Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Quan Kinh Hồng!

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

Kim Tiền Bang.

Đây là một bang phái đáng sợ gần đây uy danh chấn động giang hồ, cho dù là Ma giáo càn quét Võ Lâm một lần nữa cũng chưa từng vượt qua uy danh của nó.

Ngày trước ‘Long Phụng Song Hoàn’ đứng thứ 2 trên Binh khí phổ biệt vô âm tín nhiều năm đã tái xuất giang hồ.

Thượng Quan Kim Hồng dùng thủ đoạn kinh người, chiêu mộ 17 vị cao thủ có tiếng tăm trên Binh khí phổ, dựa vào thực lực và của cải lớn mạnh, trong thời gian ngắn ngủi thay đổi đã khiến cho thiên hạ liếc mắt.

Tiền có thể sai khiến ma quỷ, cũng có thể gọi thần linh, Kim Tiền Bang lấy tiền tạo thành tên, nhìn thô tục không chịu nổi, thực ra bao gồm cả dã tâm thôn tính thiên hạ.

Bên ngoài tổng đà của Kim Tiền Bang, Nghiêm Thiệp mang theo Nhuế Ngọc im lặng đi đến.

"Nghiêm giáo chủ, bang chủ phái ta đến đón tiếp ngươi."

Người này mặc y phục màu vàng chỉ Kim Tiền Bang mới có, bên hông đeo một thanh kiếm, nét mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt Nghiêm Thiệp.

Nghiêm Thiệp chú ý thanh kiếm đeo bên hông của người này là chuôi kiếm hướng trái, điều này chứng minh hắn ta dùng kiếm của hắn là tay trái, tay dùng kiếm trái hay phải cũng không có khác biệt là bao, nhưng trên đời này phần lớn mọi người đều là dùng tay phải, điều này nói lên dùng kiếm tay trái rất đặc biệt, rất ít người biết làm thế nào ứng đối.

Hắn quan sát kỹ người này, phát hiện tuổi tác của người này không lớn, chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng trên người lại tỏa ra một luồng tử khí, đó vốn không phải là thứ mà người ở tuổi này nên có.

Đôi mắt của hắn càng kỳ lạ hơn, nó có màu xám tro.

"Kinh Vô Mệnh?"

Nghiêm Thiệp tuy hỏi dò, nhưng giọng điệu lại mang theo sự chắc chắn.

Ngươi kia gật đầu một cái:

"Ngươi biết ta?”

Nghiêm Thiệp nói:

"Trợ thủ đắc lực của Thượng Quan Kim Hồng, nhân vật lãnh quân trong các trợ thủ ưu tú mới nổi trong giang hồ hiện nay, đại danh của Kinh tiên sinh làm sao bổn tọa không biết được chứ?"

Trên mặt hắn nở một nụ cười hòa nhã dễ gần.

Nhìn thấy nụ cười này, ở phía sau Nhuế Ngọc trong lòng lấy làm rùng mình, nhìn về phía ánh mắt của Kinh Vô Mệnh cũng lộ ra cảm thông.

Kinh Vô Mệnh không để ý Nghiêm Thiệp, chỉ nói:

"Bang chủ đã đợi lâu rồi.”

Nghiêm Thiệp nói:

"Vậy thì đi trước vậy, sau này nếu như có cơ hội, bổn tọa hi vọng có thể giao lưu cùng Kinh tiên sinh nhiều hơn, thánh giáo ta trước mắt vẫn còn trống hai vị trí thiên vương, bổn tọa nghĩ rằng Kinh tiên sinh là một lựa chọn rất tốt.”

Hắn cười lớn đi vào bên trong.

Kim Tiền bang lấy tiền tạo thành tên, tất nhiên sẽ không thiếu tiền, mặc dù bản thân Thượng Quan Kim Hồng là một người tiết kiệm, nhưng tổng đà của Kim Tiền bang lại bày trí vô cùng xa hoa.

Suy cho cùng đây cũng là nơi đại diện của bang phái thiên hạ đệ nhất.

Thượng Quan Kim Hồng mời Nghiêm Thiệp đến dự tiệc, tất nhiên là đã chuẩn bị xong tiệc rượu, lúc này chỗ đằng kia đã đầy người ngồi, chỉ còn trống hai chỗ.

"Nghiêm giáo chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mọi người đã đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”

Một người trung niên mặc y phục màu vàng bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mỗi một bước đi của Nghiêm Thiệp, dáng người của hắn ta cao to, gương mặt khôi ngô tuấn tú, để lộ một luồng khí phách uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.

"Thượng Quan bang chủ, hân hạnh."

Nghiêm Thiệp quan sát vị nhân vật trí dũng tuyệt thế này, trên mặt nở một nụ cười xán lạn.

Thượng Quan Kim Hồng liếc nhìn Nhuế Ngọc bên cạnh một cái, gật đầu nói:

"Hai vị mời ngồi."

Hắn ta chỉ về phía hai chỗ còn trống kia.

Hắn ta dường như sớm đã biết Nghiêm Thiệp lần này đến bao nhiêu người.

Sau khi Nghiêm Thiệp và Nhuế Ngọc ngồi xuống, nhìn những người ở bàn xung quanh, nét mặt tự nhiên.

Thượng Quan Kim Hồng bắt đầu giới thiệu về họ, có thể được Thượng Quan Kim Hồng mời đến đây, tất nhiên đều không phải là người bình thường, nhưng cũng không đủ đẳng cấp để Nghiêm Thiệp xem trọng.

Thiên hạ hiện nay, vốn không có mấy người có thể lọt vào mắt hắn.

Trên bàn ăn, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Thượng Quan Kim Hồng, người kia cũng luôn nhìn hắn.

Hai người tựa như có một loại ăn ý, từ đầu đến cuối im lặng không nói, cũng không thấy có động tác gì.

Hai nhân vật chính không có động tác thì những người khác liền khó chịu, bọn họ ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, vô cùng lúng túng.

Hai vị đại nhân vật đáng sợ nhất trên giang hồ không động đũa, ai trong bọn họ lại dám động chứ?

Thượng Quan Kim Hồng lúc này nói:

"Rượu và thức ăn đã gọi lên rồi, không ăn tức là lãng phí, tôi ghét nhất là lãng phí, các vị mời.”

7 8 đôi đũa lập túc cùng nhau duỗi ra, ngoại trừ hai người Nghiêm Thiệp.

Một người trong đó cười nói:

"Cá này vẫn còn rất tươi, sao hai vị không nếm thử một ít?”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Tôi lúc đói mới ăn, bây giờ tôi không đói."

Hắn ta nhấn mạnh từng chữ nói tiếp:

“Ăn lúc không đói là một loại lãng phí."

Lập tức lại có thêm vài đôi đũa buông xuống.

Nhìn màn này, vẻ mặt của Nghiêm Thiệp không chút thay đổi, chỉ đang quan sát mọi người.

Một người trong đó, tuy cũng luôn không nói chuyện, nhưng lúc này gương mặt của hắn ta đã mơ hồ lộ ra vẻ mặt kiên nhẫn.

Người này mặt trắng người cao, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy rất lớn, xanh đến mức lóa mắt, bên hông treo thanh trường kiếm cũng khảm mấy viên phỉ thúy, vừa nhìn đã biết xuất thân phi phàm.

Hắn ta là Thiếu chủ nhân Tây Môn Ngọc của "Bích Hoa Hiên”.

Biển chữ vàng "Bích Hoa Hiên" khắp thiên hạ người buôn bán châu báu vừa nghe thấy 3 chữ "Bích Hoa Hiên" thì giống như người luyện đao nghe thấy "Tiểu Lý Phi Đao" vậy.

Tây Môn Ngọc tự cho mình là đúng từ nhỏ đã được người khác nâng niu như phượng hoàng, hắn muốn đi đông, tuyệt không có người nào dám đi tây.

Hắn muốn luyện kiếm, lập tức sẽ có người mời các kiếm khách có thể mời được đều mời đến hết, lại có người nghĩ cách giúp hắn tìm đến một thanh "Tùng Văn cổ kiếm”.

Lúc 10 tuổi, Tây Môn Ngọc đã dùng thanh kiếm này giết người.

Không có lý do nào khác, chỉ bì hắn ta muốn thử xem giết người có mùi vị gì, cho nên đã có người nghĩ cách đi tìm một người để hắn giết.

Một người giống như vậy bây giờ lại ngồi ở đây, chịu loại sỉ nhục này, trong lòng sao có thể vui vẻ?

Hắn ta cũng căn bản chưa từng động đũa.

Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng lại nhìn chằm chằm ánh mắt hắn ta.

Tây Môn Ngọc vốn định quay đầu qua nhìn đi nơi khác, nhưng ánh mắt cỉa Thượng Quan Kim Hồng lại giống như có một loại lực hút kì lạ.

Nếu hắn ta đang nhìn một người, người kia cũng chỉ có thể bị hắn nhìn mà thôi.

Bị loại ánh mắt này nhìn, thật sự không phải là một chuyện dễ chịu.

Tây Môn Ngọc chủ cảm thấy cơ thể của mình dần dần phát lạnh, bắt đầu từ đầu ngón tay, rồi lạnh thẳng đến sống lưng, lạnh thấy xương, lạnh đến trong tim.

Thượng Quan Kim Hồng bỗng nhiên nói: "Trong rượu và thức ăn này có độc!”

Tây Môn Ngọc gượng cười nói:

"Sao có thể có độc?”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Nếu đã không độc, vậy vì sao ngươi không ăn?”

Tây Môn Ngọc nói:

"Tại hạ không đói, không dám lãng phí rượu và thức ăn của bang chủ.”

Thượng Quan Kim Hồng nói :

"Thật sự không đói?”

Tây Môn Ngọc nói:

"Thật…. thật mà.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Lãng phí còn có thể tha thứ được, nói dối thì không thể tha, ngươi hiểu chứ?”

Nộ khí của Tây Môn Ngọc cũng nhịn được phải phát ra, nói:

"Loại chuyện nhỏ này, tại hạ không cần thiết phải nói dối.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Nói dối tức là nói dối, chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng đều giống nhau cả thôi.”

Tây Môn Ngọc nói:

"Không đói tức là không đói.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Bây giờ đã qua giờ cơm trưa, sao ngươi không đói?”

Tây Môn Ngọc nói:

"Có lẽ điểm tâm sáng vẫn còn chưa tiêu hóa.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Ngươi ăn điểm tâm ở ‘Khuê Nguyên Quán’ của thành Nam, đúng chứ?”

Tây Môn Ngọc nói:

"Đúng vậy.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Một mình ngươi cần một bát gà dầu mè, một bát mì lươn, ngoài ra còn một lồng bánh bao thịt nữa, gà ăn hai miếng, mì ngươi chỉ ăn nửa bát, bánh bao thịt đã ăn 7 cái, đúng chứ?”

Sắc mặt của Tây Môn Ngọc thay đổi, cười lạnh nói:

"Không ngờ bang chủ đem nhất cử nhất động của tại hạ đều điều tra tỉ mỉ như thế.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Những thứ ngươi ăn vẫn còn chưa tiêu hóa, chắc chắn vẫn còn giữ lại trong bụng, đúng chứ?”

Tây Môn Ngọc nói:

"Chắc chắn vẫn còn.”

Thượng Quan Kim Hồng bỗng nhiên trầm mặt xuống, nói:

"Được, mổ bụng của ngươi ra xem coi có còn hay không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ.

Duy chỉ có Nghiêm Thiệp vẫn luôn thản nhiên nhìn tất cả chuyện này, một câu cũng không nói, không có một tí cảm giác hắn là một trong những nhân vật chính của hôm nay.

Mặt Tây Môn Ngọc như tro tàn, ăn nói:

"Bang chủ hẳn là đang nói đùa?”

Thượng Quan Kim Hồng ngay cả lý do cũng không giải thích cho hắn ta nữa, lúc này đã có 4 người mặc y phục màu vàng đi đến.

Tây Môn Ngọc đột nhiên đứng dậy, để tay sau lưng rút kiếm ra, động tác dứt khoát, mọi người tuy vẫn chưa nhìn thấy hắn ta ra tay, nhưng đã biết kiếm pháp của hắn ta chắc chắn không yếu.

Ai biết trường kiếm của hắn vẫn chưa xuất vỏ, bỗng nghe một tiếng "xoạt”, đôi đũa trước mặt của Thượng Quan Kim Hồng bỗng bay lên, đánh vào huyệt "Kiên tỉnh" trên hai vai trái phải của Tây Môn Ngọc.

Tay của hắn ta căn bản hình như chưa động, chỉ là đang khẽ đè trên bàn, đũa đã vội phóng ra, cơ thể của Tây Môn Ngọc đã mềm nhũn xuống.

Võ công này cho dù là Nghiêm Thiệp cũng khẽ chớp mắt nhìn, võ học của Thượng Quan Kim Hồng thật sự đã đạt đến đỉnh cao.

"Mang xuống dưới, kiểm tra tỉ mỉ."

Thượng Quan Kim hồng vung tay.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng mặc y phục màu vàng liền chìa tay, đã tóm lấy cơ thể của Tây Môn Ngọc.

Môi Tây Môn Ngọc động đậy, thì đã bị dọa đến mức ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên nói:

"Mấy thứ kia nếu thật sự vẫn còn trong bụng của ngươi, thế thì ta đền ngươi một mạng, còn nếu không có thì ngươi chết vô ích rồi!”

Lúc này đã không có người nào dám nói chuyện, không có người nào dám cử động.

Mỗi người đều giống như ngồi trên kim châm, y phục đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, qua hồi lâu, tên đàn ông lực lưỡng mặc y phục màu vàng buông tay, cúi người nói:

"Đã nhìn qua rồi.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Có hay không?”

Tên đàn ông lực lưỡng mặc y phục màu vàng nói:

"Không có, bụng của hắn trống rỗng."

Thượng Quan Kim Hồng nói: "Tốt…”

Ánh mắt của hắn chậm rãi quét qua trên mặt mỗi người trừ Nghiêm Thiệp nói:

"Người nói dối ở trước mặt ta chính là kết cục này, các vị hiểu rõ rồi chứ?”

Mọi người liều mạng gật đầu.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Các vị hiện tại hẳn là cũng không đói nữa?”

Mọi người giành nhau nói:

"Đói……đói……”

Mỗi người đều giành gắp một miếng thức ăn, bỏ vào miệng, tiếc là răng đang run cầm cập, đâu thể nào cắn được, chỉ có gương mặt đau khổ, nuốt nguyên miếng xuống cổ họng.

Thượng Quan Kim Hồng lúc này mới nhìn về phía Nghiêm Thiệp, người kia bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lớn.

"Thượng Quan Kim Hồng không hổ là Thượng Quan Kim Hồng, bổn tọa khâm phục.”

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Giáo chủ khách sáo rồi, hôm nay vốn là mở tiệc chiêu đãi giáo chủ, không ngờ lại lơ là khách mời, đúng thật là lỗi của bổn bang chủ.”

Nghiêm Thiệp lắc đầu nói:

"Có thể xem một vở kịch lớn tuyệt vời như này, tiếp đãi của Thượng Quan bang chủ long trọng biết bao, phải là bổn tọa tỏ lời cảm ơn mới đúng.”

Thượng Quan Kim Hồng híp mắt, bỗng nói:

"Giáo chủ có biết tại sao tôi mời cậu đến đây không?”

Ánh mắt của Nghiêm Thiệp cũng híp theo, thản nhiên nói:

"Tương giao, tương sát, cạnh Võ Lâm!”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.