Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ trọng đỉnh phong, lại đến Huyền Vũ các (2)

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Bên ngoài đình viện, một thiếu nữ mặc tuyết bào, dáng vẻ rực rỡ quyến rũ, khẽ cắn môi, không dám nhìn thẳng Triệu Phong.

Người đến không phải là ai khác, chính là Triệu Tuyết .

Vào đi.

Triệu Phong khôi phục vẻ mặt như cũ, để Triệu Tuyết tiến vào.

Hai người nhìn nhau một lát.

Triệu Tuyết muốn nói lại thôi, đôi mắt trốn tránh, bộ dạng e lệ không dám nói.

- Muội tới đây làm gì?

Triệu Phong vẫn giữ bộ mặt không biểu tinh.

Lúc còn nhỏ, hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Triệu Tuyết .

Từ lúc tiến vào Triệu thị gia tộc, một ít hảo cảm đó đã không còn sót lại chút gì.

Đôi mắt Triệu Tuyết đỏ hồng, hơi ươn ướt, cúi đầu cắn môi nói:

- Lúc trước tiến vào Triệu tộc, Tuyết Nhi nhất thời hồ đồ, hy vọng Phong ca niệm tình xưa, đừng ghi hận trong lòng...

Nhìn bộ dáng khóc lóc đáng thương của Triệu Tuyết , trong lòng Triệu Phong thoáng sinh ra một tia rung động, sau đó lại bình tĩnh như nước.

- Tuyết Nhi tại sao lại nói lời này? Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn... Ta chưa bao giờ hận muội.

Triệu Phong vẫn ung dung, thản nhiên mỉm cười, có chút hàm xúc như nước chảy mây trôi vậy.

Quả thực, Triệu Phong cũng không có ghi hận Triệu Tuyết, chẳng qua đối với cách làm của nàng lúc đó, hắn cảm thấy rất thất vọng mà thôi.

Ta chưa bao giờ hận muội!

Tâm hồn thiếu nữ của Triệu Tuyết khẽ run lên, nhìn qua thiếu niên bình thản trước mặt, không khỏi khóc ròng:

- Chẳng lẽ Phong ca chưa bao giờ có cảm tình với ta... Cho dù là lúc ở trấn Thanh Diệp?

Nàng vừa nói ra lời này, Triệu Phong liền có chút nghi hoặc.

Đến bây giờ, Triệu Phong còn chưa đầy 14 tuổi

Vào thời điểm hơn nửa năm trước, hắn chỉ mới mười ba tuổi, khi đó tâm trí rất đơn thuần ngây thơ, đối với việc Triệu Tuyết đã từng hâm mộ mình, căn bản cũng không có nhiều phản ứng.

Dù là vào lúc này, Triệu Phong đã 14 tuổi, nhưng vẫn một lòng luyện võ, đối với chuyện tình cảm nam nữ thì dường như vẫn ngờ nghệch như xưa.

Vừa nhìn thấy phản ứng của Triệu Phong, Triệu Tuyết lập tức hiểu ra, trái tim hoàn toàn nguội lạnh

Chân tướng đã rõ, Triệu Phong từ trước đến nay chưa từng thích nàng, nhiều nhất chỉ có hảo cảm ngây thơ thuần khiết của hài đồng mà thôi.

- Triệu Phong ca!

Bên ngoài đình viện lại truyền đến thanh âm thiếu nữ nhu hòa dễ nghe.

Triệu Vũ Phi mỉm cười dịu dàng đi vào đình viện của Triệu Phong.

Hai người là hàng xóm, tương đối quen thuộc, cho nên lúc Triệu Vũ Phi tiến vào cũng không có gõ cửa.

Rất nhanh, đôi mắt đẹp của nàng vừa đảo một vòng đã phát hiện ra Triệu Tuyết , bầu không khí dường như có chút không đúng.

Triệu Phong và Triệu Tuyết đều trầm mặc, một người thì bình thản tự nhiên, còn một người thi khóc nức nở, đôi mắt ảm đạm...

- Vũ Phi đến có chuyện gì không?

Triệu Phong ngạc nhiên hỏi, lại quay người nhìn về phía Triệu Vũ Phi.

Lúc này, trong đình viện nho nhỏ có hai thiếu nữ tư sắc bất phàm, hương vị khác nhau đang đứng.

Triệu Tuyết lớn lên tú lệ xinh đẹp, làn da tươi trẻ mọng nước, mang theo vẻ quyến rũ gợi cảm, tư sắc vượt xa phần lớn thiếu nữ.

Chẳng qua, Triệu Vũ Phi lại thanh nhã thoát tục, giống như bông sen đẹp trong nước, vừa so sánh, Triệu Tuyết liền trở nên ảm đạm vô quang...

Bất luận là tư sắc, khí chất, hay thiên phú thì Triệu Tuyết đều thua kém Triệu Vũ Phi, chênh lệch giống như cô gái nông thôn và tiểu thư đô thành

- Phong ca, chẳng lẽ huynh không đến Huyền Vũ các để nhận võ học? Huynh xếp hạng ba trong tổng thi đấu võ hội, có thể lựa chọn võ học đỉnh cấp, thật là khiến người ta hâm mộ mà.

Triệu Vũ Phi có vẻ kinh ngạc, hỏi.

Thì ra, nàng vừa đến Huyền Vũ các không lâu, tiếp nhận ban thưởng.

Mười hạng đầu của nội tầng, có thể lựa chọn hai môn võ học cao cấp.

Ba hạng đầu của nội tầng thì có thể lựa chọn một môn võ học đỉnh cấp và hai môn võ học cao cấp.

- Ha ha, thiếu chút nữa thì ta đã quên chuyện này.

Triệu Phong nhẹ nhàng cười.

Nhìn Triệu Phong và Triệu Vũ Phi tươi cười rời đi, Triệu Tuyết như lọt vào hầm băng, trong lòng tràn đầy lạc lõng và hối hận.

Nàng hối hận bởi chính lụa chọn ngu muội của mình trước kia...

Tạm biệt Triệu Vũ Phi, Triệu Phong lại bước nhanh về phía trước.

Không lâu sau, Triệu Phong đã tiến vào trọng địa của Huyền Vũ các.

Trưởng lão trấn thủ Huyền Vũ các đã đổi thành người khác, là một lão giả râu bạc trắng, thoạt nhìn rất quen mắt, cũng rất thân thiết.

- Là ngươi sao?

Đôi mắt của lão giả râu bạc trắng đột nhiên sáng lên.

Triệu Phong cũng lập tức nhận ra đối phương, vì vậy vội vàng hành lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích:

- Bái kiến trưởng lão.

Thì ra, vị lão giả râu bạc trắng này chính là trọng tài trưởng của võ hội gia tộc.

Trong võ hội ngoại tầng và tổng thi đấu võ hội nội tầng, đối phương vẫn luôn chiếu cố Triệu Phong.

- Lão hủ là Triệu Vũ Tùng, ngươi gọi ta một tiếng Triệu bá là được rồi.

Trọng tài trưởng râu bạc trắng khoát tay, lộ vẻ hiền lành nhu hòa

- Vâng, Triệu bá!

Triệu Phong gọi một tiếng “Triệu bá”, phát ra từ cảm kích trong lòng.

- Ngươi đi theo ta

Triệu Vũ Tùng dẫn Triệu Phong đến tầng thứ hai của Huyền Vũ các.

Trên tầng hai của Huyền Vũ các chỉ có 200~300 bản bí tịch võ đạo, phần lớn là võ học cao cấp, rất ít võ học đỉnh cấp.

Cho dù là tộc lớn như Triệu tộc thì võ học đỉnh cấp cũng rất trân quý.

Triệu Phong vội quét nhìn một lượt, có chút ngạc nhiên, hôi:

- Triệu bá tại sao mỗi bí tịch võ đạo ở đây lại đều là một lệnh bài?

Trên tầng hai của Huyền Vũ các, không có bí tịch võ đạo chính thức, chỉ có một loại ngọc bài, trên đó chỉ viết tên võ học và những câu giới thiệu ngắn gọn.

- Ha ha, bí tịch võ đạo từ cao cấp trở lên đều vô cùng quý hiếm. Không thể nào đem bản chính đặt ở đây được, chỉ có thể chờ sau khi ngươi lựa chọn võ học nào thì ta mới có thể lấy bản chính ra, để ngươi quan sát ghi nhớ.

Triệu Vũ Tùng giải thích.

Triệu Phong nghe xong liền cảm thấy thất vọng, gia tộc rất nghiêm khắc trong việc cất giữ võ học từ cao cấp trở lên, nếu bản thân mình tự cho là có thể “trộm lấy” thì quả thật quá hoang đường.

Chẳng qua, đối với Triệu Phong mà nói thì được lựa chọn một môn võ học đỉnh cấp và hai môn võ học cao cấp đã là rất tốt rồi

Hắn đi khắp tầng hai một vòng, đem toàn bộ tên và giới thiệu về bí tịch võ đạo nhìn qua một lượt.

- Thế nào, ngươi không chọn được bí tịch nào ư?

Triệu Vũ Tùng kỳ quái hỏi.

Triệu Phong đảo mắt một vòng, cười hắc hắc nói:

- Triệu bá... Ngài là trưởng lão Huyền Vũ các, nhất định rất hiểu rõ về các bí tịch trong này. Ngài có thể đề cử cho ta một vài võ học lợi hại nhất và thích hợp với ta hay không?

- Tiểu tử ngươi giỏi thật! Dám có chủ ý với ta, chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy là vi phạm tộc quy hay sao?

Tinh quang trong mắt Triệu Vũ Tùng lóe lên.

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, thế nhưng hành động của Triệu Vũ Tùng cũng không hề lãnh đạm.

Chỉ thấy ông ta chậm rãi đi tới một giá sách ở tầng hai Huyền Vũ các, lấy ra một vài ngọc bài từ trên đó...

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.