Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Xét

Tiểu thuyết gốc · 2403 chữ

Trong Hà Nam phủ thành.

Tại phủ nha đại viện, ngồi trên chủ vị là một trung niên nhân, kim bào xích long, bên cạnh người này có ba nam một nữ, là hoàng tử công chúa của Liệt quốc mới từ kinh sư đến đây, thấp hơn có Đông Tây nhị xưởng xưởng chủ, hai vị Linh sứ, bên dưới là Tri châu Tĩnh Châu Lạc đại nhân, một vị Tri phủ Hà Nam, Nhị vị Châu chủ, rất nhiều người liên quan…..bên ngoài là thị vệ, hộ vệ, ám vệ các loại giăng kín đảm bảo an toàn.

Hai bên đại đường của đại viện ngồi bốn người trung niên nhân đều cẩm y các màu, áo choàng đủ sắc, tất cả đều thêu Long hổ hai hình, sau bốn người đều có bốn vị hộ vệ làm cảnh, bên cạnh mỗi người đều có một vị thanh niên nam hay nữ đứng, chỉ duy nhất là một người trung niên đứng sau đó là có hai thanh niên đứng cạnh.

Chính là bốn vị vương gia của tứ quốc dẫn đội đến đây, hôm qua bọn hắn tổ chức bãi săn bí mật bị người chém giết sạch sẽ, chỉ duy có Lương quốc một vị thái giám võ giả và một vị hoàng tử thân vương được cứu trở lại, lần này xuất động đoạt bảo còn chưa thấy bảo vật đâu đã thiệt hại nặng nề, các quốc gia vương thất đã tổn hại ba bốn vị thiên kiêu.

Đặc biệt trương giương còn là bốn cái ghế ngồi bốn người, y phục lần lượt có hình, Hổ Lang Ưng Ngạc, chính yêu tộc tứ thánh Hổ Sực đại thánh, Lang Thiên đại thánh, Ngạc Khôn đại thánh, Ưng Sào đại thánh, lần này dẫn tụ bốn tộc thiên kiêu ra tranh đoạt bảo vật, nhưng cũng vậy, bảo vật chưa thấy tăm hơi mà mỗi tộc đã tổn thất ba bốn chục vị thiên tài, vài vị thiên kiêu.

Bọn họ hôm nay đến đây chính là đòi công bằng, áp lực lên Liệt Quốc phải truy tra giao ra hung thủ.

Đoàn người này tranh cãi từ sáng đến qua trưa, hiện tại đã sang chiều, gần 6 tiếng đồng hồ vẫn chưa ngã ngũ, Liệt quốc cho rằng các ngươi che giấu thân phận tiến vào làm loạn, tự làm tự chịu, còn các phương cho rằng Liệt quốc làm ra giăng bẫy bọn họ, hiện giờ phải cho các bên một cái công đạo, giao ra hung thủ, thuyết phục mọi người.

“Đã các vị khăng khăng muốn tìm, vậy thì có thể tự do tra xét, nhưng bản vương chỉ có một yêu cầu, cấm chỉ làm loạn phủ thành, nếu không đừng nói chuyện mặt mũi, khi đó chính là binh giao tương khởi” Liệt quốc thân vương Ngũ vương gia Liệt Chiến nói.

“Chỉ cần các vị không ngăn cản làm khó, việc này chúng ta tự tra, nếu Chiến Ngũ vương chỉ nói mà không làm, ở sau lưng gây khó dễ công việc của chúng ta, vậy cũng không trách chúng ta binh giao tương khởi” mấy người kia lần lượt thống nhất đồng ý.

“Yêu tộc thiên kiêu cấm chỉ không được động chạm đến phàm nhân, cấp thấp tu giả” Liệt Chiến nhìn chằm chằm tứ thánh nói.

“Chúng ta đồng ý, chỉ tra rõ hung thủ bắt hắn đền tội mà thôi”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là thiên điều khế ước, chúng ta cũng không muốn hao tổn một vị tu vi cao để đánh đổi lấy một vị thiên kiêu” Ưng Sào đại thánh nói.

Cuối cùng tất cả giải tán, trong phòng chỉ còn đoàn người Liệt quốc vẻ mặt âm trầm

“Đám người này quá hiếp bức chúng ta rồi, vương thúc chuyện này chúng ta chiếm lý mà lại có thể dễ dàng đồng ý với bọn chúng sao” một vị thanh niên trẻ tuổi chắp tay hành lễ nói với Liệt Chiến.

“Lén lén lút lút đến đoạt bảo, còn cố ý gây sự, chết cũng đáng đời” một vị thiếu nữ khinh thường nói.

“Còn không biết mất mặt, chỉ đi săn một đám phàm nhân và cấp thấp tu giả cũng để bị người phản sát, thật sự ngu không ai bằng, còn xưng danh vương tử một quốc, thật sự kéo thấp thân vương huyết mạch chúng ta” một người khác khinh bỉ nói.

Liệt Chiến đảo mắt nhìn đám con cháu, tất cả im lặng, lại quét mắt đám quan viên sau đó lạnh lùng lên tiếng

“Truy tìm người lùn như trong hình miêu tả, dùng chân ảnh kính chiếu xét từng người từ các thôn đến phủ thành, ai có dịch dung hóa trang bắt giữ ngay, tra hỏi tìm ra người này cho bổn vương”

“Rõ” tất cả chắp tay không dám phản bác nói.

Tại Ninh châu thành lúc này cũng túc mục không kém, trong phủ đường ngồi hai vị châu chủ, thêm một tri châu, ba đại thế gia, tứ môn phái dẫn đầu là Thái Huyền môn, cùng với thần bổ của Lục phiến môn.

“Một trăm năm nay mới có một vụ án chấn động như vậy, Linh Tiên cảnh Linh Vực cấp Thôi gia lão tổ vậy mà bị người đáng phá lĩnh vực, sau đó bị cực đại chưởng lực chấn nát thân thể, thần hồn cũng theo đó đánh tan, ngay cả tích huyết phục sinh, thế thân con rối, hồi sinh phù lục cũng vô hiệu”

“Ta Thái Huyền môn vừa truyền đến tin, siêu cấp thiên tài Thôi Linh Tuyết của Thượng Thiên Sơn bị người giả dạng đồng môn, lừa ra sơn môn đánh chết, người này giả dạng thành số một thiên tài của Đại Trúc phong tên là Mạnh Thanh Sơn, qua tra xét, hồn đăng của Mạnh Thanh Sơn sau đó cũng đã tắt, trước đó cực phẩm phong linh căn Trần Bách Liên của Minh Thái hồ cũng đã tắt, tất cả mọi người truy tra thì đầu mối đều là tại Ninh châu thành, kẻ này hướng về Thôi gia và thế lực của Thôi gia ra tay”

“Thôi gia cao tầng lãnh đạo và dòng chính chết sạch, chỉ còn lại chi tộc, kẻ dưới và thân nhân, hiện nay đã rơi khỏi tầng thứ thế gia, ta đề nghị để ổn định dân tâm, nên nhanh chóng giải quyết chuyện này” một vị trung niên nhân lên tiếng.

Mọi người nhìn hắn, ai cũng hiểu ý tứ, nhưng rất khó có ai có thể thản nhiên nói ra việc chia cắt Thôi gia tộc vào lúc này, việc này có thể âm thầm làm nhưng kẻ này lại đường đường chính chính viện lý lẽ.

“Phương huynh nói có lý, Thôi gia ảnh hưởng rất lớn đến một vùng, ta ủng hộ Phương huynh, việc này ta Lâm gia xin nhận, sau 3 ngày sẽ nắm hung thủ giao ra, Lâm gia chúng ta chỉ cần năm thành lợi ích làm thù lao” một vị béo nam tử cười vang nói.

Đám người sắc mặt khó coi, nhất là quan phương một bên, rõ ràng là thảm án nhưng các thế lực hầu như không ai coi trọng, ngay cả Thái Huyền môn cũng chỉ tra xét lên việc đệ tử của mình, hoàn toàn không quan tâm hung thủ diệt sát Thôi gia.

Để tránh câu chuyện chuyển hướng quan phương lấy ra cường ngạnh thái độ, ép các thế lực phải phối hợp truy tra, truy xét hung thủ, cuối cùng nhất trí phong toả truyền tống trận, dịch trạm ba ngày, mời Thiên Cơ điện dò tìm hung thủ, kết hợp với thần bổ xem xét tra án.

Minh lão đầu là thần tra án của Lục Phiến môn, người này tu vi chỉ có Tụ Khí, tuy không cao nhưng vẫn là thần bổ cấp bậc vì thủ đoạn tra án của hắn cực kỳ cao.

Tại Lục Sa bang nhìn xem các nơi đánh giết, vị này liền đưa ra hình ảnh minh hoạ.

“Nơi đây đánh giết tứ vị đường chủ, một vị bang phó, theo như hiện trường có thể thấy hung thủ là người lùn cao tầm 134cm, sải tay cỡ 50cm, thân hình không có gì đặc dị, thân pháp cực nhanh, một chiêu về bên phải ra chưởng chếch lên đánh chết một người, sau đó vòng sang bên đánh chết người nữa, rồi lại lướt tới va chạm với vị phó bang chủ, hoàn toàn áp chế hắn đánh ra, lấy gấp trăm lần lực lượng nhẹ nhàng đánh chết, không có phá hư hoàn cảnh xung quanh, chứng minh người này chưởng pháp viên mãn lại hung mãnh, phẩm cấp khá cao, nhưng cách thức ra tay lại không phải lấy tu vi cao áp chế hẳn thế nên suy đoán kẻ này tu vi chưa đến Tiên Thiên cảnh”

“Từ các hiện trường khác, cho thấy hung thủ hoàn toàn lấy cuồng mãnh chưởng lực nhẹ nhàng đánh chết nạn nhân, duy chỉ có Thôi gia lão tổ là chống đỡ được người này, lĩnh vực cấp độ lão phu không am hiểu, nên không dám bàn đến, nhưng từ độ phá hư thì có thể thấy người này là một thuần tu võ giả, nhưng tu vi chỉ ở Khí Tức, lại vượt hai đại giai đánh chết người, thiên kiêu như vậy chỉ có thể có vài trăm người, đều ở cấp độ thừa kế hoặc ở trong chiến đường của siêu cấp môn phái, hay chân truyền của thánh địa mới có thể sinh ra”

“Thật sự là siêu cấp môn phái hay thánh địa làm”

Đám người lúc này nghe vậy liền sinh ra hối ý, phải biết hiện nay tình thế vi diệu, nhân tộc cần phát triển nên các vương quốc quản lý lãnh thổ nhưng chiến lực cao phải nói đến các siêu cấp đại phái, và đặc biệt là nhân tộc duy nhất thánh địa, Thiên Trì Thánh địa.

“Chuyện đến bây giờ có lẽ chỉ có thể lấy Thái Huyền môn làm đầu, đến cấp độ siêu cấp môn phái thì Liệt quốc cũng chỉ có 3 môn phái, bảy quốc còn lại mỗi nước cũng chỉ có hai đến ba môn phái mà thôi, còn Thánh địa đó là cấp độ chỉ có thánh nhân trong hoàng cung mới có thể hỏi tới, chúng ta có tra ra cũng khó có thể làm gì được đối phương”

“Đừng nói bắt người ta, nếu thật là Thánh địa môn nhân, chỉ cần có lý do chính đáng đó chính là huy động Ninh châu quân san bằng vài gia tộc cũng không ai dám phản kháng”

“Chính là, dù sao cũng có kết luận hung thủ chỉ một người gây ra, lại không vô cớ lan đến người khác, chỉ gây sự với Thôi gia và Thái Huyền môn, chúng ta cũng chưa có tổn hại gì”

…….

Đám người gồm gia chủ các thế gia, gia tộc, lão bản lớn đều âm thầm bàn tán đưa ra quyết sách của bản thân, sau đó khéo léo một hồi đưa đẩy với các vị Tri châu, Châu chủ, Lục phiến môn, âm thầm hành quân lặng lẽ đi về.

Vốn tưởng là giang hồ án bình thường, khiêu khích đến uy quyền của thế gia và hoàng quyền nhưng lại lòi ra cực đại thiên kiêu huyết án, con mèo nửa, cho dù có tìm ra hung thủ, thật sự là môn nhân của Thánh Địa thì các ngươi dám ra tay chấp pháp sao? Hay lúc đó lại cung kính đón rước người ta nữa.

Lại nói đến Cảnh Vĩ, lúc này hoàn toàn không biết tình hình Ninh châu, vượt qua Dự châu an toàn về tới Tĩnh châu.

Cảnh Vĩ về tới Hà Nam phủ thì truyền tống trận và dịch trạm đã bị phong toả lại ba giờ, sau đó dò xét ra mới biết, tất cả dịch trạm đều sẽ trang bị chân ảnh thạch dò xét, trên đường phố từng khu cũng từng đội quan binh tra xét từng người bằng chân ảnh thạch.

Chân ảnh thạch, một loại khí cụ thần cấp nhưng ẩn chưa một loại chân thực quy tắc, có thể soi rõ bản thể của từng vật cho dù có biến ảo che giấu cỡ nào.

Trừ khi ngươi nắm giữ giả dối quy tắc mới có thể 50-50 lừa qua được nó, già đời thì còn lừa được chứ non tay một chút vẫn bị chân ảnh thạch soi chiếu như thường.

Cảnh Vĩ đành phải biến trở lại nguyên dạng bản thân, Thiên quyết dù cho lợi hại nhưng hiện nay cũng chưa đến mức độ có thể đánh lừa được quy tắc, trừ khi tu luyện dịch dung thuật tới mức độ nắm giữ “lừa dối quy tắc”, nhưng hiện tại Cảnh Vĩ chưa thể ngắn hạn mà làm được việc này.

Cảnh Vĩ cuối cùng dùng cách giảm bớt sự chú ý, theo chân một đoàn thương nhân tiêu cục mấy chục người, bình yên lẻn ra khỏi sự kiểm tra gắt gao của phủ thành, lẫn các thế lực đang truy tra, dù sao cũng chỉ là một đứa bé phàm nhân sáu tuổi, chắc là gia quyến của đám thương nhân tiêu cục này, miễn chân ảnh thạch soi ra đúng bộ dạng cũng không ai làm khó hết.

Âm thầm lén lút rời khỏi đoàn người sau khi ra khỏi phủ thành, tìm nơi vắng vẻ xuyên qua rừng sâu, bắt đầu theo hệ thống địa đồ chỉ đường, Cảnh Vĩ khởi lên thân pháp chưởng thế, chạy bộ về thôn, đây cũng không phải lần đầu Cảnh Vĩ tự xuyên rừng đi về, khi trước cảnh giới thấp đã từng chạy xuyên từ Hoàng Hà Trấn đến Hà Nam phủ trong đêm, sau đó lại chạy từ Hà Nam phủ đến thôn nhà, lúc ấy là chạy gần 20 tiếng liên tục.

Hiện nay cảnh giới tăng lên, thần thông có sẵn, dù cho An Nội thôn cách Hà Nam phủ 500km thì cũng chỉ mất hơn hai giờ phi độn toàn lực là đến.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.