Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao đối đao!

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Đêm đã đến.

Một đám mây đen lớn che bầu trời, trời đất một màu đen kịt.

Tâm Hồ bi thương nhìn tăng nhân phía sau khoác áo cà sa, đây chính là sư đệ của ông ta. Bây giờ hắn ta lại dùng một thanh chủy thủy đâm vào cơ thể của ông ta.

"Sư huynh, đừng trách đệ.”

Hòa thượng kia một chân đá văng Tâm Hồ, rút thanh chủy thủy sáng bóng kia ra, trong đêm lớn tiếng quát:

"Tâm Hồ đã chết, chẳng lẽ các ngươi muốn an táng cùng hắn ngay tại đây? Giáo chủ thánh giáo võ công thiên hạ đệ nhất, Võ lâm sau này chắc chắn là thiên hạ của y, bây giờ quy hàng, sau này muốn vinh hoa phú quý gì mà không được, sao phải làm hòa thượng, cùng chết với tu viện mục nát này......”

"Câm miệng!"

Thủ lĩnh La hán đường Tâm Hỷ phẫn nộ xông lên.

"Tâm Sủng tên tiểu nhân nhà ngươi, lâm trận tạo phản sát hại phương trượng, ta phải đem ngươi phanh thây vạn mảnh!”

Ông ta tuy xông lên vật lộn với Tâm Sủng, nhưng một nhóm trong các tăng nhân Thiếu Lâm, lúc này sắc mặt đều khác thường.

Chuyện lâm trận tạo phản này, đối với nhiều người mà nói đều không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Bởi vì con người đều sợ chết, nhưng cũng đều muốn giữ thể diện.

Đôi khi thứ họ thiếu chỉ là người dẫn đầu.

Tại sao 50 bước có thể cười 100 bước, chính là đạo lý này.

"Giáo chủ, tiểu nhân nguyện quy hàng, xin ngài tha mạng!"

Một tăng nhân trẻ tuổi trắng ngần bỗng nhiên quỳ gối dưới đất, dập đầu xin tha mạng.

Bị người khác giành trước, không ít hòa thượng liền vội vàng bắt chước theo, quỳ xuống dập đầu, giống như bình thường họ quỳ dưới Phật tổ vậy.

Kì thực có thứ chỉ cần vạch trần hay không thôi, quỳ dưới Phật tổ hay quỳ dưới Ma đầu cũng không có khác biệt.

"Các ngươi......"

Cũng có những tăng nhân ý chí kiên cường không chịu khuất phục, nhìn thấy sư huynh đệ thậm chí sư phụ, sư thúc ngày xưa lúc này cũng làm như vậy, lập tức tín ngưỡng sụp đổ, tình trạng giống như điên dại.

Nghiêm Thiệp ở đằng kia haha cười lớn:

"Tốt tốt tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần chịu quy hàng bổn tọa, tất cả đều đồng ý.”

"Đa tạ ân không giết của giáo chủ, lão tăng, không, tiểu nhân biết tất cả cơ mật của Thiếu Lâm, Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các và những thứ khác, chỉ cần ngài yêu cầu, tiểu nhân đây sẽ nói với ngài, chỉ hi vọng ngài cho tiểu nhân làm một hương chủ, đường chủ ....."

Một lão hòa thượng chạy đến bên cạnh Nghiêm Thiệp, cúi đầu khom lưng, mặt đầy nịnh hót.

"Tiểu nhân nhát gan, bần tăng phải kéo ngươi cùng chết!"

Đám người Tâm Hỷ bên kia vô cùng phẫn nộ, nhìn rất nhiều tăng nhân tạo phản, ánh mắt đều phun ra lửa.

"Ha ha ha ha, mấy con lừa hói các ngươi, bình thường mỗi người đều tự xưng chính nghĩa, bây giờ thì ngơ ngác rồi chứ!"

Chúng nhân ma giáo cười lớn.

"Đáng chết, đều tại ngươi!"

Hòa thượng Tâm Hỷ tức giận trút xuống chưởng lực, bất chấp tất cả, thể phải đánh chết Tâm Sủng trước mặt.

Lúc này, sau lưng hắn ta lại xuất hiện một chưởng lực.

"Hự!"

Tâm Hỷ phản ứng không kịp, bị chưởng lực đánh trúng, lập tức thổ huyết ngã xuống đấtm, quay đầu lại, chính là gương mặt đầy sửng sốt.

"Bách Hiểu Sinh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đầu hàng Ma giáo?”

"Đúng vậy, lão phu vốn là Trí tuệ thiên vương trong Tứ đại thiên vương của thánh giáo, thảm sát diệt môn này của Thiếu Lâm, lúc bắt đầu cũng là lão phu tính kế."

Bách Hiểu Sinh cười thoải mái, phối hợp cùng Tâm Sủng, hai người mà Tâm Hỷ xem trọng.

Tâm Hỷ đương nhiên không địch lại, rất nhanh máu đẫm như đêm đen, hơi thở thoi thóp.

Những tăng nhân còn lại của Thiếu lâm lúc này lại bị phản tăng cùng giáo chúng Ma giáo bao vây, khó mà chi viện, tăng nhân tạo phản đối với những người từng là đồng môn này, xuống tay càng độc ác hơn.

"Sư huynh tốt của ta, chưởng cuối cùng này, để ta tiễn huynh lên đường!"

Tâm Sủng hét lớn, một chưởng mạnh mẽ đè xuống.

Lúc này, một đường đao quang xẹt qua đêm tối.

Đao dài 3 tấc 7 phân!

Thế chưởng của Tâm Sủng cứng lại, trên yết hầu máu tươi bắn tung tóe.

"Hay cho một phát Tiểu Lý Phi Đao, Lý Tầm Hoan cuối cùng vẫn là Lý Tầm Hoan."

Nghiêm Thiệp ở bên cạnh vỗ tay nói, ánh mắt nhìn hướng một thân ảnh hốc hác vừa từ bên trong Thiếu lâm đi ra, mang theo nể nang.

Một đao vừa rồi kia, cho dù là hắn, cũng hoàn toàn không nhìn rõ.

Tiểu Lý Phi Đao, quả thật thiên hạ vô song.

Tâm Hỷ sống sót sau tai nạn nghiêng mắt nhìn thân hình trung niên, gương mặt hốc hác, chậm rãi đi đến kia, hổ thẹn nói:

"Tiểu Lý Tầm Hoan, trước kia trên dưới tự của ta trách lầm ngươi rồi, đa tạ ngươi vẫn chịu ra tay cứu giúp.”

"Đại sư không cần lo lắng, nạn của Ma giáo chắc chắn thôn tính toàn Võ Lâm, ai cũng không thể trốn thoát khỏi nó được, Lý mỗ chỉ là làm chuyện bản thân nên làm thôi.”

Lý Tầm Hoan dìu Tâm Hỷ dậy, trên gương mặt trải nhiều gian khổ, vô cùng thăng trầm kia của ông ta, chẳng có tí đau khổ từng trải bất công. Chỉ có sự đau buồn đối với rất nhiều người chết trong trận chiến, chỉ có sự thương xót đối với giang hồ sắp gặp phải số kiếp, chỉ có sự kiên định muốn lấy bản thân gánh trời sập.

Cuộc đời của ông ta, có lẽ chẳng hề hoàn mỹ, cũng không phải chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng ông ta chắc chắn là một người chân chính vĩ đại.

Tâm Hỷ lúc này đã lĩnh hội được.

Hắn ta khóc, bi tráng nói:

"Ma nạn đã đến, khắp thiên hạ người có thể lãnh đạo quần hùng chống lại nạn này, duy chỉ có Lý Tầm Hoan ngươi thôi. Xin ngươi mau chóng rời khỏi đây, trên dưới thiếu lâm ta, vì ngươi tuyệt tự!

Sau khi nói xong, hắn ta đẩy Lý Tầm Hoan ra, mang theo những tăng nhân còn lại xông về hướng chúng nhân của Ma giáo.

"Đại sư!"

Lý Tầm Hoan gọi lớn, muốn đi lên tương trợ, lại bị một thân ảnh hắc y chặn lại.

"Lý Thám Hoa, ngươi vẫn còn nhớ lần trước bổn tọa đã nói gì với ngươi chứ?"

Nghiêm Thiệp lạnh lùng hỏi.

Lý Tầm Hoan trầm mặc lấy ra một thanh phi đao.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về nó.

Lúc này, tiếng kêu bi thảm từ xa truyền đến.

Các tăng nhân còn lại của Thiếu lâm cuối cùng không địch nổi tinh nhuệ của Ma giáo, không bao lâu sau đó, đã chết không còn một ai.

Tay cầm phi đao của Lý Tầm Hoan không ngừng nổi lên run rẩy.

Chân mày của Nghiêm Thiệp khẽ nhíu:

"Ngươi không chịu đựng nổi sao, tình hình này, có lẽ không phóng được đao thần thoại kia rồi.”

Bỗng nhiên, bàn tay rung rẩy kia ổn định lại.

Lý Tầm Hoan dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Nghiêm Thiệp:

"Nghiêm giáo chủ, dù cho cậu võ công cái thế, ma uy ngất trời, có thể giết mọi người, làm cho người trong thiên hạ đều sợ cậu. Nhưng trên đời này mãi mãi đều có nghĩa sĩ, mãi mãi cũng sẽ có người đứng ra chống lại những việc làm hung ác của cậu, giống như những tăng nhân hi sinh này. Bất luận đêm tối dài đằng đẳng thế nào, ánh sáng mặt trời vẫn mãi ở nhân gian.”

Ông ta ngẩng đầu nhìn chăm chú đêm dài tối mịt, một đôi mắt trong đêm tối phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như thanh đao trong tay ông ta vậy, thể hiện tình yêu và khát vọng.

Đây chính là nguồn gốc phi đao của ông ấy sỡ dĩ lệ bất hư phát.

"Ha ha."

Nghiêm Thiệp cười lạnh.

Kì thực hắn vô cùng tán thưởng loại nhân vật anh hùng dồi dào năng lượng chính trực, nhưng chỉ đáng tiếc hôm nay đối phương lại đứng ở phía đối lập với hắn.

Vậy thì……đạo bất đồng, bất tương vi mưu!

Đêm dài đằng đảng.

Máu tươi nhuộm đỏ Thiếu lâm cổ tự ngàn năm này, khi những tia nắng ban mai vào sáng ngày thứ 2 chiếu rọi, đã trở thành địa ngục trần gian.

Thiếu niên hắc y, tay cầm loan đao, tượng trưng cho sự hủy diệt vĩnh viễn.

Vẻ mặt hốc hác của người đàn ông trung niên, lại mang theo ý chí kiên định không thay đổi, đang cầm một thanh phi đao thần thoại.

Hai đao, một lớn một nhỏ.

Hai người giằng co, nhìn nhau không nói.

Mọi người đều đã nín thở, thời gian như ngưng lại.

Sát khí của hai bên đã đạt đến đỉnh điểm nhất.

Khắp trời đất ngập tràn ý định giết người, một cỏ một gỗ đều đã trở nên khủng khiếp, bão táp mưa xa sắp bao phủ nhân gian.

Dưới sự cảm nhận của Tứ chiếu thần công, Nghiêm Thiệp chỉ cảm thấy kẻ đứng trước mặt đã không phải là một người, thứ cầm trong tay ông ta cũng đã không phải là một thanh phi đao.

Đó là một đường ánh sáng, một đường định trước xông phá đêm dài, mang đến cho nhân giang ánh sáng ban mai.

"Nhưng ta vẫn muốn đập tan hy vọng này!"

Loan đao xuất vỏ, mũi đao sắt như lông mày, cướp đi vạn linh hồn sinh mệnh, tượng trưng cho nguồn gốc của sự hủy diệt, thể hiện tương lai của cái chết.

Nghiêm Thiệp nắm chắc chắc trước khi Lý Tầm Hoan phóng ra một đao kia có thể đánh chết được ông ta.

Hắn không phải Thượng Quan Kim Hồng, không có sở thích tìm chỗ chết.

Hắn càng sẽ không cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào.

Mũi đao cong cong xuyên qua trời đất, quỷ thần vì nó mà biến sắc.

Kết cục của Lý Tầm Hoan dường như đã được định trước, phi đao của ông ta tuy lệ bất hư phát, nhưng võ công chủ là bình thường, đối mặt với thanh đao quỷ thần không lường được này, ông ta căn bản không phóng ra được một thanh đao thần thoại ngưng kết tinh khí thần, ngưng kết hy vọng, ngưng kết niềm tin.

Sống chết chỉ cách nhau trong phút chốc.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.