Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấu Chấm Hỏi.

Phiên bản Dịch · 1721 chữ

Một ngày lại trôi qua. Có lúc tôi tự hỏi mình rằng tại sao vẫn tiếp tục sống trên cõi đời này? Mặc dù tôi đâu còn là con người? Tôi sống, à không…Tôi ở lại dương thế…Phải chăng vẫn còn điều gì đó luyến tiếc, điều gì đó mà tôi chưa đạt được? Nhưng…đó là gì? Tại sao tôi vẫn chẳng nghĩ ra? Chẳng biết mình muốn gì nữa. Ngày qua ngày, tôi vu vơ chờ đợi…Phải chăng tôi chờ đợi một tia sáng cho cõi đời đã chết của mình???Buồn tẻ và chán chường là những cảm xúc trong tôi, một con ma nữ chưa được siêu thoát. Có những câu hỏi mà chưa bao giờ tôi có thể trả lời được, như :Tại sao tôi chết? Tôi đang chờ đợi điều gì?...

Hai tuần sau khi gặp Hạ Minh, cuộc sống của tôi lại trở về với bóng tối và những cuộc dạo chơi. Nhưng thật sự, nó rất vô vị và tẻ nhạt…Tôi vẫn thế, vẫn thích trêu đùa mọi người, chìm đắm trong mọi trận cười để tránh sự cô đơn ấy…Tôi thường không để ai nhìn thấy và tiếp tục săn lùng tất cả các thú vui chọc ghẹo.

Đêm nay trăng tròn, là khi mà tôi thỏa thích vẫy vùng với nó. Ánh trăng đẹp và huyền ảo, đôi khi mông lung và đáng sợ hơn mọi ngày. Tôi lê bàn chân nhẹ bẫng của mình lên ven cầu, men theo rìa, tôi nhắm mắt, hít cái không khí mát lịm vào lồng ngực…Đó cũng là thú vui khi còn sống. Phía dưới kia, mọi thứ vẫn thế, vẫn bãi bồi màu mỡ, phù sa…Vẫn bụi hoa dại khẽ rung mình dưới ánh trăng…Vẫn cơn gió ấy…Vẫn tiếng nước cuồn cuộn đổ ập vào chân cầu…Trời đã khuya, nơi đây yên bình và thanh vắng hơn bất cứ đâu. Chẳng có gì thay đổi…thế mà chính bản thân tôi lại là người thay đổi. Tôi không còn vui tươi và hồn nhiên vờn nhau với làn gió mát, với khóm hoa xinh…không còn đùa mình với dòng nước mát…Tôi không còn cất lên tiếng hát như trước đây đã từng. Ừ…vì tôi là một con ma…

Tôi không muốn chấp nhận sự thật ấy…Tôi vẫn còn đâu đây với khát vọng làm người…Khát vọng được một lần say mê trong cái gọi là men tình yêu…

Những người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời tôi, là những kẻ chẳng ra gì. Đôi lúc tôi tự trách ông trời rằng tại sao không thể cho tôi một mối tình để tôi có thể lưu luyến cõi đời này hơn. Tôi chưa yêu bất kì ai, chưa một lần rung động. Vì thế, đến khi trở thành ma nữ, tôi vẫn còn là một kẻ cô đơn, chưa biết mùi vị của tình yêu, không hơn, không kém…

Đôi mắt tôi vô hồn hướng về phía bãi bồi, lúc này, tôi đã thoát khỏi cái suy nghĩ mông lung hồi nãy. Từ trên cầu nhìn xuống, một đốm sáng đang nhỏ dần…Có lẽ đã xuất hiện từ khá lâu rồi nhưng tôi không để ý. Hình như có ai đó…

“Hay là một con ma trơi nhỷ???”

Thật tức cười cho hiện trạng của tôi lúc này. Có con ma nào mà lại chột dạ và sợ hãi khi nhìn thấy một con ma khác không nhỉ???

Thoắt ẩn hiện, nó từ sau cái đốm sáng ấy đi đến…

“MAaaaaaa”

Và cạnh đốm sáng ấy chính là một bóng đen…Nó đang loạng choạng đứng dậy…

“Ơ…Tôi không phải ma. Cô hét cái gì vậy?” – “Nó” quay lại nhìn tôi.

“Hơ hơ…Anh…Hạ Minh…” – Trời tuy tối nhưng tôi có thể nhận ra đó là anh! Hạ Minh. Người đàn ông duy nhất được vinh hạnh đi ăn chung với tôi tối hôm đó!

“Là…là cô sao? Sao cô lại ở đây khuya thế này?”

“À…là…là…Mà sao tôi phải nói cho anh chứ?”

Tôi dương đôi mắt lên, nhìn Hạ Minh, giờ này, tôi mới phát hiện ra mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Giống hệt lần trước…

“Sao anh lại ở đây?”

“Sao tôi phải nói cho cô chứ?”

“Hừ…”

Ánh lửa nhỏ kia vẫn bập bùng cháy, ngang mặt sông, nó trở nên lung linh và huyền ảo hơn. Còn tôi và Hạ Minh chẳng ai nói thêm lời nào, anh ta ngồi bệt xuống lớp cát dầy trên bãi bồi, ném cái nhìn vào sâu trong ngọn lửa…Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại ngồi xuống đó, cạnh anh ta. Im lặng…

Gió từng cơn giật nhẹ khiến ngọn lửa lúc như muốn bùng lên, còn có khi lại tưởng chừng tắt ngấm! Phải chăng, có gì đó đồng cảm giữa tôi và Hạ Minh khiến cả hai chúng tôi đều im lặng và nhìn vào khoảng không. Ừ. Mỗi người chúng tôi, ai cũng có những tâm sự riêng của mình và tất nhiên, chúng tôi cần sự cảm thông, chia sẻ trong yên lặng. Hơi rượu trong cái con người kia vẫn đang tạt ngang qua tôi, nhẹ dịu nhưng cay nồng, phảng phất sự đau khổ không thể nói nên lời.

“Sao cô không về?”

“Tôi cũng không biết nữa…”

“Cô về đi, muộn lắm rồi”

“Tôi quen với nơi này hơn anh đấy!”

“Ý cô là tôi cướp chỗ của cô?”

“Nếu đúng”

“Vậy tôi đi”

“Ngồi yên đó đi”

“Sao? Sợ ma à?”

Haha…Ma? Tôi mà sợ ma sao? Ngu ngốc. Tôi muốn quát thẳng vào mặt anh chàng này và nói rằng tôi chính là ma đấy! Nhưng kẽ miệng tôi chẳng thể phát âm ra những từ ấy. Tại sao tôi lại muốn che giấu chứ? Hay tôi sợ anh ta quẳng dép rồi chạy mất? hay tôi sợ mình cô đơn? ở lại nơi đây một mình như trước kia? Hay…hay…

“Ừ, sợ!”

Hạ Minh lại im lặng, đôi mắt anh sâu hơn, hàng lông mày trĩu xuống như đang gánh vác một chuỗi buồn thê thảm. Tất cả mọi thứ thuộc về anh như trùng lại, dằng dặc nỗi đau đớn tận trong tim ấy như đang vò xé anh…

“Cái cô…Lệ Tuyết gì gì đó…”

Anh thoáng thay đổi nét mặt, các cơ như co lại, khó khăn nhìn tôi.

“Sao…sao cơ?”

“Là bồ anh hả?”

“Ừ”

“Đó là nguyên nhân?”

“Ừ…”

“Tại sao? Nói tôi nghe được không?”

“Cô ta…yêu người khác rồi!”

“Tại sao?”

“Vốn dĩ, cô ấy là của tôi…Nhưng từ khi hắn xuất hiện, Lệ tuyết dường như thay đổi…”

“Ừ. Hiểu rồi.”

“Cô thì hiểu gì chứ? Cô đã từng yêu chưa?”

“Chưa”

“Vậy thì không hiểu được đâu. Tình yêu. Thật rắc rối. Tôi mệt mỏi quá. Đến chính người con gái tôi yêu cũng không giữ được.”

“Và thế là anh lao đầu vô rượu?”

“Hừm…”

“Hèn nhát”

“Cô nói gì?”

“Có giỏi thì đi cướp lại đi.Như thế này thì được gì?”

“Hừm…”

Chúng tôi đã nói chuyện. Khá nhiều. Cho đến khi Hạ Minh thiếp đi bên đống tro tàn, lửa tắt ngấm…Tôi đứng dậy, nhìn anh ta rồi trở thành hư ảo…Và tất nhiên, khi anh ra tỉnh dậy, sẽ chẳng có ai đâu, lúc ấy tôi đang trong chăn ấm ở ngôi nhà của mình rồi!!!

Nhưng…Thoảng đâu đây…Vẫn còn tôi…

Chín giờ khuya, tôi choàng dậy, y như một đứa trẻ con đón nắng sớm trong ngày. Nhưng tôi lại đón bóng đêm về bên mình. Thực ra là tôi hơi mệt, muốn chợp mắt thêm chút nữa nhưng khổ nỗi ai đó cứ đập cửa uỳnh uỵch. Hàng xóm gần nhà tôi chỉ dám ngó sang rồi lắc đầu thở dài. May thay chẳng ai xía vô, nói cho cái người đang đập cửa ấy rằng : “Nhà có ai ở đâu mà đập!!!”. Tôi chẳng muốn cái con người kia giật mình hoảng sợ khi biết được sự thật ấy. Dù đó là ai…

Tôi nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa ra, ồ! Là anh ta… Bóng đêm đen đặc và u ám trên khuôn mặt ấy, dường như anh ta đang cần một lối thoát! Trong màn sậm sặc mùi lạnh lẽo của khí trời rét mướt thì người đàn ông ấy hiện lên như một vị chúa của bóng tối. Lạnh lùng và đơn độc. À, thế nếu vậy chẳng nhẽ tôi là nữ hoàng của cái nơi này, tôi cũng cô đơn không kém!…Và vị chúa tể kia đang chờ tôi ra mở cửa???

Gió rít mạnh từng hồi, tôi dùng sức mạnh của mình hé hờ cánh cửa. Chiếc Lamborghini chìm vào yên lặng, đèn xe tắt ngấm…Hạ Minh bước vào trong sự ngạc nhiên ghê ghớm của tôi.

“Xin…lỗi, tôi đã làm phiền cô muộn thế này…”

“Anh đến đây làm gì?”

Tôi chau mày nhìn Hạ Minh. Sao anh ta có thể cuốn hút như thế được nhỉ? Cái đôi mắt ấy…Chả nhẽ, tôi còn mỗi phần hồn lại bị anh ta hút mất sao? Tôi ví mình như yêu nữ cơ mà. Anh ta đâu phải là yêu nam???

Đừng…Anh ta là một con người bằng xương bằng thịt…Nhưng phảng phất chút khác lạ mà tôi chẳng tài nào định hình được.

“À…Tôi…Tối qua, à hôm trước…tôi cảm ơn cô…”

“Chuyện gì nhỉ?”

“Chuyện cô cho tôi ngủ nhờ một đêm ở đây ý!”

“Ơ, vậy à, tôi chẳng nhớ nữa”

“Tôi muốn trả ơn cô!”

“Anh chưa trả ơn tôi hả???” (bệnh cũ tái phát!!!)

“À…rồi nhưng…”

“Thế muốn gì ở tôi nữa???”

“À không…”

“Vậy về đi tôi còn đi chơi!”

“Giờ này á?”

“Ừ”

“Tôi đi cùng cô được chứ!”

“Ờ, tùy anh. Ra xe đợi đi. Nhớ không được bật đèn và gây tiếng động nhá”

Cuộc vui đêm nay của tôi, chẳng có nhẽ lại phải thêm sự góp mặt của anh ta? Cái anh chàng kì quặc. Dẫu thế. Tôi vẫn thấy vui vui…

Tôi và anh duy trì mối quan hệ với nhau như thế đấy, Cứ vài ba tuần, Hạ Minh lại đến tìm tôi, nhào vô các trò đùa nghịch chọc ghẹo của tôi. Khá vui! Tuy nhiên, anh ta vẫn chẳng hề biết Tôi Là Một Con Ma…

Bạn đang đọc Chuyện tình ma nữ của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.