Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hưng Vân Trang!

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Nghe thấy lời của Nghiêm Thiệp, những người khác vốn đang điên cùng gắp thức ăn sắc mặt đều biến động, hận không thể nào cúi đầu dán chặt trên bàn.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ đạo lý biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.

Thượng Quan Kim Hồng lại haha cười lớn:

"Giáo chủ quả nhiên là tri âm của bổn bang chủ, nếu như cậu và tôi liên thủ, lo gì đại nghiệp không thành chứ?”

Nghiêm Thiệp híp mắt, thản nhiên nói:

"‘Bạch thủ tương tri do án kiếm, chu môn tiên đạt tiếu đạn quan’*, trên đời này, người càng thấu hiểu những thứ này, luôn là đối thủ nguy hiểm nhất, bang chủ nghĩ xem có đúng không?”

(*: là hai câu thơ trong bài thơ "Chước tửu dữ Bùi Địch của Vương Duy. Hai câu có nghĩa là: "Bạn tương tri giao du với nhau từ thuở đầu xanh cho đến khi tóc trắng, thế mà lúc gặp nhau vẫn còn để tay lên đốc kiếm đề phòng! Bạn thuở hàn vi đã sớm thành đạt thì cũng đừng nên tới thăm để khỏi bị cười vào mũi.)

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Xưa khác nay khác. Nay giang hồ loạn thế, chính là khi thế hệ anh hùng hào kiệt ta phát huy võ thuật, Nghiêm giáo chủ trẻ tuổi đã là giáo chủ của đại giáo đệ nhất thiên hạ, võ công thiên hạ vô song, trở tay đã có thể khuấy đảo phong vân, tiêu diệt Thiếu Lâm chính đạo đứng đầu này, có thể gọi là phong đầu vô nhị*. Tương lai chắc chắn là bá chủ Võ Lâm, tranh giành giang sơn thần khí cũng không phải không có khả năng.”

(*: chính là hình dung một người, ưu tú vượt trội không ai có thể so sánh.)

Nghiêm Thiệp cười nói:

"Thượng Quan bang chủ đang lúc hưng thịnh, một Long Phụng Song Hoàn độc bộ Võ Lâm, chuẩn bị nhiều năm để tái xuất, trong thời gian ngắn ngủi Kim Tiền Bang đã quét sạch giang hồ, theo như bổn tọa thấy, Võ Lâm này đã hết hy vọng trong sự không chế của bang chủ rồi.”

Nhìn hai người trước mặt tâng bốc lẫn nhau, ý định giết người ngầm mai phụ tứ phía, Nhuế Ngọc ở bên cạnh không khỏi líu lưỡi.

Một lão ly, một tiểu hồ ly, đều không phải là thứ gì tốt.

Bụng dạ tâm cơ thủ đoạn như thế, e là cả giang hồ cũng không có ai có thể qua mặt được hai người này, tình cảnh của bản thân cũng không an toàn.

Nàng cuối cùng cũng hiểu được nỗi sợ hãi.

Nghiêm Thiệp đưa mắt nhìn về phía mấy người đang cùng nơm nớp lo sợ ở trên bàn kia, than thở nói:

"Thượng Quan bang chủ, vốn là hôm nay ngươi mời bổn tọa đến dự tiệc, nhưng bổn tọa lại nghĩ, Kim Tiền bang chính là thiên hạ đệ nhất bang, lấy tiền tạo thành tên, giàu có khét tiếng, thức ăn chắc chắn ngon. Thế là từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cơm, vốn nghĩ ăn một lần cho đủ vốn, không ngờ bây giờ một chút thức ăn cũng chưa được ăn.”

Thượng Quan Kim Hồng nhìn qua, thức ăn đầy trên bàn, đều bị mấy người kinh hồn bạt vía trên bàn ăn sạch sẽ, không khỏi nói:

"Là lỗi của bổn bang chủ, người đâu, lên thêm một bàn thức ăn cho Nghiêm giáo chủ.”

Thức ăn sau một lát đã được đưa tới.

Dưới sự trố mắt của nhiều người, Nghiêm Thiệp thản nhiên đi đến bàn bên cạnh, há to miệng ăn uống, những người khác không có người nào dám động đũa đều đang nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn dùng tư thế gió cuốn mây bay, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đem một bàn mấy chục món ăn hết sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, hắn lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lau miệng nói:

"Bổn tọa thất lễ rồi, thực ra thì thức ăn ở chỗ của Thượng Quan bang chủ quá ngon rồi, bổn tọa suýt nữa ngay cả đĩa cũng ăn luôn rồi.”

"Giáo chủ thích thì tốt rồi."

Thượng Quan Kim Hồng cười híp mắt nói.

Nghiêm Thiệp lại nói:

"Bổn tọa đây chắc không lãng phí một chút nào chứ? Ta chỉ sợ Thượng Quan Kim Hồng cũng muốn mổ bụng của bổn tọa thôi.”

Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng không đổi, ngồi xuống nói:

"Giáo chủ nói đùa rồi. Nếu đã ăn xong, hay là bàn chuyện chính đi, không biết giáo chủ có biết ‘ Liên Hoa Bảo Giám’ không?”

Nét mặt của Nghiêm Thiệp khẽ động, ngạc nhiên nói:

"Có phải là bộ tác phẩm xưa kia Vương Liên Hoa đúc kết những gì cả đời học được mà thành đúng không?”

Thượng Quan Kim Hồng gật đầu:

"Đúng vậy, hôm nay ta và giáo chủ chính là nói về vật này. Giáo chủ có biết hiện tại vật này đang ở đâu không?”

Nghiêm Thiệp nói:

"Hay là mời bang chủ nói cho ta biết."

Hắn tuy biết vật này ở đâu nhưng lại không để lộ ra ngoài.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

"Vật này ở Hưng Vân Trang, nơi này là nơi nào, xem ra giáo chủ chắc hẳn cũng rõ rồi.”

Nghiêm Thiệp trầm ngâm chốc lát, nói:

"Có phải là nhà cũ của Tiểu Lý Thám Hoa?”

Thượng Quan Kim Hồng gật đầu, nhìn Nghiêm Thiệp nói:

"Không sai. Theo thông tin mà ta biết, mấy ngày gần đây, có người nhìn thấy hắn ta xuất hiện ở vùng lân cận kia.”

Nét mặt của Nghiêm Thiệp không đổi, cười nói:

"Xem ra vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”

........

Hưng Vân Trang, một nơi truyền kỳ.

Trang viên này trước kia vốn là họ Lý, tên là Lý Viên. Chủ nhân của nó, trong 3 đời từng xuất hiện 7 vị tiến sĩ, 3 vị thám hoa, trong đó còn có vị danh hiệp Võ Lâm kinh tài tuyệt diễm, cái thế vô song, lừng lẫy một thời.

Về sau nó lấy họ Long, trở thành một nơi nổi tiếng trong Võ Lâm, cũng từng phong vân tụ hội, giang hồ chú ý.

Nhưng hiện tại, nó đã suy tàn rồi.

Vào mấy tháng trước, nơi này xảy ra một chuyện lớn, kế đó chủ nhân trước kia của nó bị chủ sau này đưa lên xe ngựa đến Thiếu Lâm, sau đó trong Thiếu Lâm đã xảy ra một thay đổi lớn chấn động thiên hạ.

Thế là vị chủ nhân họ Long của nơi này sau đó cũng biến mất.

Sau này, ngôi nhà này bỗng nhiên vắng lặng, chủ nhân hai đời của nó trở nên biệt vô âm tính, không biết tung tích.

Thế là trong giang hồ có một truyền thuyết đáng sợ, đều nói nơi này là nhà ma!

Phàm là người từng đến nơi này, bất luận họ là cao tăng, là kỳ sĩ, hay là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần vừa đi vào cửa chính này, cuộc đời này của họ sẽ không có kết quả tốt.

Bây giờ, ban ngày ở đây từ lâu không có tiếng nói cười ồn ào huyên náo, buổi tối cũng từ lâu không có ánh đèn rực rỡ nữa, chỉ có một ngọn đèn cô độc trên tiểu lâu của hậu viên là cháy cả đêm không tắt.

Trên tiểu lâu dường như có một người đang đợi chờ cả ngày lẫn đêm, chỉ có điều ai cũng không biết rốt cuộc người kia đang đợi điều gì……

Bên ngoài bức tường phía sau, có có một con ngõ nhỏ, khi nổi gió ở đây bụi đất cuốn lên. Khi trời mưa ở đây lầy lội không nhiều, tường cao che cả sắc trời, trong con ngõ cơ hồ cả năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhưng bất luận nơi thấp kém cỡ nào, âm u cỡ nào cũng có người lặng lẽ sống!

Đây có lẽ là vì bọn họ căn bản không có nơi khác để đi, có lẽ là vì họ không còn hứng thú với cuộc đời, thà rằng trốn ở nơi này, bị người đời quên lãng.

Trong con ngõ có quán trọ nhỏ bình dân, phía trước bán vài món đồ ăn đồ uống thứ phẩm, phía sau có 3 đến 5 phòng trọ thô sợ, chủ nhân của quán trọ Tôn Đà Tử là một người lùn tàn phế.

Hắn ta tuy biết rõ trong con ngõ này tuyệt không có khách hàng cao quý, nhưng lại cố chấp ở đây đợi vài khách qua đường thấp kém vào với giá rẻ bèo để đổi lấy thức ăn và nơi ở.

Hắn ta thà ở đây trải qua cuộc sống bần hàn thấp hèn, cũng không muốn ra ngoài nghe sự chế giễu của những người khác. Bởi vì hắn ta đã hiểu được bất luận giàu có cỡ nào cũng không cách nào đổi lại sự yên bình trong lòng.

Cuộc sống của hắn ta đương nhiên cô đơn lạnh lẽo.

Có lúc hắn ta cũng sẽ nhìn ngọn đèn đơn độc trên tiểu lâu của ngôi nhà lớn xa xa kia, tự giễu trong lòng:

"Người trên tiểu lâu, cho dù cuộc sống giàu sang nhưng ngày tháng mà người đó trải qua có lẽ còn đau khổ cô quạnh hơn cả ta!”

Rất lâu trước đây, khi mặt trời lặn, quán trọ nhỏ này có một vị khách khác thường đến, thực ra hắn ta ăn mặc cũng không phải là quần áo quý giá gì, tướng mạo cũng không hề đặc biệt.

Dáng người của hắn tuy rất cao, mặt mũi tuy cũng được tính là anh tuấn, nhưng trông có vẻ rất hốc hác, cả năm đều mang theo vẻ ốm yếu xanh xao, hơn nữa thỉnh thoảng còn khom người xuống ho khan.

Hắn thực ra là một người rất bình thường.

Nhưng lần đầu tiên khi Tôn Đà Tử nhìn thấy hắn ta, cứ cảm thấy hắn ta có rất nhiều chỗ khác thường.

Hắn ta không có chê cười đối với Tôn Đà Tử tàn phế, cũng không có ý kiến, càng không có tỏ ra vẻ mặt đặc biệt thương hại đồng cảm.

Loại thương hại đồng cảm này đôi khi còn khiến người ta khó chịu hơn cả chê cười.

Hắn ta đối với rượu và thức ăn không bắt bẻ, cũng không khen ngợi. Hắn ta căn bản rất ít nói.

Kỳ lạ nhất chính là từ lần đầu tiên hắn ta đi vào quán trọ nhỏ này thì không có đi khỏi đây.

Hắn ta vẫn luôn uống rượu, một bình rồi lại một bình nữa, mỗi ngày đều là 7 bình, sau đó thêm đĩa đậu hũ chiên, một đĩa thịt bò, hai cái bánh bao.

Uống rượu xong, thì hắn ta gọi Tôn Đà Tử châm đầy, sau đó ngủ lại trong gian phòng phía cuối cùng, thẳng cho đến khi hoàng hôn ngày thứ hai mới đi ra.

Lúc đợi hắn ta ra, 7 bình rượu kia cũng đã uống sạch rồi.

Hiện tại đã qua một tháng, mỗi buổi tối hắn vẫn thường ngồi trên cái bàn trong góc kia, vẫn muốn một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa thịt bò hai cái bánh bao và 7 bình rượu.

Hắn ta vừa ho khan, vừa uống rượu, đợi uống hết 7 bình rượu, hắn ta sẽ mang 7 bình rượu khác trở về gian phòng ở phía cuối cùng kia, vẫn thẳng cho đến hoàng hôn ngày thứ 2 mới xuất hiện.

Đây là một người kỳ lạ, Tôn Đà Tử đã nảy sinh lòng hiếu kỳ rất lớn đối với hắn ta, nhưng hắn ta cũng không phải là một người thích điều tra bí mật của người khác.

Nhưng chính vào mấy ngày trước, một tăng nhân mặc áo xám bỗng nhiên cũng đến đây, đi đến bên cạnh người kia.

Lúc bắt đầu, tăng nhân vẫn đang không ngừng khuyên bảo hắn ta, sau đó tăng nhân kia cũng cùng uống rượu với hắn ta.

Một tăng một tục, hai kẻ nát rượu, suốt ngày uống say bí tỉ.

Cứ như vậy cũng đã qua mấy ngày.

Cuối cùng người trung niên kia cũng không nhịn được nói:

"Thanh Liên đại sư, người hà tất gì phải như thế? Lý mỗ là một kẻ nát rượu, nên mới uống rượu, nhưng người là người xuất gia mà.”

"Người xuất gia cũng là người, là người thì đều có thể uống rượu."

Tăng nhân say bí tỉ nói.

Người trung niên lắc đầu nói:

"Đại sư, giới luật của người xuất gia không cho phép uống rượu, người có phải nhớ nhầm rồi không?”

Tăng nhân cười điên cuồng nói:

"Lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu, ‘Tửu nhục xuyên tràng quá, Phật tổ tâm trung lưu’? Trên đời này hòa thượng tuân thủ giới luật có rất nhiều, nhưng hòa thượng thật sự có mấy người? Bởi vậy có thể thấy, có phải là hòa thượng, cùng thủ hay không thủ giới luật thì có liên quan gì?”

( *: Rượu thịt trôi qua ruột. Phật ở lại trong lòng.)

Người trung niên cười khổ nói:

"Đại sư, Lý mỗ uống rượu vì trong lòng có sầu, không bỏ xuống, cũng không cầm lên được, người thì vì cái gì chứ?”

Tăng nhân thở dài nói:

"Chẳng lẽ trong lòng bần tăng thì không có sầu, không có thứ buông xuống không được hay sao?”

"Người xuất gia không phải tứ đại giai không sao?"

Người trung niên nói.

"Lão tử nếu như thật sự tứ đại giai không rồi, hôm đó cũng sẽ không cứu ông."

Tăng nhân bỗng mắng:

"Nghe nói tên tiểu tử như ông xuất thân lừng lẫy, trước kia cũng là thám hoa phong lưu, nhưng ông biết lão tử trước khi xuất gia là người thế nào không?”

Người trung niên cười khổ lắc đầu:

"Lý mỗ không biết.”

Tăng nhân cười điên cuồng nói:

"Tổ tiên của lão tử từng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, minh chủ võ lâm, chính là chàng trai khôi ngô nhất thiên hạ, một thân vô tướng thần công thiên hạ vô địch, dễ dàng chiếm được tình cảm thương xót của con gái Mặc Ngọc phu nhân danh tiếng lẫy lừng, trở thành một truyền kỳ của thời đại!”

Người trung niên ngạc nhiên nói:

"Tổ tiên của đại sư quả thật không tầm thường.”

"Hừ, tổ tiên của lão tử tuy lợi hại, nhưng lão tử cũng không kém tí nào."

Tăng nhân mặc sức uống một cách thô lỗ, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tinh xảo.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.