Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Về

Tiểu thuyết gốc · 2146 chữ

Trong Thái Huyền môn

Cảnh Vĩ đang cắm cúi đi đường, tiến đến tàng kinh các, bỗng nhiên phía trước hiện ra một đoàn người, hai vị nam tử cũng với sáu người hầu.

“Họ Mạnh, sao ngươi lại ở đây, Liên sư muội đâu” một nam tử chặn đường hỏi.

“Tránh ra, Liên sư muội ở đâu ta không biết”

Cảnh Vĩ lạnh lùng, cao lãnh, mặt nghênh hơn nhìn trời liếc hai kia nói, thái độ cực kỳ vênh váo.

“Ngươi chính là đi cùng sư muội xuất môn, hiện giờ ngươi ở đây lại còn nói sư muội ở đâu không biết” một người chất vấn.

Cảnh Vĩ không biết hai thằng ngu này làm sao có thể là đệ tử nội môn của đại phái siêu cấp được, đầu óc ngươi não loằng a, người bình thường có ai hỏi như vậy, một người có chân có tay tự do đi lại, dù cho là cùng xuất môn cũng không thể quy định là sau đó sẽ gắn bó cùng nhau chứ.

“Nàng cùng ta ra khỏi sơn môn liền từ biệt, ta chỉ là công cụ người a, các ngươi bị lừa, ta cũng bị lừa, chúng ta liếm cẩu nhiều năm như vậy, liếm ra lông cũng không ít, ta cũng không trách các ngươi, dù sao giờ có lẽ nàng đang ở đâu đó cùng với một người nào khác” Cảnh Vĩ hạ thấp thái độ vênh váo, lúc này tỏ ra chân thành, thực tình thực ý, vỗ vai hai người an ủi.

Hai người nghe vậy thì sững sờ, trong đầu muôn vàn ý tứ như vạn mã bôn đằng, loạn thành một đoàn, chưa kịp nói gì sau phút ngơ ngác đã thấy vị “Mạnh sư đệ” đi xa mất.

“Tiêu huynh, hắn nói là thật?”

“Ta cũng không biết, nhưng Liên sư muội không phải nhân phẩm như vậy, nàng là thuần khiết, ngây thơ a, có khi chỉ vì một bông hoa bình thường ta tặng, không phải quý hiếm linh dược gì cũng thấy nàng cười vui sướng”

“Đúng thế, Liên sư muội có khi chỉ một chút pháp khí (pháp khí này khác với thang bậc đo chung cấp độ “Pháp” của vũ khí tu tiên trong truyện, đây chỉ là từ thường dùng của tiên giả để nói về các loại binh khí mình dùng) nhỏ nhoi, hay chỉ vài nghìn linh thạch nhỏ là đã vui vẻ cả ngày rồi” người còn lại bổ sung.

“Đáng chết a, tên này được tiện nghi còn khoe mẽ, còn dám đàm điếu sau lưng nói xấu Liên sư muội, nhằm ý đồ ảnh hưởng đến ấn tượng của chúng ta về sư muội, nhưng hắn không biết, chúng ta đâu dễ dàng tin lời của hắn”

“Lần sau còn gặp ta quyết không tha cho hắn, nếu còn dám nói xấu Liên sư muội ta sẽ gọi hắn lên sinh tử đài quyết đấu”

Hai người tỉnh lại, cực kỳ phẫn nộ thi nhau nói

Cảnh Vĩ không biết hai người còn trò chuyện, nếu biết thì bản thân cũng chỉ còn thật sự là nhả rãnh, con m* nó, các ngươi đây là liếm cẩu vô song a, liếm đến trụi lông, tiến vào đến lớp da rồi ây, dù sao thì đại phái danh môn đệ tử cũng chỉ là thiên phú linh căn tốt, còn đầu óc thì có thể không có thiên phú như vậy cũng bình thường, chỉ cần thả ra ngoài bôn ba, rồi bị người lừa đến chim nhỏ cũng mất, lúc đó khắc sẽ khôn ra.

Vận mệnh này quá chiêu sự rồi, trước đó hỏi rõ, họ Mạnh này một thân lạnh lùng sống khép kín, không giao tiếp rộng ngoài vài ba người đồng môn a, thế nào mới tiến đến đã gặp chuyện vụn vặt, nếu thêm ba chuyện như này chắc hết ngày nay cũng chưa xong mục đích đến được Tàng Thư lâu.

Tìm trong trữ vật của “Mạnh sư đệ” tìm ra cái mặt nạ siêu ngầu, đeo lên, dù sao người này trong môn phái cũng cao lãnh khó gần, luôn luôn đeo trên mặt mặt nạ a.

Tiến tới tàng thư lầu các, đưa ra lệnh bài cho trưởng lão trông coi.

“Ngươi có hơn một vạn điểm cống hiến, đã đủ đổi một môn siêu phẩm cấp thấp công pháp, tiến vào chọn một môn sau đó mang ra đây đăng ký a”

Một lão nhân tóc dài râu trắng, tiên y phiêu bồng, khí chất thư thái, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn “họ Mạnh” nói.

“Tạ ơn trưởng lão” Cảnh Vĩ cúi người nhận lại lệnh bài, chắp tay lễ độ nói.

“Còn nữa, lần sau trong môn phái không được đeo mặt nạ, các ngươi người trẻ nhiều trò quái dị, đám lão nhân chúng ta nhìn không quen”

Cảnh Vĩ trong lòng vạn mã lao nhanh, chửi thề mấy chục lần, đây là gây sự a, chắc chắn là gây sự, người khác quái dị ngươi không nói gì, riêng đến mình lại bị soi.

Trước đây tên kia một chân giày đỏ một chân giày trắng ngươi không nói, sau đó còn có một tên cũng mũ trùm đầu giữa ban ngày, phong cách âm trầm ma giáo ngươi cũng không nói, lại có một nữ nhân đội mũ rộng vành che che lấp lấp còn hơn ta ngươi cũng không nói, quá đáng hơn là còn một tên công tử mặt hoa da phấn nhưng râu ria xồm xoàm, thân hình vạm vỡ, hắn còn mặc váy ngắn hở cả nội y ra ngươi cũng không nói, hay là ngay phút trước một nữ nhân cũng đeo mặt nạ nửa quỷ nửa người còn dị hợm hơn ta ngươi không nói, đến lượt ta, đơn thuần chỉ một chiếc mặt nạ thương thường ngươi lại ý kiến.

“Đa tạ trưởng lão chỉ dạy, đệ tử cất đi ngay” cung kính tháo bỏ mặt nạ cất đi, Cảnh Vĩ tiến vào tàng kinh các.

“Ký chủ, tại đây võ kỹ, tiên pháp, công pháp, pháp quyết mỗi cái đều có trận pháp phòng hộ, không sao chép thu tập được”

“Chúng ta cũng không cần công pháp, chỉ cần tạp đàm, lịch sử, tranh luận nghị luận của các trường phái, du ký, việc lạ sách, tất cả đều là mở mang kiến thức thư tịch, một điểm cống hiến mở ra được một giá, chúng ta lần lượt mở ra tìm đọc”

Cảnh Vĩ dùng điểm cống hiến mở ra tạp sách khu, tiến vào, mỗi giá sách đều có vài nghìn mai ngọc giản, giá cả cũng cực kỳ rẻ, chỉ 1 điểm cống hiến một giá sách, lần lượt đụng chạm mở ra từng viên từng viên.

“Tích thu nhập tạp sách nội dung hoàn thành”

“Tích thu nhập tạp sách nội dung hoàn thành”

“Tích thu nhập tạp sách nội dung hoàn thành”

…….

Liên tục thanh âm vang lên, Cảnh Vĩ tốn hơn hai giờ, đi gần bốn mươi giá sách mới thu hết mấy vạn mai ngọc giản nội dung tạp học về cho hệ thống, không hổ là siêu cấp đại phái nội tình.

Dù sao cũng là còn một vạn điểm, không dùng thì lãng phí, Cảnh Vĩ liền mở ra trận pháp của một mai ngọc giản giá trị 1 vạn điểm cống hiến, sau nửa giây hệ thống báo đã thu chép thành công.

Rời khỏi tàng thư các, liếc nhìn điểm đỏ cách đây 40km liền rời đi, trước sự ngạc nhiên của trưởng lão kia, rất hiếm có đệ tử tiến vào mà tay không rời đi, kẻ này có một vạn điểm vậy mà chỉ vào sờ soạng tạp sách xong đi ra.

Sau đó xem xét công pháp mất một vạn điểm nửa giây rồi trả lại, không hề đi ra đây đổi lấy chính bản, lập thề thệ ước a, rốt cuộc là hắn có định tu công pháp kia không.

Lại nói về hai nam nhân liếm cẩu, sau khi đụng độ Cảnh Vĩ khoảng gần hai giờ trôi qua liền có hạ nhân chạy tới thông báo

“Tiêu công tử, Minh Thái Hồ vừa báo ra, Bách Liên tiên cô hồn đăng dập tắt, hiện tại môn nhân Minh Thái hồ đang khắp nơi xuất động truy tra”

Hai người nghe xong nhìn nhau, sau đó vội vàng bảo hạ nhân dẫn đường, đến Minh Thái Hồ gặp Hồ chủ và sư phụ của Liên sư muội, sau khi gặp được hai người bèn bẩm báo chuyện lần cuối trông thấy Liên sư muội đi cùng Mạnh sư đệ của Đại Trúc Phong, mà lại mới gặp vị Mạnh sự đệ gần hai giờ trước có hỏi thăm về sư muội, đem rõ chuyện còn thêm mắm muối gia vị kể ra.

Đoàn người gồm cả Hình đường trưởng lão đều lên đường đi tìm Đại Trúc Phong phong chủ.

Cảnh Vĩ ngự không năm phút đã tiếp cận gần mục tiêu, nhìn lên phía trước ngọn núi chọc trời, bên cạnh cắm bia Thượng Thiên sơn liền tiến đến gặp đệ tử thủ sơn của núi này.

Thái Huyền môn, thập phong, tam sơn, ngũ hồ, tứ giang, nhất lâm tổng cộng 23 vị đầu chủ quản lý 23 nơi thành một hệ thống riêng, liên kết với nhau trong môn phái.

Nhờ đệ tử thủ sơn thông báo cho mục tiêu Thôi Linh Tuyết rằng Thôi gia có việc, cần hẹn gặp, vài phút sau đã trông thấy mục tiêu, là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, tiên khí phiêu bồng, khí chất phẩm giai đều cực phẩm.

“Ngươi là ai, sao lại được Thôi gia ủy thác đến đây” nàng ta ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi.

“Sư tỷ theo ta sẽ rõ, có người nhờ ta báo với sư tỷ hẹn gặp sau đó tự thưa chuyện, ta chỉ là giúp chuyển lời”

Sau đó thiếu nữ không nghi ngờ, ngự khí đuổi theo Cảnh Vĩ, ra khỏi sơn môn.

“Mạnh sư đệ, đã ra khỏi sơn môn, người của Thôi gia ta đâu”

Cảnh Vĩ chớp mắt trút đi vẻ cao lãnh, theo đó trở về thành một trung niên người lùn, tiện tay vỗ ra một chưởng, thanh âm vang lên, Thôi Linh Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị đánh nát.

Sau đó về lại gốc cây, nhìn thanh niên họ Mạnh bị hắn phế đi tu vi, đang bị trói trên cành cây, một chưởng vỗ chết, hoàn thành nhiệm vụ.

Cảnh Vĩ toàn lực phi độn tiếp cận trở về một huyện thành, sau đó dùng thân thể của nam nhân mũ trùm đen Bái Hỏa giáo, dùng truyền tống trận tới các huyện thành, phủ thành khác, qua năm lần truyền tống đã rời khỏi Ninh châu, đến được Dự châu thành, bỏ lại sau lưng Thái Huyền môn đã đang khẩn trương truy tra tung tích hung thủ, lẫn Ninh châu thành cũng đang khẩn trương tìm thủ phạm gây án.

Nhìn vào thanh nhiệm vụ, hai nhiệm vụ 5-6 là đánh giết Thôi gia và chém giết hai đệ tử đều đã xong, mờ đi biến mất, chỉ còn nhiệm vụ 4 là tiến vào Dự châu thư viện nữa, hiện tại làm là xong, sau đó truyền tống về lại Tĩnh châu, về đến Hà Nam phủ lại đi về thôn là xong.

Về tới Tĩnh châu thành, lại tiến vào thư viện, không khí Tĩnh châu thành dâng lên một cỗ cực kỳ túc múc khí thế, dịch trạm đông kín người, tất cả đều hướng về Hà Nam phủ thành.

“Nghe nói gì không, Hà Nam phủ hôm qua ra đại án, chết rất nhiều đại nhân vật, hiện tại tri phủ và tri châu đại nhân đều đang ở đó xử lý”

“Hai bên vẫn đang tranh luận kịch liệt, bên người nhà nạn nhân cực kỳ bạo nộ, bối cảnh có vẻ thông thiên, đang uy áp tri châu với mấy vị châu mục đại nhân”

“Không biết có chuyện gì nữa, nhưng ta nghe nói nơi đó có bảo vật xuất thế, cấp độ Pháp Khí trở lên, vì thế đang muốn đi xem”

“Chúng ta tu vi nhỏ nhoi, đến đó xem hóng, sau này cũng đủ để nói chuyện một vòng a”

“Tê a, xung quanh toàn đại lão, khí thế áp ta không dám thở mạnh”

…….rất nhiều tiếng bàn luận truyền vào tai Cảnh Vĩ.

Dùng thân phận của áo đen mũ trùm, sau nửa giờ chờ đợi cũng thuận lợi truyền tống về lại Hà Nam phủ, lúc này Hà Nam phủ không khí đã nhận ra một tia túc sát.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.