi mới bắt đầu yêu đương, vì thế cho nên là có chút suy nghĩ vọng tưởng, với ý nghĩ khả năng xấu nhất có thể xảy ra, cho nên đó là một điều bình thường trong tâm lý của các cô gái ít nhất cũng phải có một lần.

Suy nghĩ qua suy nghĩ lại, mẹ Trúc Linh đột nhiên mở cửa phòng và thấy được cảnh tượng thú vị về cảnh phát triển tâm lý của cô con gái của mình và chợt nhớ lại:

“Sao con bé đây giống như là mình hồi mới mười sáu tuổi thế? Hồi đó cũng y như vậy, tuy không bằng bây giờ nhưng lại hoàn toàn giống nhau luôn!”

Trúc Linh lúc này chợt nhận ra có tiếng mở cửa thì đột nhiên cảm thấy giật mình như là làm phải đều gì đó mà chỉ bản thân mình biết mà không muốn ai đó biết đến vậy.

Lúc nhìn thấy mẹ vào, Trúc Linh liền nhanh chóng ngồi bật dậy và hỏi:

- Mẹ vào đây có chuyện gì không?

Mẹ Trúc Linh nhìn thấy con gái ứng xử như vậy thì bản thân cũng biết rằng là đã từng có cái cảm giác này nên hiền từ, cười nói:

- À, chỉ là mẹ mới thấy con về cho nên mở cửa ra xem con như thế nào mà thôi!

Trúc Linh liền nhanh chóng trả lời:

- Không có gì đâu mẹ! Chỉ là mới đi chơi về nên con cần nằm một chút cho thoải mái.

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì không trả lời gì, sau đó đóng rồi khóa cửa phòng, tiếp đến lại gần Trúc Linh, ngồi trên giường rồi nghiêm túc hỏi:

- Trúc Linh à, con thấy cậu Lê Ninh đây cảm thấy thế nào?

Trúc Linh nghe thế thì hai bên gò má liền ửng đỏ cả lên, có cảm giác nóng đến mức hai bên tai muốn xì khói cả ra. Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền trấn an:

- Không có việc gì phải xấu hổ đâu! Chỉ cần con nói ra cảm nhận của con là được! Dù gì thì trong căn phòng này chỉ có hai người phụ nữ với nhau, vì thế cho nên có cứ nói hết cho mẹ nghe về cảm nhận của con về chàng trai đó như thế! Rồi sau đó... sau đó...

Đột nhiên nghe thấy câu nói có hơi vấp của người mẹ, Trúc Linh liền hỏi:

- Mẹ à, sau đó thì sao?

Nhìn thấy cơ hội không thể nào tốt hơn để chọc cô con gái cưng, mẹ cô ấy liền nghĩ ra câu này:

- À thì... Mẹ nghĩ rằng liệu cậu ta có xứng đáng để mà làm chồng của con hay không thôi mà!

Trúc Linh nghe thế thì mặt lại ửng đỏ cả lên vì xấu hổ một lần nữa, sau đó thì đánh yêu vào người mẹ rồi nói:

- Mẹ này! Sao mà...

Mẹ Trúc Linh sau khi thực hiện ý đồ thành công thì cười giải thích:

- Mẹ chỉ là đang đùa với con một chút để cho bầu không khí bớt đi phần nào căng thẳng mà thôi. Dù gì thì đột nhiên được mẹ làm những điều như thế, làm cho con đây cảm thấy rằng là không biết nên làm như thế nào tiếp theo phải không?

Trúc Linh nghe thế thì gật đầu nói:

- Vâng, dù gì thì mẹ đột ngột làm như vậy, cho nên con cũng không biết là phải làm thế nào nữa?

Sau đó thì Trúc Linh lại hỏi tiếp:

- Mà mẹ này, đột nhiên mẹ hỏi con mấy câu đó để làm gì vậy?

Mẹ Trúc Linh nghe thế liền trả lời:

- Không hiểu sao chứ tự nhiên dạo dần đây mẹ thấy con đi chơi với cậu ta nhiều, cho nên mẹ cảm thấy rằng bản thân phải biết về con người của Lê Ninh thì mẹ mới yên tâm mà giao phó con cho cậu ta được.

Trúc Linh nghe thế thì hiểu ngầm rằng là mẹ cô cuối cùng cũng vì muốn tốt cho cô nên mới tò mò hỏi cô như thế. Sau đó, Trúc Linh đáp lại những cảm nhận của cậu bằng những cảm nghĩ của mình:

- Mẹ không cần phải lo đâu! Anh ấy tuy không có gì gọi là quá tài giỏi nhưng được cái khá là chăm chỉ để hoàn thành công việc được giao đấy mẹ!

Sau đó thì Trúc Linh cũng cởi mở hơn một chút và nói chuyện với chất giọng từ tốn hơn:

- Nhưng dù thế, vì có tính cách này thì con nghĩ rằng anh ấy cũng khó mà linh hoạt được trong hành động của mình, khi mà làm một thứ thì chừng nào làm xong thì mới thôi, xong việc làm của mình thì anh ấy mới chịu làm cái khác.

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì thắc mắc hỏi:

- Nhưng không phải cậu ta còn chuẩn bị đi chơi còn sớm hơn cả con sao?

Trúc Linh nghe thế liền trả lời:

- Đó là những ngày rảnh rỗi thôi! Chứ hẹn vào một ngày thường nhật thì khó lắm! Trừ khi đe dọa vũ lực thì anh ấy mới chịu bỏ làm, nếu không thì sẽ không có chuyện đó đâu!

Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền liếc mắt nói:

- Này con gái, không biết là như thế nào chứ mẹ đây cực kỳ phản đối việc bạo lực gia đình đấy! Thay là thế, còn hãy dùng nhan sắc để quyến rũ cậu ta thì sẽ tốt hơn! Nếu không thì sẽ có ngày cậu ta bỏ con theo đứa khác đấy!

Nghe lời mẹ nói chắc nịt như này, Trúc Linh không cảm thấy nghi ngờ gì. Nhưng vẫn cứ cảm thấy sai sai ở câu đầu, nhớ lại câu nói đầu tiên có hai từ “gia đình”. Trúc Linh lại ửng đỏ trên mặt nói:

- Mẹ à, người ta mới đến với nhau được một tuần thôi mà! Dù gì thì...

Chợt nhận ra bản thân mình lỡ lời, Trúc Linh liền nhanh chóng bịt miệng mình lại. Mẹ cô ấy với kinh nghiệm đầy người nhận ra điều này thì nói:

- Này Trúc Linh, hồi nãy con nói đến với nhau là như thế nào? Nói cho mẹ nghe xem nào!

Trúc Linh nghe thế thì liền lắc đầu, không phải là vì phủ nhận mà muốn giữ lời hứa với Lê Ninh, cho nên nàng ta liền lắc đầu và tìm cách trốn tránh:

- Đó là bí mật! Dù gì thì con đi vệ sinh cái đây!

Nói xong thì Trúc Linh liền đi ra ngoài, để mẹ trong phòng và lắc đầu nói:

- Con gái à, đừng tưởng mẹ đây không biết rằng hai đứa đang giấu giếm điều gì! Dù gì thì mẹ đây nuôi con từ lúc còn lọt lòng đấy! Cho nên con có nói thật hay không thì mẹ biết hết!

Thế là cuộc trò chuyện của hai mẹ con lại kết thúc một cách lãng xẹt đến như thế.

....................

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 23/10/2022.)

....................

Mục lục: "Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi."

- Tập 1: Cô Bạn Thời Thơ Ấu Của Tôi.

Từ chương 1 đến chương 6.

- Tập 2: Một Tình Yêu Mới Bắt Đầu.

Từ chương 7 đến chương 22.

- Tập 3: Kỳ Thi Học Kỳ Một Năm Lớp Mười.

Từ chương 23 đến chương 38.

- Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Chương 39: Hỏi Chuyện Và Cơ Hội Thoát Kiếp Độc Thân.

Chương 40: Chuẩn Bị Trước Chiến Đi Chơi Tại Công Viên.

Chương 41: Đi Chơi Tại Công Viên.

Chương 42: Những Lời Nói Thật Lòng Về Cảm Xúc Của Bản Thân Chuẩn Bị Được Nói Ra.

Chương 43: Tiết Lộ Cảm Xúc Của Đôi Bên, Đôi Bên Thỏa Thuận, Đi Nhà Thờ Và Ăn Trứng Vịt Lộn.

Chương 44: Khoảng Khắc Bên Gia Đình.

Chương 45: Cuối Ngày Hai Mươi Tư Tháng Mười Hai.

Chương 46: Chiến Thắng Trò Chơi.

Chương 47: Đến Tiệm Net Với Đám Bạn.

Chương 48: Chiến Thắng Trò Chơi Và Trúc Linh Bị Ốm.

Chương 49: Chăm Sóc Trúc Linh.

Chương 50: Mẹ Trúc Linh Đến Thăm Nhà Và Trúc Linh Khỏe Hơn So Với Hôm Qua.

Chương 51: Những Ngày Cuối Năm (Phần Một).

Chương 52: Những Ngày Cuối Năm (Phần Hai).

Chương 53: Những Ngày Cuối Năm (Phần Ba).

Chương 54: Ngủ Không Được Vì Suy Nghĩ Lung Tung Và Tâm Sự Giữa Hai Me Con.

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.