Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia
Một hôm , Nhan Ngọc Khanh đang trong vườn thưởng trà thì bị nha hoàn Tiểu Thúy đánh gãy .
" Có chuyện sao ?" Hắn ưu nhã lấy khăn lau lau khóe miệng .
" Dạ thiếu gia , bên ngoài có trưởng thôn muốn cầu kiến ."
" Trưởng thôn ?" Nhan Ngọc Khanh lấy làm lạ , hắn nói :" Cho hắn vào đi ."
" Dạ "
Trưởng thôn vừa vào đến hậu viện thì nhìn tại biển hoa trung có một mỹ nam tử đang phẩm trà . Ngàn hoa lay động nhẹ nhàng trong gió , cánh hoa rơi đầy trời , hương hoa phảng phất trong không khí .
Nam tử mang theo tựa như gió xuân mỉm cười ấm áp ôn nhu đậm lòng người . Thon dài ngón tay cầm lấy tinh xảo chén trà mà thưởng thức .
Khung cảnh trước mặt tự như một bức họa tuyệt mỹ khiến lão trưởng thôn không khỏi ngẩn ngơ .
" Trưởng thôn , trưởng thôn ." Tiểu Thúy thấy lão cứ ngẩn người ra thì không khỏi lay lay lão cánh tay gọi nhỏ .
Trưởng thôn lúc này mới bị nàng tiếng gọi làm hoàn hồn . Nghĩ đến mình vừa rồi thất lễ , mặt già không khỏi đỏ lên .
Chỉnh lại bản thân quần áo sau mới tiến đến gần Nhan Ngọc Khanh chắp tay :" Tiểu nhân kính chào thiếu đông gia ."
" Trưởng thôn đa lễ rồi . Mời ngồi ." Tiếng nói trầm ấm lay động lão trưởng thôn trong lòng . Làm hắn không khỏi thầm than .
Vị thiếu đông gia này thực sự là tuyệt sắc mỹ nhân , âm thanh cũng như thế động lòng người . Thật đáng tiếc người như vậy thế nhưng là nam nhi thân .
Đáng tiếc ! Đáng tiếc !
" Trưởng thôn , ông đến đây là có chuyện gì vậy ?" Nhan Ngọc Khanh không nhanh không chậm hỏi .
" Dạ thưa ông chủ , thôn dân trong vùng vì muốn đón chào ngài nên đã làm mấy bàn tiệc nhỏ tại miếu Thiên Hậu . Mong ông chủ có thể dành chút thời gian tới tham gia ạ ." Trưởng thôn cung kính đáp .
" Ồ ?" Nhan Ngọc Khanh nói :" Là tối nay ư ?"
Trưởng thôn : " Dạ phải ."
Nhan Ngọc Khanh đắn đo , rồi gật đầu :" Được rồi , ta sẽ tới ."
" Đa tạ ông chủ coi trọng , để lão đây trở về báo cho mọi người biết ."
Nhan Ngọc Khanh : " Được rồi ông đi đi ."
Trưởng thôn :" Vậy lão xin phép cáo từ ."
Đợi khi trưởng thôn đi khuất bóng , Tiểu Thúy mới lại gần hỏi nhỏ :" Công tử , ngài định đi thật hả ?"
Nhan Ngọc Khanh nhướng mày :" Bộ có chuyện gì sao ?"
Tiểu Thúy :" Nô tỳ chỉ lo lắng đám kia thôn dân không cẩn thận động đến ngài thôi . Hơn nữa bọn họ thức ăn , ngài làm sao có thể nhập khẩu ?"
Điều Tiểu Thúy nói không phải không có lí . Nhan Ngọc Khanh từ nhỏ vốn yếu ớt , kiều quý mà dưỡng thành . Ngày thường ăn uống đều là sơn hào hải vị , đồ ăn bình thường chỉ sợ làm hỏng bụng hắn thôi .
Nhan Ngọc Khanh không thèm để ý nói :" Bọn họ ăn được , chẳng lẽ ta lại không sao ? Ngươi không cần để ý , lui ra đi ."
" Nô tỳ ..." Tiểu Thúy có chút không cam lòng . Nhà nàng công tử là thân phận gì , đám dân kia lại là thân phận gì ? Làm sao có thể đánh đồng được chứ ?
Nhưng mà công tử lại không chịu nghe theo lời nàng . Chỉ có thể tối nay nhớ mang thêm chút điểm tâm và thuốc để đề phòng vậy .
. . .
" Nhanh chân lên , tất cả nhanh chân lên , đừng có mà lười biếng ."
" Đám trẻ này mau ra chỗ khác chơi , đừng cản người lớn làm việc ."
" Cẩn thận một chút đấy ?"
Hạ Thời Triệt nhìn thôn dân vội vàng tấp nập thì không khỏi kì lạ . Quay đầu hỏi Thẩm Bân : “ Hôm nay là ngày gì mà náo nhiệt quá vậy ?”
“ Là thôn dân muốn làm một bữa cơm tiếp đãi thiếu đông gia .” Thẩm Bân có lệ nói . Khi nhắc đến thiếu đông gia ba chữ thì ánh mắt không chút che giấu khinh thường cùng chán ghét .
Trong lòng hắn Nhan Ngọc Khanh cùng với Chu Lão Tứ chính là một đám . Ăn tươi nuốt sống nước mắt của dân lành , thực sự không hiểu đám kia ngu dân còn muốn tiếp đãi hắn nữa .
“ Ồ “ Hạ Thời Triệt hiểu ra . Đây là đất của Nhan gia , dân chúng muốn sống tốt đương nhiên là phải hảo hảo nịnh bợ . Huống chi Nhan Ngọc Khanh vừa trở về đã ban cho thôn dân lớn như vậy ân đức đâu .
Nhắc đến Nhan Ngọc Khanh , Hạ Thời Triệt trong đầu liền hiện lên cái kia mỹ diễm tuyệt luân gương mặt . Hắn không thể không cảm thán , Nhan Ngọc Khanh gương mặt quả thực chính là trích tiên hạ phàm .
Dù ở kinh đô quyền quý nơi cũng không có ca nhi , nam tử nào sánh bằng . Nếu không phải hắn ta là nam nhi thân , chỉ sợ sẽ xảy ra một hồi lam nhan họa thủy .
Mà trưởng thôn nhìn đến Hạ Thời Triệt liền vui vẻ chạy tới : “ Hạ công tử đến rồi , nếu công tử có rảnh thì mời ngài tối nay tới tham dự bữa tiệc nhỏ này . Lúc các ngài mới đến vì không đủ lương thực mà không thể tiếp đãi ngài , thật là có lỗi .”
Nói đến đây , trưởng thôn có chút xấu hổ .
Hạ Thời Triệt đương nhiên hiểu hoàn cảnh của họ cũng không trách . “ Không có gì đáng nói cả , tối nay ta và phụ thân nhất định sẽ đến tham dự .”
Hắn nhưng nhớ thương Thẩm Tử Du trù nghệ đâu . Tuy rằng không bằng sơn hào hải vị nhưng thắng ở mới mẻ đa dạng a .
“ Đến lúc đó ca ca trù nghệ sẽ làm ngài mở mang tầm mắt .” Thẩm Bân kiêu ngạo nói .
Hắn đối với ca ca Thẩm Tử Du có mê chi sùng bái . Trên đời này không người có ca ca hắn tài giỏi cùng thông minh .
Ca ca không chỉ giỏi nấu nướng mà còn rất nhiều đồ vật này nọ . Nhờ có ca ca mà Thẩm Bân ở trong thôn rất có mặt mũi .
Ai bảo hắn có như vậy một cái có năng lực ca ca đâu .
Trưởng thôn cũng ở nói hùa theo . Không khí nhất thời vô cùng vui vẻ .
Đăng bởi | MẫuĐơnĐình |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 10 |