Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi nhân!

Phiên bản Dịch · 2219 chữ

Đao đã rơi.

Sắc mặt của Lý Tầm Hoan tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt đã chứa đầy tuyệt vọng.

Mặc dù ông ta có có cầm đao phóng giết ma đầu có một không hai trước mặt, nhưng đối phương lại không cho hắn cơ hội.

"Là ý trời muốn hắn tiếp tục sống, gây họa cho thiên hạ sao?"

Cho dù là Lý Tầm Hoan thì lúc này cũng không khỏi sửng sốt.

Đúng vào lúc này.

Phương xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng tụng kinh xa xăm.

Không biết từ xó xỉnh nào, một bóng người gầy ốm bất ngờ nhảy ra, trong tay cầm một cây chổi, hướng về ma đao có một không hai đao thế chứa đầy ngàn quân kia khẽ điểm.

Vù!

Loan đao khẽ rung, ngưng trệ đứng trong không trung.

Trên mặt Nghiêm Thiệp lộ ra kinh ngạc, quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một tăng nhân mặc tăng bào màu xám, một tay nâng Lý Tầm Hoan, dùng khinh công nhanh như chớp biến mất về phương xa.

"Nhân vật thật lợi hại!"

Sắc mặt Nghiêm Thiệp cực kì lạnh, mặc dù lần giao thủ vừa rồi kia, người đó nhờ vào đánh lén cùng cố ý xem như vô ý mới có thể dùng một cây chổi phá vỡ một phát Viên Nguyệt Loan Đao của hắn.

Tuy đao pháp này không phải là thứ hắn lợi hại nhất.

Nhưng có thể ở dưới mí mắt của hắn cứu Lý Tầm Hoan đi, thực lực của người này không cần phải nhiều lời, tuyệt đối sẽ không thấp hơn hắn.

.......

Bên dưới Tung Sơn. Nhuế Ngọc lạnh lùng đứng.

Nàng bị Nghiêm Thiệp bỏ lại ở đây, chỉ để lại hai người canh giữ. Trước kia với năng lực của nàng là có thể trực tiếp chạy trốn khỏi đây.

Chỉ có điều nàng vốn không có ý nghĩ chạy trốn.

Nàng biết, bản thân hiện tại đối với Nghiêm Thiệp đã không còn uy hiếp, nếu như muốn đi, hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ thả nàng đi.

Vì vậy nàng càng muốn ở lại, nhìn xem rốt cuộc hắn còn muốn làm những chuyện gì nữa.

Đã đợi cả một đêm, nàng có chút phiền chán.

Bỗng nhiên, thần sắc của nàng thay đổi, nhìn thấy một tăng nhân xám y mang theo một người đàn ông trung niên cấp tốc chạy qua.

Lúc đầu nàng cũng không để ý, chỉ là kinh ngạc với tốc độ quá nhanh của đối phương. Nhưng sau khi thoáng nhìn thấy rõ gương mặt kia, nàng mới toàn thân run rẩy.

"Là ngươi!”

Nghe thấy giọng nói của nàng, tăng nhân xám y kia chợt quay đầu, thần sắc cũng thay đổi, dừng lại, nhưng cũng không có nói gì.

"Hóa ra ngươi thật sự đã xuất gia rồi."

Nhuế Ngọc vẫn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đầy sự phức tạp.

Tăng nhân xám y thở dài một tiếng, nói:

"Nhuế cô nương, Du Thanh Liên trước kia đã chết rồi, hiện tại chỉ có một tăng giả xuất gia, mong cô cũng có thể buông cố chấp xuống, tìm được chân ngã.”

Dứt lời, tăng nhân đã bật vô âm tính, chỉ còn lại giọng thơ vọng lại.

"Trường tư lạc thổ chung quy khứ, khẳng chấp liên đài viễn phỏng lâm. Bách tuế chân thành đạn chỉ khoảnh, bà sa chỉ khủng thế duyên thâm.”

"Du Thanh Liên......"

Đôi bàn tay của Nhuế Ngọc nắm chặt, chăm chú nhìn nơi tăng nhân vừa rồi rời đi, rất lâu không nói.

"Hóa ra hắn tên Du Thanh Liên."

Nghiêm Thiệp không biết đã đến đây từ lúc nào, im lặng nhìn Nhuế Ngọc.

Người kia liếc hắn một cái, nét mặt phức tạp nói:

"Hắn giống như ta, trước kia cũng là xuất thân danh môn, tổ tiên đã từng xuất hiện một vị đại nhân vật không ngờ, dựa vào 'Vô tướng thần công' vô song trên đời, trở thành Minh chủ Võ Lâm đương thời.”

"Đến đời của hắn, gia đạo của hắn dần dần suy bại, may mà hắn là một tuyệt thế thiên tài, đã luyện thành vô tướng thần công tổ truyền, chấn chỉnh lại gia nghiệp.”

"Hai gia đình của bọn ta trước kia có chút giao tình. Lúc đầu phụ thân của ta và họ đều bị Phạm Mịch sát hạt, chỉ có một mình ta may mắn trốn thoát, không có nơi nào để đi, là hắn đã thu nhận và giúp đỡ ta.”

"Vô tướng thần công vốn là kinh thế tuyệt học, tuyệt đối không thua kém Tứ chiếu thần công, ta cầu hắn giúp ta báo thù, khi ấy hắn đã đồng ý.”

"Nhưng thực lực của Phạm Mịch quá mạnh, khi ấy hắn không đủ chắc chắn. Thế là ta đã đem Tứ chiếu thần công dạy cho hắn, thậm chí dần dần yêu hắn, đem thân thể cũng đã cho hắn.”

Nói đến đây, nàng bỗng bật khóc, giống như một tiểu cô nương bị kẻ xấu lừa gạt thân thể.

"Trước kia ta vốn cho rằng vì có hắn ở đây, báo thù căn bản không cần đến bản thân ra tay, ta cũng không thích luyện công, mất đi trinh tiết, luyện không thành Tứ chiếu thần công cũng không có gì ghê gớm cả.”

"Nhưng không ngờ, sau khi hắn đạt được Tứ chiếu thần công, giống như dần biến thành một người khác, đối xử với ta cũng không giống như trước kia nữa, vẫn cứ thích sống cô độc một mình.”

"Sau đó qua một khoảng thời gian, hắn lại trực tiếp phân tán hết gia sản, biến mất không dấu vết, thì ra là hắn đã xuất gia.”

Nàng buồn bã nhìn Nghiêm Thiệp:

"Bây giờ nghĩ lại, sau khi hắn đạt được Tứ chiếu thần công thì cũng giống như ngươi, đem Vô tướng thần công phát huy đến cảnh giới trước nay chưa từng có, thành cấp độ phi nhân, xem nhẹ thế sự nhân tình, lựa chọn rời xa hồng trần, thanh đăng cổ phật......”

Nghiêm Thiệp gật đầu nói:

"Đệ có thể hiểu hắn, bản thân đệ vốn là một người vô cùng tầm thường. Tiếc mạng vô cùng, thích thức ăn ngon, mỹ nữ, nhưng từ khi đem Tứ chiếu thần công luyện đến tầng 12 trở lên, cũng dần dần có chút xem nhẹ một vài thứ, có lẽ cứ như vậy, sớm muộn đệ cũng sẽ trở thành người giống như hắn.”

Nghiêm Thiệp nhả ra một ngụm khí đục:

"Có lẽ đây chính là con đường tập võ đến đỉnh cao nhất định phải trải qua, võ công đạt đến một trình độ nhất định, năng lực của chúng ta hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của người bình thường, trạng thái tinh thần cũng tự nhiên thay đổi theo. Con người đã phi nhân, trong lòng tự nhiên cũng phi nhân, như vậy mới có thể đặt chân đến đỉnh cao của võ đạo!”

Nhuế Ngọc lại nói:

"Rốt cuộc ngươi sẽ biến thành thế nào ta không đoán được, nhưng Vô tướng thần công chính là theo như giáo lý Phật gia đã sáng lập. Hai chữ vô tướng chỉ ra không phải không có hình thể, thực tướng, mà là gọi chúng của ‘ Vô nhân tướng, vô ngã tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng’, hắn e là đã làm được rồi.”

Phật là gì?

Phật không phải là thần tiên trên ý nghĩa thông thường, mà là đại giác ngộ giả, đại trí tuệ giả.

Đạo nói vô, Phật nói không, duy chỉ có buông xuống tất cả chấp niệm, hình thể, tình cảm thậm chí cả bản thân, mới là Phật.

Tất nhiên, đây là giáo lý nguyên bản của Phật môn.

Sau khi Phật môn thâm nhập Trung Quốc, vì thích nghi với tình hình thực tế đã tạo ra rất nhiều kinh thư đầy ấp luân lý nho gia. Cưỡng ép lấy Đại trí tuệ giả, Đại giác ngộ giả Thích ca mâu ni xem như các thánh nhân tương tự cùng loại với đạo Khổng Mạnh, thần hóa thành Phật Tổ tinh thông mọi thứ.

Còn đạo giáo từ đạo gia phát triển biến hóa ra cũng không kém, đem Lão tử thần hóa, có đạo đức thiên tôn, Thái Thượng Lão Quân.

Còn nguyên bản chắc chỉ là tu trì hai phái của bản thân, cũng có giáo lý lấy từ bi làm gốc, cứu nhân độ thế, vẫn xem trọng tôn ti, quân thần và những thứ khác. Nhưng đây chỉ là sản phẩm phát sinh để thỏa hiệp với nho gia

Trên thực tế, hai gia này trên bản chất đều là theo đuổi sự siêu thoát của bản thân, đắc đạo thành tiên, Niết bàn thanh tịnh.

Đạo vô vi, Phật vô ngã.

Du Thanh Liên chính là một chân tu giả đi lên thành công con đường Phật đạo, hắn ta vì vậy vứt bỏ người thân, người yêu, buông bỏ vinh hoa phú quý, hư danh thế tục, trở thành một tăng nhân quét dọn bình thương trong Thiếu Lâm tự.

Thậm chí khi Thiếu lâm bị diệt, hắn ta cũng chưa từng ra tay giúp đỡ, bởi vì hắn ta không nên để ý đến những thứ này.

Phật quan thế gian, tứ đại giai không.

"Nhưng cuối cùng hắn vẫn ra tay cứu Lý Tầm Hoan đi, điều này chứng minh tu hành của hắn vẫn chưa đạt đến gia."

Nghiêm Thiệp thản nhiên nói.

Nhuế Ngọc nhìn hắn, mỉa mai nói:

"Dẫu sao thì hắn ta cũng sinh ra trong Võ lâm thế gia, từ bé đã có trái tim nghĩa hiệp, cũng từng là đại hiệp cứu nhân độ thế. Hiện tại tuy đã có thể buông bỏ thân hữu, buông bỏ người yêu, buông bỏ tất cả danh lợi, nhưng chung quy vẫn không buông bỏ thiên hạ này, không đồng ý để Ma đầu như ngươi đây gây hại nhân gian.”

Nghiêm Thiệp ngơ ngác, bỗng nhiên cười nói:

"Vậy thì đệ đến muốn xem thử, Phật của hắn cao một xích hay là Ma của đệ cao một trượng!”

Hắn nhìn đỉnh Thiếu Thất ở nơi xa, bình tĩnh nói:

"Trên dưới Thiếu Lâm toàn bộ đã bị đệ tàn sát sạch sẽ, chó gà không tha. Tin tức này rất nhanh sẽ truyền khắp giang hồ.”

Nhuế Ngọc khó hiểu nói:

"Sao lại không còn một ai, chẳng lẽ không có hòa thượng nào đầu hàng ngươi?”

"Tất nhiên là có, hơn nữa còn có rất nhiều."

Trên mặt Nghiêm Thiệp lộ ra một tàn khốc, nói:

"Nhưng những kẻ phản bội như thế, đệ cần gì phải giữ bọn chúng lại. Đương nhiên là sau khi thủ tiêu những phần tử ngoan cố thì nhân tiện xử lý luôn.”

Nhìn Nhuế Ngọc có chút kinh hãi, hắn lại nói:

"Thực ra bên trong Thiếu lâm vững chắc, nếu có thể trên dưới một lòng, vốn không nên dễ dàng như vậy bị đệ tiêu diệt. Nhưng chỉ đáng tiếc mấy năm nay, Thiếu lâm quá hưng thịnh, đệ tử nhận quá nhiều, tốt xấu lẫn lộn, bình thường nhìn không ra, đến giây phút sinh tử thì đa số đã tạo phản, cho nên mới có thể để đệ nhẹ nhàng như vậy tiêu diệt chúng.”

Kì thực quốc gia và chiến tranh của quốc gia cũng như vậy, chỉ cần đánh hạ những nơi trọng yếu, những chỗ mà đại quân đi qua chính là một đám phản bội vừa thấy gió đã đầu hàng, thỉnh thoảng có vài kẻ cứng đầu, vậy thì đem chúng nghiền thành tro, để răn đe, không sợ những người khác không đầu hàng.

Nếu không thì Mãn Thanh về sau dựa vào cái gì lấy mấy trăm ngàn quân chinh phục người Hán gấp mấy chục lần bọn họ.

Không có chúng, sẽ có người khác mang đầu đầu hàng, phía sau cũng đều đi theo thôi.

Còn hành vi hôm nay của Nghiêm Thiệp, chính là tấn công thành công, đem toàn bộ chúng giết hết sạch sẽ, cách làm này rất không tốt, truyền ra ngoài sẽ không có ai dám đầu hàng hắn nữa.

Nhưng hắn không quan tâm.

Nhuế Ngọc bỗng hiểu ra gì đó, sửng sốt nói:

"Phi nhân của Du Thanh Liên chính là gần Phật, phi nhân của ngươi lại là gần Ma, vứt bỏ nhân tâm, biến thành ma tâm, đây đã là Thiên ma đạo……”

"Đành chịu thôi, ai bảo lúc trước tỷ đưa đệ vào Ma giáo, đời này của đệ cũng chỉ có thể đến Ma đạo thôi!"

Nghiêm Thiệp xua tay đành chịu.

Nhuế Ngọc cười lạnh:

"Loại người như ngươi đây, trời sinh chính là Ma đầu, bất luận ở nơi nào, cũng sẽ không có khác biệt.”

Nghiêm Thiệp cũng không thanh minh, chỉ lẩm bẩm nói:

"Ma giả vô tình, Phật giả vô ngã, Đạo giả vô vi, đến sau cùng, đều đã là phi nhân, như thế thì có khác biệt gì?”

Đã không còn khác biệt nữa.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.