Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

Nhan Ngọc Khanh bên này coi như tạm ổn định xuống, nhưng mà Nhan gia bên kia lại chẳng khác nào ong vỡ tổ.

Nhan lão gia cùng đại thiếu cấp tốc chạy đi kiếm hắn, Nhan phu nhân thì khóc thành lệ nhân, mấy phen ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất.

Nhan phủ loạn hết cả lên

Mà phía bên Hạ Tử Hiên sắc mặt cũng chẳng tốt chút nào. Hắn nhanh chóng xuống dưới đáy vực tìm kiếm nhưng mà nửa ngày cũng chẳng thấy người đâu

Đang lúc hốt hoảng thì phát hiện xe ngựa mảnh vỡ, Hạ Tử Hiên nhìn trước mặt tan tác mà sợ hãi vội vàng chạy tới kiểm tra.May thay không thấy Nhan Ngọc Khanh thi thể làm hắn có chút tâm thần may mắn.

Rơi xuống này vực sâu hắn chỉ mong Nhan Ngọc Khanh có thể giữ lại cái mạng liền hảo. Hắn không cầu cao xa gì hơn.

Hạ Tử Hiên từ chỗ xe ngựa tìm kiếm xung quanh, may mắn tìm thấy một số ngọc bội trang sức linh tinh liền biết Nhan Ngọc Khanh chắc chắn ở gần đây.

Đi thêm một đoạn, lại thấy một miếng vải trắng buộc trên thân cây thì trong lòng vui sướng không thôi.

“Ngọc Khanh, ngươi đang ở đâu? Ngọc Khanh, ngươi có nghe thấy gì không?” Hạ Tử Hiên dọc theo Nhan Ngọc Khanh để lại dấu vết tìm kiếm, một bên hô to.

Hạ Tử Hiên cắn răng. Hắn cần tìm Nhan Ngọc Khanh càng sớm càng tốt. Nếu không đợi trời tối thì sẽ rất nguy hiểm.Bồn chồn, lo lắng, sợ hãi cảm xúc không ngừng quấn lấy hắn. Trái tim hắn như nặng tựa ngàn cân không thể thở nổi.

Bỗng nhiên nhìn thấy mơ mồ ánh lửa, sung sướng hô lên:“Ngọc Khanh.”

Nhan Ngọc Khanh vì mệt mỏi mà đã mơ hồ buồn ngủ bỗng nghe được tiếng gọi thì giật mình.

Nhìn thấy người tới, hắn sững sờ.

Nhan Ngọc Khanh: “Hạ Tử Hiên, sao ngươi lại ở đây?”

“Ngọc Khanh.”

Hai người vội vàng chạy về phía đối phương.

Phanh___

Vốn dĩ còn một bước nữa là tới Nhan Ngọc Khanh trước mặt, ai ngờ Hạ Tử Hiên như vậy xui xẻo dẫm phải hắn bẫy rập.Hai chân hắn bị dây leo quấn chặt không khống chế được ngã ầm ra đất, may là không đụng tới Nhan Ngọc Khanh.

Nhan Ngọc Khanh: “Ngươi không sao đó chứ?” Hắn vội vàng cho hắn cởi trói.

“Không sao. Không sao.” Hạ Tử Hiên lắc đầu.

Đợi khi hắn đứng dậy thì vội vàng kiểm tra Nhan Ngọc Khanh thân thể.

“Để ta xem, ngươi có bị thương ở đâu không?”

“Ta không sao, không có bị thương gì hết.” Nhan Ngọc Khanh đáp.

Hạ Tử Hiên cho hắn kiểm tra một lần, thấy hắn không sao thì nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi thấy hắn non mềm bàn tay bị đỏ ửng trầy xước thì đau lòng không thôi.Hạ Tử Hiên: “Có đau lắm không?” Hắn từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc bột nhỏ rắc rắc tại hắn vết xước.

Nhan Ngọc Khanh thấy hắn như vậy ôn nhu cho mình bôi thuốc thì mặt không khỏi nóng lên.

“Không. . . không đau.”

Nam tử tuy một thân chật vật cũng chẳng thể nào che được phong hoa. Hạ Tử Hiên đối với Nhan Ngọc Khanh vốn có không an phận ý tưởng.

Hơn nữa tình nhân trong mắt hóa tây thi, Nhan Ngọc Khanh bình thường đã khiến hắn si mê không thôi. Nay thấy hắn má đào thẹn thùng tư thái quả thực là khiêu chiến Hạ Tử Hiên chính nhân quân tử phong thái.

“khụ khụ” Nhan Ngọc Khanh thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm thì không khỏi ho khan hai tiếng.

Hạ Tử Hiên gương mặt cũng không khỏi có chút nóng lên. Nhan Ngọc Khanh thấy hắn vành tai đỏ ửng thì khóe miệng không nhịn được giương lên.

Hạ Tử Hiên cảm thấy trái tim sắp không thuộc về mình nữa, đập loạn xạ không ngừng như muốn nhảy ra vậy.

“Còn hơn một canh giờ nữa trời mới tối, bây giờ ta đưa ngươi về vẫn còn kịp.”

Nhan Ngọc Khanh vui mừng: “Thật sao?”

“Ân.” Hạ Tử Hiên mỉm cười.

Hắn thật ra là muốn cùng Nhan Ngọc Khanh ở lại đây một đêm, hôm sau mới đưa hắn trở về.

Nhưng lo sợ Nhan Ngọc Khanh cảm xúc, vẫn là muốn nhanh chóng để hắn trở về thì hơn.

Nhan Ngọc Khanh theo Hạ Tử Hiên trở về. Thật là thần kì, tuy rằng còn chưa rời khỏi vực thẳm nhưng nhìn thấy Hạ Tử Hiên, trong lòng hắn lại an tâm rất nhiều.

“À đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta rơi xuống vực.” Nhan Ngọc Khanh hỏi.

Hạ Tử Hiên: “Ta gặp Tiểu Thúy bị đám kia thổ phỉ vây bắt. Sau nàng nói với ta là ngươi bị rơi xuống vực, ta lập tức đi tìm.”

“Tiểu Thúy nàng có sao không?”

“Ngươi yên tâm. Nàng không có việc gì cả?”

“Nếu vậy thì tốt.”

Tiếp đó, Nhan Ngọc Khanh không nói gì. Hai người cứ như im lặng vậy đi một đường.

Không khí có chút ngượng ngùng. Nhan Ngọc Khanh vì bị bản thân mới mẻ cảm xúc làm cho sợ hãi, còn Hạ Tử Hiên thì muộn tao không biết phải nói cái gì.

Hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Ngọc Khanh, đôi khi bốn mắt chạm nhau lại không nhịn được xấu hổ.

“Trời…trời có chút nóng. Chúng ta ra kia rửa cái mặt đi.” Hạ Tử Hiên đề nghị.

“Hảo”

Nước suối rất lạnh, Nhan Ngọc Khanh vui thích rửa tay. Nhưng đang lúc đứng lên thì lại bị trượt chân.

“Cẩn thận.” Hạ Tử Hiên vội vàng xông tới đỡ hắn.

“á”

Nhan Ngọc Khanh cả người đè tại Hạ Tử Hiên phía trên. Hạ Tử Hiên ôm lấy hắn eo nhỏ, nhìn hắn quần áo xộc xệch thì hơi thở có chút loạn.

“Có sao không?”

“Không sao. Nhưng chân có chút đau.”

Nghe Nhan Ngọc Khanh trả lời, Hạ Tử Hiên vội vàng: “Để ta xem xem.”

Hạ Tử Hiên ôm hắn nâng dậy, nhưng đột nhiên hai mắt hắn trừng to hoảng hốt, chân đột nhiên mềm xuống.

“Làm sao vậy?” Nhan Ngọc Khanh lo lắng.

Hạ Tử Hiên lắp bắp kinh hãi: “Ngươi, ngươi là ca nhi?”

Hả

Nhan Ngọc Khanh giật mình.

Thì ra lúc hắn ngã xuống, quần áo buông lỏng từ trên vai chảy xuống để lộ gợi cảm bờ vai cùng cái kia bắt mắt hồng chí.

Nhan Ngọc Khanh phản xạ che lại hồng chí. Nhìn Hạ Tử Hiên còn không hồi thần bộ dạng, lại đột nhiên mỉm cười.

Hắn chống tay đứng dậy, thong thả chỉnh lại quần áo.

“Cái này có vấn đề gì sao?” giọng nói ba phần ôn nhu, bảy phần mị ý. Đem Hạ Tử Hiên trái tim đều muốn câu ra ngoài.

“Ngọc Khanh? Ta~~ ta …”

Hạ Tử Hiên không biết nói làm sao. Trong mắt hắn đầy sung sướng cùng kích động.

Tuy hắn không để ý Nhan Ngọc Khanh là nam nhân thân phận nhưng lại hắn bảo vệ hắn thật tốt thì vẫn có ngườ soi mói. Nhưng nếu Nhan Ngọc Khanh là ca nhi, thì hắn có thể đem hắn quang minh chính đại cưới về nhà.

“Ngọc Lang, ta đối với ngươi vừa thấy đã thương, tâm sinh ngưỡng mộ. Không biết …?” Hạ Tử Hiên ngập ngừng.

“Không biết cái gì?” Nhan Ngọc Khanh cố ý hỏi lại.

Hạ Tử Hiên thấp giọng: “Không biết có thể cùng khanh kết tóc se duyên, răng long đầu bạc.”

Nhan Ngọc Khanh chê cười: “Ngươi đúng thực sự là không e ngại.”

Hạ Tử Hiên không nói gì, bồn chồn đợi hắn phán xét.

Nhan Ngọc Khanh từ từ ngồi xuống bên suối tảng đá, xoa xoa chính mình chân.

“Ta không thích hậu trạch đông người.” ý bảo hắn không muốn năm thê bảy thiếp nam nhân.

“Ta tuyệt đối chỉ có ngươi một cái.” Hạ Tử Hiên chắc chắn nói.

“Thân thể ta từ nhỏ yếu ớt.” thân thể yếu, không dễ sinh dục.

“Ta đã có con thừa tự, không sợ.”

“Còn có.” Nhan Ngọc Khanh liếc nhìn vẻ mặt mong chờ nam nhân, nhẹ cười. “Ta không thích để râu nam nhân.”

Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.

Hả???

Hạ Tử Hiên vuốt vuốt chính mình râu quai nón suy tư.

Ta râu chẳng lẽ không đẹp sao?

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình

Truyện Cửu Kiếp Tán Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.