Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Cuộc Hẹn.

Phiên bản Dịch · 1708 chữ

Ánh nắng chiếu nhẹ vào phòng, vờn nhẹ lên khuôn mặt và mái tóc dài chấm eo của tôi. Nhưng tôi không thích điều đó. Tôi hơi khó chịu, choàng dậy và khép cánh cửa sổ lại. Căn phòng lại về với bóng tối. Như mọi khi, tôi ném mình xuống giường và vùi đầu ngủ tiếp. thế nhưng trong cơn buồn ngủ, tôi cảm nhận được mình đang đè lên một vật gì đó mềm và ấm ấm…

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Và…

“áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Cái quái gì thế này???”

Tôi hét to tới mức “cái vật đó” vội vàng bật dậy như lò xo. Các bạn có thể tưởng tượng được không? Nếu như hàng xóm của tôi…nghe thấy tiếng tôi hét…(Họ sẽ run bắn lên vì sợ hãi…tiếng hét bên căn nhà không người ở!!!)

“Ái…Cô…cô là ai???”

“Cái gì vậy? Tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh là ai? Sao dám ngủ trên giường tôi hả. Hả hả???” ( Bệnh cũ tái phát, tôi chẳng nhớ gì cả…)

“Tôi…tôi không biết…híc híc”

“Đi…đi mau…Đồ biến thái.Dám vô nhà tôi à? Mà…” – Tôi đắn đo một chút – “Mà anh vào đây bằng cách nào???”

“Tôi…Sao tôi lại ở đây…Sao…sao…” – Anh chàng lạ mặt kia ấp úng, mặt đỏ ửng lên như kiểu con gái sau đêm tân hôn…

“Sao sao cái con khỉ khô ý. Anh là trộm hả???” – Sao tôi lại hỏi câu ngớ ngẩn như thế chứ. Nếu là trộm thì anh ta còn ngủ trên giường của tôi làm gì cơ chứ.

Nhìn cái người đang ngồi trên giường kìa, mặt anh ta co lại, xấu hổ và hơi sợ (Có lẽ sợ tôi báo cảnh sát) khiến tôi cũng bật cười. Anh ta làm sao mà nhớ nổi chứ. Vì chính tôi cũng có nhớ gì đâu!!!

“Tôi…Tôi không phải là ăn trộm…Tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây nữa…”

“Không phải thì thôi. Lúng túng ghê vậy.”

“Tại cô…dữ quá…” – Vừa nói anh ta vừa gãi đầu, cái vẻ nam tính biến đâu mất, trông anh ta như một đứa trẻ con!

“Ờ, dữ vậy quen rồi. Hi. Nhìn anh đẹp trai thế chắc cũng không phải người xấu ha!”

“Tất…tất nhiên. Tôi là Hạ Minh, là bác sĩ tâm lí.”

“Ờ, còn tôi là Hồng Ngọc…là…à…đang là sinh viên năm hai.”

Tôi và anh bắt đầu nói chuyện với nhau như vậy đó. Nhưng dĩ nhiên, tôi vẫn chả nhớ gì về chuyện tối qua cả!

“Để chuộc lỗi, tôi…tôi có thể mời cô đi ăn chứ?” – Anh ta nhỏ nhẹ đề nghị, hình như sợ tôi từ chối thì phải. Nhát thật!

“Bao giờ?”

“Trưa nay hoặc bây giờ cũng được. Cô đồng ý nhé!”

“Tối nay thì OK. Tôi không thích ánh sáng” – Có lẽ tôi vừa hớ một câu!

“Sao cơ?”

“À không. Ý tôi là tôi thích đi ăn vào buổi tối hơn!”

“Thế tối tôi đến đón cô nhé.”

“OK. Giờ thì anh về đi, tôi muốn ngủ!!! Cửa không khóa. Thế ha!”

Vừa dứt lời, tôi lăn xuống cái ổ của mình, mặc kệ người đàn ông kia đang thắc mắc với thái độ kì cục vừa xong với người con gái cũng…kì cục nốt.

Chiều buông xuống, tôi đã ngủ một giấc khá dài (đối với người bình thường thì là như thế!). Tại sao tôi chẳng thấy đói như những con ma khác nhỉ? Tôi chợt nhớ ra là mình có một cái hẹn vào tối nay, liền lấy ngay giấy bút ghi lại và thầm ngưỡng mộ chính bản thân mình khi đã nhớ được cái hẹn ấy!

Màn đêm chuẩn bị ập xuống khắp Sài Gòn đông đúc, tôi đang đứng trước gương và chọn cho mình một bộ váy thật đẹp. Như thế để làm gì nhỉ? Tại sao tôi lại đồng ý đi cùng anh ta chứ? Tôi đâu có muốn ăn uống gì đâu? Haizzzzzzzzzzz!

Một chút son, chút phấn, chút mascara… Chúng thêm phần lộng lẫy cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của tôi. Tôi tự hào về điều đó. Trông tôi lúc này chẳng khác gì cô công chúa nhỏ trong mấy chuyện cổ tích xứ Nhật Bản. Môi đỏ, tóc đen, má hồng…

Không để Hạ Minh chờ, tôi chuẩn bị rất nhanh chóng để ra với anh. Chiếc Lamborghinitrắng đang đậu trước cổng nhà. Tôi có thể làm bất cứ việc gì trong bóng tối để không ai phát hiện ra ngôi nhà có ma, nhưng việc anh chàng kia đậu xe trước cửa nhà tôi khiến bao ánh mắt nghi hoặc và sợ hãi. Tôi ra hiệu cho anh tiến xe lên thêm một đoạn rồi thoát ẩn thoát hiện đã yên vị trên chiếc xe kiêu ngạo ấy.

“Chiếc xe khá đẹp đó!” – Tôi nói một câu khiến Hạ Minh thoáng giật mình khi mới đó tôi còn đứng trong sân mà giờ đã ngay cạnh anh.

“À…”

“Giờ đi đâu?”

“Cô muốn đi đâu? Hôm nay cô là khách mà!”

“Tùy anh, ăn gì và ở đâu cũng thế. Không quan trọng!”

Giọng nói và cách nói của tôi…Cộng với hơi lạnh bám quanh người tôi…Chắc hẳn, ai đó đang rùng mình…

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng KING BBQ. Nhà hàng này tọa lạc tại khu ẩm thực của trung tâm thương mại Vi (tầng B03), rất yên tĩnh và gần gũi với phong cách mang đậm văn hóa Hàn Quốc. Tôi hơi choáng ngợp giữa cái ánh sáng nơi đây, hay nói cách khác là khó chịu!

“Anh có thể đưa tôi đến nơi khác được không?”

Trước vẻ mặt bối rối của tôi, Hạ Minh hơi ngạc nhiên.

“Cô không thích nơi này sao?”

“Sang trọng và lịch sự, nhưng tôi không thích những nơi sáng như thế này!!!” (lại hớ một câu)

“Sáng??? Ý cô nói là ánh sáng?”

“Ờ, cũng gần như thế. Tôi muốn ăn bánh tráng trộn!” – Bỗng nhiên, tôi nghĩ ra một món ăn mà chỉ ở những nơi ngõ hẻm sặc mùi bóng đêm mới có. Để che giấu thân phận mình…

“Ở đâu cơ? Tôi chưa ăn bao giờ.”

“Bất cứ ngõ hẻm nào cũng có, anh cứ đi đi”

“OK”

Gần đó, tôi cảm nhận được hương vị của bánh tráng trộn đang lan tỏa. Một ngõ hẻm…

“Cô cậu dùng gì?”

“Cô cho con hai suất bánh tráng trộn nha”

“Có ngay”

Hạ Minh đậu xe ở gần đó, đi bộ theo tôi vô trong quán nhỏ rồi ngắm nghía xung quanh.

“Lạ lắm sao. Hi. Chưa tới đây bao giờ hả?”

“Chưa. Hì…”

Một lúc sau, cô bán hàng mang ra hai suất bánh tráng. Nói thực là tôi không muốn ăn vì tôi đâu có đói. Nhưng vẫn phải ăn thôi. Ít nhất nơi này cũng hơn cái nhà hàng sáng chói kia. Sáng phát khiếp!!! Nghĩ đến ánh sáng, tôi lại rùng mình…

Bánh tráng mềm nhưng vẫn dai, ngọt ngọt, chua chua, có vị thịt bò mặn mà, đậu phộng rang bùi, lại thêm trứng cút vừa béo vừa thơm. Cái hương vị này quá quen. Khi tôi còn sống, hình như đã có lần tôi ăn chung với đám bạn. Cái vị ngon độc đáo của bánh tráng trộn nhờ vào một chút ớt cay và rau răm thái nhỏ.

“Cô suy nghĩ chi vậy?”

“Hả…À, tôi đang nhớ xem đã từng ăn món này chưa ý mà”

“Haha…Buồn cười thật. Ăn hay chưa mà cũng không nhớ sao?”

“Ờ, tính tôi vẫn thế mà. Anh ăn đi, ngon không?”

“Quá ngon luôn. Lần đầu tiên tôi ăn món này đó!”

“Cũng phải thôi, nhìn anh sang trọng thế, lại là bác sĩ tâm lí, đến những nơi như thế này làm gì kia chứ.”

“Thì giờ đến và ăn rồi nè. Nhờ cô đó”

“Thế có phải anh lại mang ơn tôi không nhỉ?”

“Cũng có thể lắm. Hihi. Lần sau cô lại đưa tôi tới đây nữa nhé. Mà quán này mở về đêm à?”

“Quán cô mở từ chiều đến giờ đó con. Chủ yếu phục vụ học sinh trường bên kia kìa” – Cô bán hàng đang rửa chén bát gần đó xen vào cuộc nói chuyện. Hạ Minh dạ vâng rồi ăn tiếp. Có vẻ anh ta rất thích món này. Tôi thì chỉ ăn một chút thôi…

Như chợt nhớ ra điều gì, tôi bỏ chiếc đũa trên tay xuống, lấy giấy lau miệng rồi quay sang Hạ Minh.

“Anh mới bị bồ đá hả?”

Anh chàng đang say sưa thích thú với đĩa bánh tráng thì suýt sặc, tôi chìa khăn giấy cho anh ta.

“Sao…Sao…”

“Cái cô Lệ Tuyết đó đá anh hả?”

“Cô…Sao cô biết?”

“Hình như tối qua tôi nghe thấy anh gọi tên cô ta.”

“Nói mớ?”

“Phải”

“À…”

“Sao, ngại à. Không nói thì thôi”

“Tôi với cô ấy yêu nhau được ba năm rồi, cô ấy kém tôi một tuổi. tức là 25 tuổi. Chúng tôi sắp đính hôn thì cô ấy lại bỏ đi mà không nói lời nào…” – Nói đến đây, hạ Minh hơi nghẹn ngào, thì ra đó chính là lí do anh ta uống nhiều rượu như vậy.

“Ồ…Vậy à? Thế giờ anh tính sao?”

“Tôi vẫn đi tìm cô ấy, một tháng rồi, hôm nay là lần đầu tiên tôi không trong trạng thái say! Nhờ cô!”

“Thì ra trên đời này cũng có người đàn ông ngốc nghếch như anh hả?”

“Sao cơ…”

“Người ta bỏ đi tức là hết yêu anh rồi, tìm kiếm chi cho vô ích”

Tôi có thể nhìn thấy và cảm nhận được vẻ mặt, tâm trạng của Hạ Minh lúc này, anh ta đang rất buồn. Lén trút ra một tiếng thở dài…

“Tôi xin lỗi.”

“Không có gì…Có lẽ cô nói đúng…”

Tôi im lặng, anh cũng im lặng…Không ai nói thêm điều gì nữa cho đến khi ra về, chiếc xe trắng lại đỗ gần nhà tôi…Tôi biến mất vào bóng đêm và để lại cho Hạ Minh vô khối bất ngờ…

“Cô gái này…”


Bạn đang đọc Chuyện tình ma nữ của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.