Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Ngày Cuối Năm (Phần Ba).

Tiểu thuyết gốc · 3291 chữ

Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi.

Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Chương 53: Những Ngày Cuối Năm (Phần Ba).

....................

- Anh này, một cái bánh kẹp Thái có giá bao nhiêu vậy?

Anh bán bánh kẹp Thái sau khi nghe câu hỏi của tôi thì liền trả lời:

- Cái nhỏ thì mười lăm ngàn! Cái lớn hơn thì hai chục ngàn! Tụi em muốn mua cái nào?

Tôi nghe vậy thì liền nhìn vào đống bánh đó thì thấy cái nhỏ có hình tròn, còn cái lớn hơn thì có dạng tam giác cân. Nhìn thấy cái bánh hình tròn nhỏ xíu vậy mà giá tới mười lăm ngàn thì hơi tiếc tiền quá, thế là tôi quyết định là mua một cái hai chục ngàn luôn. Nhưng trước khi nói ra, thì tôi hỏi hai người họ cái đã:

- Mà Trúc Linh và Như Ngọc này! Hai người muốn mua cái nào? Để cho mình bao!

Trúc Linh nghe thế thì liền ngượng ngùng nói:

- Nhưng Lê Ninh này, mình...

Không để cho cô ấy nói xong thì tôi liền ngắt lời:

- Thì có sao đâu! Dù gì thì mấy cái bánh này có bao nhiêu tiền đâu?

Như Ngọc đứng đó sau khi quan sát chúng tôi thì nhịn không nổi cười phụt lên một tiếng, tôi thấy thế thì lườm nó một phát, khiến cho nó đây phải giả bộ tằng hắng một vài tiếng để làm ra vẻ nghiêm túc, sau đó thì quay sang chỗ khác như là không có chuyện gì xảy ra cả.

Lúc này, tôi liền hỏi Trúc Linh:

- Trúc Linh này, cậu muốn ăn bánh hình tròn, hay làm hình tam giác?

Trúc Linh nghe thế thì cũng đành chịu thua, thế là cậu ấy liền nói:

- Thôi được, cậu muốn mua gì thì mua!

Tôi nghe thế thì gật đầu, sau đó thì quay sang hỏi Như Ngọc:

- Mà Như Ngọc này, em ăn cái hai chục ngàn luôn không?

Vì quá hiểu cái tính cách thích ăn vặt này của nó, nên tôi liền nói ra cái câu trúng ý nó luôn. Thế là nó liền gật đầu đồng ý:

- Ừ, vậy anh hai mua cái hai chục ngàn cho em luôn đi!

Tôi nghe thế thì gật đầu, sau đó thì hướng anh chủ tiệm nói:

- Vậy thì anh lấy giùm em ba cái bánh kẹp Thái hai mươi ngàn đi!

Anh chủ tiệm nghe thế thì liền gật đầu nói:

- Ừ, em đợi một chút! Để anh lấy đưa cho em ngay!

Vừa nói xong thì anh chủ quán liền đưa lấy ba cái bánh kẹp Thái bỏ vô một cái bọc, sau đó thì đưa cho tôi nói:

- Của em tổng cộng là sáu mươi ngàn!

Tôi nghe vậy thì liền lấy tờ một trăm ngàn đưa cho và được thối lại bốn mươi ngàn. Xong xuôi thì anh chủ tiệm nói một câu cảm ơn vì đã mua bánh.

Sau khi mua xong thì ba người chúng tôi đều đi tìm kiếm đại một cái ghế trống nào đó và ngồi nghỉ ngơi, sau đó thì cùng nhau lôi bánh kẹp Thái ra ăn.

Vừa mới lấy ra thì Như Ngọc liền cạp một cái thật bự, muốn ngốn hết một phần ba cái bánh. Tôi thấy vậy thì liền phàn nàn:

- Như Ngọc này, em ăn từ từ thôi! Không là mắc nghẹn bây giờ đây!

Vừa mới nói xong thì công nhận linh thật, chưa gì mà nó mắc nghẹn luôn rồi, thế là tôi liền thở dài nói:

- Thấy chưa? Chưa gì đã mắc nghẹn rồi này! Thôi thì em cứ đợi ở đó đi! Để anh đến chỗ kia mua một chai sâm để uống.

Vừa mới nói xong thì tôi liền đi đến chỗ bán chai nước sâm ướp lạnh, tới đó thì tôi liền nói:

- Cô ơi! Cô bán cho cháu ba chai nước sâm đi!

Cô nghe vậy thì liền lấy ba chai sâm bỏ vào bọc rồi đưa cho tôi và nói:

- Của cháu là hết mười tám ngàn!

Tôi nghe thế thì liền đưa tờ hai chục ngàn và được hối lại hai ngàn, sau đó thì ngay lập tức chạy lại chỗ con em gái và mở sẵn nắp đưa cho nó uống. Sau khi tu hết nữa chai thì nó cảm thấy đỡ hơn và nói:

- Cảm ơn anh hai, nếu không kịp thì em sẽ bị nghẹn chết mất!

Tôi nghe thế thì liền phàn nàn tiếp:

- Em cứ ăn từ từ đi! Đâu có ai giành của em đâu mà sợ?

Như Ngọc nghe thế thì liền đáp:

- Vâng, em biết rồi! Em sẽ ăn từ từ!

Thế là cuối cùng thì tôi cũng có thời gian để mà thưởng thức cái bánh kẹp Thái này, vừa cầm lên cắn một miếng thì tôi cảm thấy rằng cái bánh này đáng đồng tiền bát gạo thật. Dù gì thì bánh vẫn còn nóng thổi, nên khi ăn thì cảm thấy hương vị tràn thẳng vào miệng liền.

Thế là sau năm phút thưởng thức thì cuối cùng chúng tôi cũng ăn xong. Vào lúc này, đột nhiên Trúc Linh nói với tôi:

- Lê Ninh này, ở đây người ta cho thuê giày trượt patin kìa! Cậu có biết trượt không?

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

- Biết, nhưng lâu rồi chưa trượt lại, nên không biết thế nào đây?

Lúc này, Như Ngọc ngồi kế bên kéo áo tôi và nói:

- Anh hai này, em chưa biết trượt patin, anh hai dạy em có được không?

Tôi nghe thế thì liền nói:

- Được, nhưng em phải cẩn thận, nếu không thì sẽ té đến mức muốn ê mông lắm đấy!

Nghe thế thì Như Ngọc liền đáp:

- Dù gì thì cứ cẩn thận thì cũng chả sao đâu! Em cẩn thận một chút là được!

Thế là cả ba người chúng tôi đều đi tới chỗ cho thuê giày trượt patin, sau khi chọn được ba đôi giày ưng ý với giá thuê là hai mươi lăm ngàn đồng để thuê một đôi giày trượt patin trong khoảng thời gian một tiếng thì cả ba chúng tôi đi tới chỗ mà người ta hay tụ tập trượt ở đó.

Vừa đeo đôi giày trượt patin xong thì con em gái hầu như chả thể di chuyển được, khiến cho tôi đây phải đẩy nó ra chỗ trống trải thì mới được.

Lúc này, nó nói với hai đứa tôi:

- Anh hai, chị Trúc Linh, hai người tập cho em đi!

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

- Nhưng mà anh thấy em có vẻ hơi nhát thì phải?

Nó nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Dù gì thì em cũng mới là lần đầu đeo cái giày trượt này, cho nên em thấy hai chân không vững cho lắm!

Sau đó, nó nói tiếp:

- Mà dù gì thì mới tập nên có cảm giác như vậy thôi! Chỉ cần kiên trì một chút là được!

Thấy con em gái quyết tâm như thế thì tôi gật đầu hài lòng, sau đó thì tôi nói:

- Được! Vậy em cứ tập đi! Để anh giữ thăng bằng cho em!

Như Ngọc nghe vậy thì liền đáp:

- Vậy thì đành nhờ anh vậy!

Thế là tôi cầm lấy tay con Ngọc để nó cảm thấy an tâm, còn Trúc Linh thì cũng cầm một tay của nó để tập chung luôn. Thế là, tôi và Trúc Linh, mỗi người cầm một tay và tập cho nó tập patin.

Như là tìm được vững chắc từ hai chúng tôi, nó liền cảm thấy tự tin hơn hẳn và bắt đầu trượt trên đôi giày patin này.

Nhưng dù thế, lòng tự tin tuy tràn đầy, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Như Ngọc đi giày trượt patin, nên tôi cũng thiểu cái cảm giác đó. Cứ tưởng tưởng cái chân đột nhiên bị ép phải đi thăng bằng trên dây xem! Khi mà biết đôi chân của bản thân không có một điểm tựa vững chắc thì nó dễ mang lại cái cảm giác bất an. Và ai cũng vậy, tuy tự tin có thừa, nhưng nếu không có kinh nghiệm và kỹ năng thì cũng như không. Cho nên, khi mới trượt được một đoạn, thì dù có hai chúng tôi dẫn dắt, thì Như Ngọc vẫn té như thường.

Lúc này, vì không lường trước được, nên dù có được tôi và Trúc Linh nâng đỡ, thì Như Ngọc vẫn không thoát khỏi được bài học đầu đời đó. Lúc này, tôi liền cúi xuống và xem nó có sao không, thì lúc này, nó giàn giuạ nói:

- Đau quá anh hai ơi! Em ê hết cả mông lên rồi này!

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

- Vậy em ngồi một chút đi! Khi nào cảm thấy khá hơn thì sẽ đứng lên sau cũng được!

Thế là sau một vài phút, Như Ngọc lại đứng lên một lần nữa. Lúc này, nó nói với hai chúng tôi:

- Anh hai và chị Trúc Linh giúp em tập tiếp nào!

Thế là tôi cùng với Trúc Linh giúp nó luyện tập thêm một lần nữa, rút kinh nghiệm từ nhũng lần té trước đây. Thì mỗi lần té, Như Ngọc lại biết cách để mà... té cho đỡ đau hơn, tuy có trầy da tróc vảy một chút, nhưng cũng xem như là tạm ổn so với hồi nãy.

Cứ thế mà tôi và Trúc Linh giúp Như Ngọc trượt patin suốt một tiếng luôn mà chả hay, cho tới khi có người gọi ba chúng tôi lại thì cả ba mới biết là đã hết giờ. Thế là chúng tôi đành phải trả lại đôi giày trượt và rời khỏi quảng trường.

Ở bãi đỗ xe lúc này, sau khi trả tiền xe và vé xong thì bây giờ cũng là khoảng sau giờ rưỡi. Bây giờ, Như Ngọc quay sang hỏi tôi:

- Anh hai à! Ta có còn đi đâu nữa không?

Tôi nghe thế thì liền lắc đầu đáp:

- Không, dù gì thì ta còn phải về nhà phụ giúp buôn bán nữa! Nên để ngày mai thì có thể tha hồ mà đi!

Trúc Linh nghe thế thì đáp:

- Lê Ninh này, nếu vậy thì sáng mai cậu định sẽ đi vào lúc mấy giờ?

Tôi nghe thế thì liền suy nghĩ một chút, sau đó rồi đáp:

- Chắc là khoảng bảy giờ đi! Tới lúc đó thì cậu tới nhà mình để chuẩn bị cùng nhau xuất phát!

Trúc Linh nghe thế thì gật đầu đáp:

- Ừ, vậy thì cứ như vậy đi!

Nói xong thì tôi chở con Như Ngọc về nhà, nhưng lại không may hay, đường về nhà bị kẹt cứng hết cả rồi. Làm cho tôi buộc phải đi đường vòng thì mới được. Vì phải đi đường vòng, nên đường tới nhà xa hơn mọi hôm một chút, nhưng so với con đường kẹt cứng này, thì nó còn nhanh chán. Vậy là sau hơn mười phút xuất phát quảng trường, thì cuối cùng chúng tôi cũng đã trở về nhà.

Vừa tới nhà thì tôi và con em gái liền chạy vào tiếp ba phụ mẹ ngay, dù gì thì quán xá bây giờ cũng khá đông khách rồi, nên không thể cứ đứng trơ ra đó được. Thế là vì hôm nay quá là đông khách, nên bán tới mười một giờ luôn rồi mới nghỉ ngơi, dù gì thì phải chạy qua chạy lại như thế thì cũng khiến tôi đây cảm thấy có hơi mệt, nhưng thấy được rằng hôm nay bán buôn đắt như vậy, thì tôi đây liền quên hết đi nỗi mệt mỏi.

Lúc này, thì cũng là mười một giờ, nhưng tôi không thể tài nào mà ngủ được, với lại thì cũng quên ăn tối ngoại trừ cái bánh kẹp Thái ra, nên tôi cảm thấy rằng là có hơi đói bụng, thế là tôi liền xuống bếp kiếm xem là có món gì ăn không. Sau một hồi kiếm qua kiếm lại thì chỉ còn mỗi cơm với thịt là còn xót lại, tuy có hơi thiếu thốn một chút vì những món kia đã được bán hết vào lúc nãy rồi, nhưng ít ra thì cũng vẫn có thịt, nên xem như là vẫn đỡ. Sau khi chuẩn bị bữa ăn xong, thì tôi liền ăn một bữa cho cái bụng bớt đói và đi lên giường ngủ, kết thúc một ngày cuối năm dương lịch.

....................

Quay lại vài tiếng trước, sau khi đi chơi xong với Lê Ninh, thì Trúc Linh nhập bọn với các bạn nữ trong lớp khi đang dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, tuy vô tình là như thế. Nhưng khi gặp mặt, thì các bạn nữ đó cũng không quên rủ cô bạn thân của mình đi theo. Dù gì thì cũng là bạn thân trong lớp của nhau, nên Trúc Linh không có lý do gì để mà từ chối cả, nên cũng đồng ý theo luôn.

Lúc này, Trúc Linh hỏi các bạn nữ:

- Nè, mọi người định đi đâu thế?

Như, bạn của Trúc Linh nghe thế thì trả lời:

- Tụi mình tới trung tâm thương mại chơi một chút thôi!

Sau đó, Như hỏi ngược lại:

- Mà Trúc Linh này, cậu có đem theo nhiều tiền không? Nếu không thì để tụi mình bao giùm cho!

Trúc Linh nghe thế thì lắc đầu đáp:

- Mấy cái này các cậu không cần phải quá lo lắng lắm đâu! Mấy cái này thì đừng có chơi bời quá nhiều là được!

Sau đó, Trúc Linh cùng với đám bạn thân chạy tới trung tâm thương mại tỉnh Bến Nguyệt, vì hôm nay là cuối năm, nên có hơi đông người một chút, gây khó khăn trong việc đỗ xe. Sau khi chật vật đổ xe xong thì Trúc Linh cùng với cả đám bạn tiến vào bên trong trung tâm thương mại, ở trong đó, nhìn thấy mọi người ở đây khá là đông đúc, làm cho Trúc Linh cảm thấy có hơi ngại.

Nhưng dù gì thì cũng lỡ đồng ý với đám bạn là đi chung rồi, nên cũng không thể bỏ về giữa chừng được.

Vừa vào tới bên trong thì cả đám liền tới quầy đồ ăn ngọt và kêu những món ăn yêu thích của bản thân, riêng Trúc Linh thì kêu ly kem ốc quế.

Sau khi kêu món và được dọn ra bàn xong, thì cả đám bạn đều cùng nhau hưởng thức những những món đồ ngọt ngon lành này.

Nhìn cái ly kem ốc quế ngon lành và trông ngon miệng này, thế là Trúc Linh không nhịn nổi nữa, vậy là cô gái liền nhanh chóng cầm lấy cây muỗng cà phê và múc một miếng kem lên và đút vô miệng

Lúc này, vừa mới cầm một muỗng cà phê đút vô miệng xong, thì lập tức một vị cực kì ngon lành tấn công thị giác, làm tê liệt các giác quan tạm thời của cô gái, làm cho Trúc Linh đây muốn lưu giữ hương vị đó trên đầu lưỡi mãi mãi. Dù gì thì so với nam giới, nữ giới có nhiều đầu lưỡi vị giác nhiều hơn, nên cảm nhận được nhiều vị hơn nhiều. Vì thế, mọi hương vị trong món kem ốc quế này, Trúc Linh cứ thế mà tận thưởng cái cảm giác tuyệt vời này. Vậy là sau mười lăm phút, thì cuối cùng Trúc Linh cũng ăn xong cái ly kem ốc quế có giá khoảng bốn mươi ngàn đồng này. Tuy đối với một học sinh như Trúc Linh đây có hơi đắt một chút, nhưng cũng xem như là hợp túi tiền.

Sau khi ăn kem xong thì đám bạn rủ nhau đi lên tận lầu hai chơi vài ba trò chơi điện tử. Vừa đi lên thang cuốn xong thì cả đám liền định tản ra, nhưng liền thôi. Dù gì thì ở đây cũng quá đông người đi. Tản ra thì chỉ có mà lạc, với lại thì thân cô thế cô ở trốn đông người cũng chưa chắc an toàn gì mấy, cho nên là đi chung với nhau là sẽ ổn hơn là tách đoàn. Lúc này, Trúc Linh nhớ ra và nói với đám bạn:

- Này các cậu, trước khi muốn chơi thì phải mua xu chứ! Chứ không mua thì không chơi được đâu!

Cả đám bạn nghe vậy thì lập tức mới nhớ ra là còn có chuyện mua xu, cho nên liền đi tới quầy bán xu, vừa tới quầy bán xu, thì mỗi người liền mua cho bản thân cỡ mười lăm xu, nếu tính giá là mỗi xu hai ngàn, thì tổng cộng mỗi người tiêu khoảng ba chục ngàn. Mua xu xong xuôi, thì cả đám bạn liền đi tới quầy gắp thú bông để mà chơi.

Dù gì thì gặp thú bông chả phải là một trò dễ dàng chút nào, thế nhưng lại rất được các bạn nữ đây cắm đầu vào chơi vì mấy chú gầu bông dễ thương, dù gì thì chỉ bỏ vài ba ngàn đồng mà thu được một chú gâu bông dễ thương thì quá là lời còn gì bằng. Nên dù có tốn vài chục xu, thì các bạn nữ đây cũng quyết tâm là ít nhất phải gấp được một chú gấu bông dễ thương cho bản thân mình.

Cầm lấy đồ gạt đó, từng người trong đám bạn liền điều khiển cái tay gắp để gắp những con thú nhồi bông yêu thích của mình, tuy trình độ của từng người, thì có người gắp một cái liền ngay, hoặc là có người phải gắp hai ba cái thì mới xong, sau khi gắp xong những con thú nhồi bông thì mỗi người cầm một con thú nhồi bông của mình đến những khu trò chơi khác, sau khi chơi xong vài trò thì cả cũng tới tám giờ tối, nên liền quyết định là giải tán, ai về nhà nấy.

....................

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 23/10/2022.)

....................

Mục lục: "Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi."

- Tập 1: Cô Bạn Thời Thơ Ấu Của Tôi.

Từ chương 1 đến chương 6.

- Tập 2: Một Tình Yêu Mới Bắt Đầu.

Từ chương 7 đến chương 22.

- Tập 3: Kỳ Thi Học Kỳ Một Năm Lớp Mười.

Từ chương 23 đến chương 38.

- Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Chương 39: Hỏi Chuyện Và Cơ Hội Thoát Kiếp Độc Thân.

Chương 40: Chuẩn Bị Trước Chiến Đi Chơi Tại Công Viên.

Chương 41: Đi Chơi Tại Công Viên.

Chương 42: Những Lời Nói Thật Lòng Về Cảm Xúc Của Bản Thân Chuẩn Bị Được Nói Ra.

Chương 43: Tiết Lộ Cảm Xúc Của Đôi Bên, Đôi Bên Thỏa Thuận, Đi Nhà Thờ Và Ăn Trứng Vịt Lộn.

Chương 44: Khoảng Khắc Bên Gia Đình.

Chương 45: Cuối Ngày Hai Mươi Tư Tháng Mười Hai.

Chương 46: Chiến Thắng Trò Chơi.

Chương 47: Đến Tiệm Net Với Đám Bạn.

Chương 48: Chiến Thắng Trò Chơi Và Trúc Linh Bị Ốm.

Chương 49: Chăm Sóc Trúc Linh.

Chương 50: Mẹ Trúc Linh Đến Thăm Nhà Và Trúc Linh Khỏe Hơn So Với Hôm Qua.

Chương 51: Những Ngày Cuối Năm (Phần Một).

Chương 52: Những Ngày Cuối Năm (Phần Hai).

Chương 53: Những Ngày Cuối Năm (Phần Ba).

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.