Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thống Trị

Tiểu thuyết gốc · 1918 chữ

Cảnh Vĩ bị trận pháp ngăn cản bên ngoài, vốn định theo hệ thống chỉ dẫn đi vào, trực tiếp đánh chết mục tiêu, nhưng không ngờ nơi đây khắp nơi là trận đồ, cho tới hiện tại liền có hai vị võ giả hiện thân ngăn cản.

“Hai vị huynh đài hữu lễ, ta đến tìm Thôi Linh Tuyết tiểu thư, vốn tu tại đây”

“Môn nhân trong phái cả vạn người, chúng ta không biết, ngươi mau đưa lệnh bài nhận thân rồi chúng ta sẽ bẩm với tuần sơn sư huynh xem xét”

Hiển nhiên trong môn phái ngoại nhân muốn lọt vào cũng cực kỳ khó, chưa kể tiêu chí môn phái, nếu người ngoài phải có lệnh bài làm vì mới được tiến môn.

“Ta không mang theo, nhưng trong tộc có chuyện cực kỳ quan trọng cần thông báo”

Hai người kia nhìn Cảnh Vĩ với ánh mắt “ngươi ngu a, ngươi diễn tiếp chúng ta xem”, hai người cười lớn rồi nói

“Hằng năm võ giả đến đây không ít, đều muốn vào sơn môn, bộ này của ngươi diễn nhiều rồi a”

Cảnh Vĩ ngượng ngùng, đến nước này còn nói gì được, đành phải giả ý nịnh nọt tiến lên nhét vào tay hai người kia hai túi đá nhỏ, sau đó nhỏ giọng

“Hai vị đại ca có con đường nào chiếu cố tiểu đệ a”

“Hừ đừng nói chỉ vài trăm đá nhỏ, cho dù ngươi cho gấp mười chúng ta cũng không có cách a”

“Phải biết hầu hết các đại môn đại phái đều phát triển không biết bao nhiêu năm, những người như chúng ta sinh ra ở đây, truyền thế tu luyện phục vụ tiên nhân, chỉ có số rất ít mới ra ngoài, sau đó cuối cùng đa số người ra ngoài cũng sẽ quay trở lại đây chôn thây, chúng ta có đời sinh ra được tiên nhân, có đời không có, dù sao cũng đã thành một bộ hệ thống”

“Người ngoài bổ sung chỉ là do các tiên nhân ra ngoài nhập thế mang về thêm, sau đó cũng trở thành một thành viên trong chúng ta, ở đây việc làm rất nhiều, từ trồng lương, chăm dược, đào quáng, chăn nuôi, dọn dẹp, tất cả đều là chúng ta làm, tiên nhân đại nhân cao quý, đâu thể tự tay làm mấy việc bần nông đó”

Cảnh Vĩ nghe xong hai người nói, cũng biết người ngoài là không thể vào đây, trừ khi có lệnh bài hoặc do đệ tử bản môn chiêu thu, nhưng vì dò la tin tức nên Cảnh Vĩ liền cố làm ra vẻ khó coi, lần mò khắp người sau đó lấy ra hơn 100 đá nhỏ nữa lén lút nhét vào tay hai người kia.

Hai người cười cười cất đi, sau đó nhỏ giọng nói

“Có một cách có thể thử nhưng tỷ lệ rất nhỏ lại còn nguy hiểm”

“Xin đại ca nói cho ta biết” Cảnh Vĩ một bộ tư thái liều chết xung phong, không còn gì để mất.

“Ngươi có thể ở xung quanh đây chờ, xem có vị đại nhân nào đi qua, ăn mặc trên người Thái Huyền phục liền lao ra thử vận, nếu may mắn lọt nhãn tiên nhân sẽ được giữ lại, nếu không thì coi như uổng, gặp phải vị nào tâm tình khó chịu một tay vỗ chết ngươi thì làm ma cũng đừng trách chúng ta không báo trước” một người nói.

“Chỉ có duy nhất cách này mới có thể giúp ngươi tiến vào đại môn phái tu hành ở lại a, dù chỉ là hạ nhân nhưng lợi lộc hơn bên ngoài nhiều lắm, chỉ cần mười năm rời đi lúc đó ngươi cũng có thể có tu vi võ công hùng bá một phương, nhưng phải biết cách này tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé, đa số các tiên nhân đã quen cảnh này sẽ bỏ qua, còn lại phần lớn đều bị vỗ chết hoặc bắt đi đào khoáng móc thạch, hoặc có mục đích riêng”

“Ngươi xem người kia không”

Cảnh Vĩ hướng mắt xa xa thấy một thân ảnh đang quỳ, là một võ giả Luyện Huyết vạm vỡ to lớn, khí huyết tràn đầy.

“Hắn đã quỳ ở đây sáu mươi ngày rồi, nhưng ngươi đừng thấy thế mà thương cảm, còn từng có người ngày ngày tại đó quỳ hơn một năm, cuối cùng đói chết a”

“Tê, mấy vị này điên cuồng a, hai đại huynh cho ta hỏi dù sao cũng tu võ đạo, đâu có kém gì tiên đạo mà mấy người kia kiên quyết phải vào bằng được, đến chết không thôi, tiểu đệ ta cũng là nghĩ thử thời vận mới đến đây, không được thì thôi, dù sao thì võ tiên như nhau, đâu có bên nào hơn bên nào”

Cảnh Vĩ nói xong liền thấy hai người nhìn mình với ánh mắt thương cảm ngu ngốc, như con kiến càng muốn lên trời xanh ngao du, như ếch ngồi đáy giếng kiến thức hạn hẹp.

“Ngươi đầu óc này là ngu đi, võ tu sao có thể so được với tiên nhân cao quý, tiên nhân một viên đan, võ nhân phá một cảnh, nhưng vẫn bị tiên nhân ấn chết như con kiến”

“Tiên nhân ngao du thiên địa, chân đạp pháp bảo, điều động phong lôi mưa bão, xoay thiên chuyển địa, võ nhân chỉ cường thân kiện thể, lấy nội lực phá hoại, sao có thể so”

Cảnh Vĩ thấy hai người thao thao bất tuyệt, bất giác hiểu ra, tẩy não, đây chính là tẩy não, đây là làm lệch lạc nhận thức a.

Thảo nào những người này truyền đời truyền kiếp gắn bó ở đây, cho dù có sinh ra cực phẩm căn cốt, nhưng ở đây không có công pháp cao thâm tiến cảnh cho ngươi tu, lại bị vô hình áp chế bởi đan dược, hình thành thế thế nuôi nhốt, tất cả những gì đọc học được đều là có người cố ý sắp đặt a.

Những người đi ra ngoài thấy phồn hoa, tuy có tâm tính nhưng lại phần lớn căn cốt thiên phú kém cỏi, thành tựu không lớn, nhìn chán phồn hoa lại lá rụng về cội, sau đó về đây lại không dám tiết lộ tin tức bên ngoài hoặc bị cách ly ra, vì thế những người ở lại đây hoàn toàn tin tưởng tiên nhân vô địch a.

Có lẽ đây cũng là hoàn cảnh chung của những người hoặc gia tộc ở cạnh xung quanh đại môn phái, may mắn thôn chúng ta không phụ thuộc đại môn phái mà lại phụ thuộc triều đình, không, không hẳn, phụ thuộc triều đình cũng chính là một dạng khác của nơi đây mà thôi, tin tức ngươi đọc học được là do phía trên soạn ra ban bố, vì thế tin tức ngươi đọc được tưởng đó là cả thế giới này, sau đó sẽ hình thành một loại suy nghĩ, đây chính là thống trị.

Nhưng là ta bản thân đánh vỡ cực hạn, hệ thống đi thu nạp các nơi thư tịch mới nhìn thông qua màn sương, hiểu ra đạo lý hơn bọn họ.

Có lẽ Chân Võ môn, siêu cấp võ tu môn phái có lẽ là nơi sẽ tạo nên khác biệt a, phải biết trong thư tịch chép lại, nhân tộc xuất hiện, tiên giả linh căn hiếm hoi nhưng võ cốt lại ai cũng có, chỉ là cao thấp chi phân, ban đầu võ học phát minh ra nhưng đều là của ai người nấy dùng, bí mật bất truyền, tạo nên các thế gia đại tộc hoặc môn phái, võ học thủa đầu chỉ ở các đại thế lực lưu truyền.

Sau đó có một vị nhân tộc võ giả phá vỡ bức tường rào cản này, tự thân sáng tạo ra kinh thiên võ học, không hề giữ lại, truyền võ thiên hạ, bố võ thương sinh, rồi sau đó mới liên tiếp có người tài ba, kế tiếp vị này, cũng rộng mở tự thân võ học, truyền dạy không chút che giấu, cuối cùng mới có nhân tộc vô vàn cường giả khai cương khoách thổ chiếm lĩnh một nửa đại lục Thiên U, đẩy lùi Yêu tộc, dị tộc, tà ma như ngày nay.

Đây chính là phát triển theo hướng văn minh a, là dòng chảy xu thế của thời đại này.

Những người này làm ra liên minh gọi là võ minh, đứng đầu truyền lưu tới nay chính là Chân Võ môn.

Hay hoặc là thời đại bố võ thương sinh đó đã đi qua, Chân Võ môn có thể cũng đã biến chất, đều quên mất tiêu chỉ ban đầu là “bố võ thương sinh”, chỉ khư khư giữ lại tuyệt học bất truyền, vấn đề này có lẽ chỉ khi đi đến tận nơi, đến Chân Võ môn mới có thể làm rõ.

“Đa tạ hai vị giải hoặc, ta sẽ đi một bên chờ đợi vận may”

Cảnh Vĩ chắp tay hành lễ, tỏ ý đa tạ nói.

“Tiên nhân bận rộn, ngươi chờ có khi vài năm cũng không có ai ra là chuyện bình thường a”

Một người liếc Cảnh Vĩ nói, Cảnh Vĩ chắp tay thi lễ, sau đó chuyển thân lui đi xa, hai người nhìn hắn biến mất, cũng đi vào trong trận pháp.

Đã hết chương, đợi ta viết ngày 1 phát or hai ngày một phát tuỳ theo công việc bận rộn hay rảnh, thanks các đạo hữu đã đọc, để đền bù ta kể một câu chuyện vui nữa vậy.

Công ty ta có một đồng nghiệp nổi tiếng sợ vợ do là chạn vương, hôm đó vốn đi nhậu về muộn, vì quan tâm nên ta lấy máy gọi hỏi xem về nhà có an toàn không, thì vợ lão mới bắt máy, sau đó ta hỏi thì có bảo đã về an toàn, hiện đang ngủ, cảm ơn anh hỏi thăm!

Nhưng ta say quá nên không tắt mà chờ bên kia tắt, bỗng nhiên một âm thanh vọng vào loa

“Tiếp tục quỳ cho tôi, anh dám không nghe máy, mười giờ hơn còn chưa về, vợ gọi không nghe, về còn say khướt, có còn muốn ở cái nhà này nữa không”

Âm thanh làm ta tỉnh cờ mờ nó rượu đang phê vì tưởng mụ vợ mình là hét, vốn định lấy bàn xoa chân ra quỳ nhưng nhớ lại hôm nay vợ con về bên ngoại a, làm đéo gì có ai bắt mình quỳ đâu.

Sau đó một âm thanh yếu ớt vọng lại trong điện thoại

“Tôi quỳ là quỳ trước bác hồ trong tờ 500k này chứ không phải vì sợ cô bắt quỳ nhé, cháu quỳ lạy cháu xin lỗi bác Hồ ạ”

Chỉ nghe “bép” một tiếng rồi cuộc gọi kết thúc, ta vỗ ngực, tay kết chữ thập rồi chắp lại bái lạy “phật tổ phù hộ thím đồng nghiệp bình an” rồi lên giường đi ngủ, nghĩ lại mấy thằng sợ vợ bị vợ nạt mà nhát vc, phải tôi là tôi đập cho trận một rồi chứ láo loằng thế sao được, vợ thôi mà, phải dạy chứ để nó cưỡi lên đầu lên cổ sao được.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.