Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá vàng và đá bạc

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Mở màn Thần thoại

Từ khi Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo ra con người, Hậu Nghệ bắn mặt trời, Toại Nhân lấy lửa, Thần Nông trồng cây, Đế Chiến Xi Vưu, chuyện thần thoại xưa của Trung Hoa đời đời kiếp kiếp được lưu truyền rộng rãi, hôm nay, ta muốn kể cho mọi người nghe một chuyện thần thoại! Vậy chúng ta bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Chuyện này à, còn phải nói từ hiện đại, bởi vì, đây là một chuyện thần thoại hiện đại nha!

----------------------------------------------------------------

Không có một tia phòng bị, không có một chút an ủi.

Ba mẹ biến mất! Làm một thanh niên chuyên ngành “hàng không”, Uông Đông Hưng rất ưu thương mà.

Chủ Thuê Nhà Thần Thoại Trailer

Ngày hai mươi sáu tháng bảy -- đây là một ngày bình thường nắng sớm lung linh, nhưng đối với nhân vật chính Uông Đông Hưng của chúng ta mà nói, ngày này lại là tận thế!

Lúc cha thân yêu để lại một mẩu giấy rồi đi thành cổ Nam Mĩ đào di tích mà không hề từ giã đồng đội, Uông Đông Hưng triệt để mất đi nguồn sống.

Uông Đông Hưng: Nam, hai mươi hai tuổi, trình độ đại học chính quy.

Nghề nghiệp: Tác giả mạng (viết lách luôn bị vùi dập giữa chợ), tiền lương lưu động, lương cứng sáu trăm.

Uông Đông Hưng uống nước khoáng Năm 1982, tung chăn, ngậm điếu thuốc ưu sầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm giác tràn đầy ác ý đến từ thế giới.

Gần đây anh ta rất nhọ, tiểu thuyết bị vùi dập giữa chợ, sự nghiệp không nên thân, cha mẹ đi chơi không làm việc đàng hoàng. Để một nụ hoa xinh mới chớm nở như anh ta sớm tiếp nhận rèn luyện từ xã hội và bão tố tàn phá, thật sự quá tàn khốc mà!

Nhìn mẩu giấy ba mẹ để lại, Uông Đông Hưng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, chí lớn kịch liệt, đây là một cặp ba mẹ không trách nhiệm tới mức nào chứ!

"Con yêu, mẹ và ba con phải đi tham gia đội khảo cổ học. Con lớn rồi, hẳn là không cần mẹ với ba con quan tâm nữa ha! Chúng ta tin tưởng con nhất định sẽ chiến thắng khó khăn! Yêu con nhiều, moazz moazz! `(∩_∩)′ "

Đây là cái phong cách vẽ gì vậy? Uông Đông Hưng cảm thấy mình bị thả thính -- thả thính phạm quy rồi! Nghĩ tới tay nghề nấu ăn tuyệt vời của mẹ mình, anh ta cảm thấy tràn đầy ai oán.

Tạm biệt, bữa sáng của mẹ! Tạm biệt, tiền sinh hoạt của ba!

Uông Đông Hưng rất hối hận, vì sao lúc đại học cứ mãi lăn lộn bốn năm với đám bạn cờ hó, làm đại thiếu gia không thèm học tập văn hóa tri thức khoa học có ích và kỹ năng sống chứ? Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế? Cảm thấy hối hận đã muộn màng, xem ra chỉ có thể phấn chấn đối mặt với ngày mai!

Cũng may là bạn học Uông Đông Hưng có trái tim mạnh mẽ mà người thường không có, đây cũng là bệnh chung của người viết tiểu thuyết -- não rất khủng! Năng lực tiếp nhận cực kì mạnh! Nếu như cuộc sống QJ* cưng, đừng bi thương, đừng khóc, đổi cái tư thế có lẽ sẽ thoải mái hơn đấy!

  • hấp diêm :)))

Bây giờ trên người Uông Đông Hưng không còn đồng nào, tất cả tài sản chỉ còn một căn nhà nhỏ ba tầng ở Thành Hương. Không nên xem thường cái nhà nhỏ này nha, theo quy cách thì nó có thể so với biệt thự của bí thư chi bộ trong thôn đấy-- dù sao thì ba mẹ anh ta đều là nhà khoa học không thiếu tiền. Phần tử trí thức nha, thích thanh tịnh với ưu nhã thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, căn nhà nhỏ này quả thật sự hơi vắng vẻ, sau nhà anh ta là Thập Vạn Đại Sơn. Cho nên luôn có một ít động vật hoang dã đến thăm nhà Uông Đông Hưng, ngẫm lại cũng thấy rất sung sướng!

Được rồi, Uông Đông Hưng thở dài, trong lòng ai oán thầm nghĩ: Ba mẹ không làm việc đàng hoàng thì cứ để bọn họ đi thôi, chim ưng con cuối cùng cũng có ngày cất cánh, bị vùi dập giữa chợ có khi lại thành thần. Uông Đông Hưng cũng nên sống tự lập rồi, sống ở dưới cái bóng của ba mẹ mãi thì vĩnh viễn không cách nào trưởng thành, vậy liền để bão tố tới mãnh liệt hơn chút đi!

Để giải sầu, Uông Đông Hưng thản nhiên vác mớ đồ ăn còn sót lại trong tủ lạnh ra bờ sông nhỏ sau nhà. Dòng sông nhỏ này không rõ lai lịch, không rõ hướng chảy, uốn lượn từ Thập Vạn Đại Sơn ra, lượn một vòng Thành Hương lại ngoặt về trong Thập Vạn Đại Sơn, quả thật là khó hiểu.

Chẳng qua nước sông cực kì trong sạch đến mức có thể trông thấy đáy.

"Cuộc sống cờ hó! Tao đến rồi này!" Uông Đông Hưng hóp bụng vẫy tay hét về phía bờ sông không người, núi lớn phản xạ lại âm thanh vang vọng, đặc biệt bi tráng, đặc biệt thê lương.

"Cuộc đời nhiều thăng trầm u tối!" Uông Đông Hưng phát tiết nỗi buồn bực trong lòng, vẻ mặt đau trứng ngồi bên bờ sông nhìn trời chiều, tiện tay lụm một viên đá nhỏ ném vào sông. Chắc các bạn hay đi dọc bờ sông cũng biết, động tác ném đá xuống sông là bản năng rồi! Giống như mèo ăn cá, chó ăn c**, Siêu Nhân Điện Quang đánh quái vậy, đều là bản năng!

“Bõm” một tiếng, hòn đá rơi vào trong nước. Nước sông cuồn cuộn lên, bọt nước không ngừng nổi lên giống như muốn sôi trào, bong bóng càng ngày càng nhiều, bọt nước càng ngày càng lớn.

Rốt cuộc có một cái đầu tóc dài phất phới chui ra từ trong sông, dần dần thân thể cũng nổi lên mặt nước, người kia đứng ở trên mặt sông, trong tay cầm thứ gì đó, cười tủm tỉm nhìn Uông Đông Hưng bị dọa hết hồn chim én trên bờ sông.

Uông Đông Hưng trơ mắt nhìn một người trồi lên từ dưới sông, đặc biệt kinh dị mà cũng đặc biệt kích thích. Anh ta ngu người hỏi: "Ai? Ông là ai?"

Người đàn ông tóc dài trên sông cười híp mắt hỏi: "Chàng trai trẻ? Cậu đánh rơi khối đá vàng hay là khối đá bạc này hả?"

Phát tài! Phát tài rồi! Con hàng này là thần sông! Hay còn gọi là tán tài đồng tử! Chỉ cần thành thật với ông ta, ông ta liền ban thưởng cho mình! Trời ạ! Gặp đại vận rồi!

"Đều không phải! Đều không phải của tôi! Tôi ném một cục đá vừa cứng vừa xấu!" Uông Đông Hưng vội vàng hét lên.

Sắc mặt thần sông biến đổi: "Quả nhiên là cậu! Dám dùng đá nện thần sông! Loài người ngu ngốc ~~ tiếp nhận trừng phạt đến từ Thượng Cổ thần sông! Pháo kích từ thần sông! Ta ném vỡ mồm này!"

Đậu xanh! Chiêu thức của thần sông trong truyền thuyết đây sao? Quả nhiên đơn giản mộc mạc, còn rất thô bạo nữa! Chẳng qua "Ném vỡ mồm" là cái vẹo gì! Vì sao cảm giác đại chiêu này bị áp chế vậy!

Uông Đông Hưng bị thần sông khóa chặt không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tảng đá bị một vầng sáng trắng bao lấy, lướt không khí theo một góc độ quỷ dị không hề khoa học đập vào đầu của anh ta.

Trong lúc nhất thời máu văng tung toé, màu đỏ bay đầy đất, Uông Đông Hưng, xong đời, hưởng thọ hai mươi hai tuổi – hết phim... Không có cửa nha!

Thần sông là tiên nhân nên không có khả năng ngang nhiên giết người ở nhân gian, nếu không thiên đạo trách phạt liền đủ cho ông ta uống hết một hồ! Cho nên ông ta chỉ có thể thi pháp nhẹ, ném ra một bao máu lớn lên đầu Uông Đông Hưng, chẳng qua ngẫm lại cũng đau lắm nha.

Nhân vật chính của chúng ta Uông Đông Hưng cũng chưa chết, chỉ là đã hôn mê mà thôi.

"Tảng đá kia tìm được chủ nhân rồi, vậy hai cái cục này là ai làm rớt chứ, không được tùy ý ném đồ lung tung vô sông nha! Đã phá hư cảnh quang lại còn làm cho người ta phiền lòng, ta là thần sông chứ cũng không phải hốt rác! Thấy ghét thấy ghét thấy ghét quá đi!" Thần sông im lặng nhìn đá vàng và đá bạc trong tay một hồi: "Được rồi, mấy thứ rác rưởi này liền đưa cho tiểu bằng hữu xui xẻo này đi, tại sao cứ phải nhân lúc ta ăn cơm mà ném đá chứ, thấy ghét thấy ghét thấy ghét quá!"

Thần sông ung dung chìm xuống sông, phất phất tay không mang theo một áng mây nào, chỉ để lại thi thể Uông Đông Hưng bên bờ sông và đá vàng đá bạc. . . À, còn có cục đá bình thường mà Uông Đông Hưng tự vứt xuống nữa.

Máu Uông Đông Hưng nhiễm lên tảng đá bình thường kia, phát ra ánh sáng yếu ớt trong màn đêm -- lóe lên, hai vạch. . .

Đột nhiên, tảng đá dính máu hóa thành một vệt sáng chui vào vết thương trên đầu Uông Đông Hưng, cắm rễ xuống một nơi không rõ trong não anh ta. Nơi đó được Đạo gia coi là Nê Hoàn Cung, được Phật gia coi là Linh đài. Là một nơi huyễn hoặc khó hiểu lại thần bí, đương nhiên, sau khi mở sọ ra cũng tuyệt đối không tìm thấy nơi này, một thứ rất thần bí nha, rất đẳng cấp nha!

Uông Đông Hưng lại không hề biết gì về những biến hóa này, anh ta ngủ rất ngon, ở trong mơ thấy ba mẹ trở về, người một nhà trải qua cuộc sống sung sướng -- Ừ hử? Mấy người kia là ai? Vợ hả? Đầu tóc tím rất yêu dị, nhưng mà tôi thích nha. . . A đù! Nửa người dưới đi đâu cmnr? Đậu xanh! Rắn hả? Tôi cũng không phải Hứa Tiên đâu! Tôi không có chức năng nói chuyện với rắn nha! Nhưng mặt mũi cũng đẹp đấy, kẻ hèn này miễn cưỡng thu nhận cũng được! A hi hi. . . Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng Uông Đông Hưng lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Bạn đang đọc Chủ thuê nhà thần thoại của Dương Nho Hồng

Truyện Chủ thuê nhà thần thoại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.