Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch Lửa (1)

Tiểu thuyết gốc · 2395 chữ

Một đêm yên tĩnh trôi qua, Ninh Thái Thần sáng đã sớm tỉnh giấc, cả người tinh thần thư thái

Hắn lúc này đứng trên mỏm đá cao, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía bầu trời hừng đông, ánh mắt xa xăm bao quát vạn vật phía dưới, dáng vẻ chunnibyou miệng cảm khái

"Nhân sinh tịch mịch a, thì ra đây là cảm giác của tuyệt đại cao thủ, tiêu dao ẩn sĩ siêu thoát thế tục..."

"Khụ..khụ, bớt ảo tưởng dùm đi tiểu lão đại.." Một thanh âm bên cạnh truyền tới khẽ phá tan ảo mộng tươi đẹp của Ninh Thái Thần

"Ặc... Phải rồi, cái kia...ngươi biết Linh Sơn nằm chỗ nào không?"

Lam lão vẻ mặt kỳ quái "Chỗ ngươi đang đứng chính là nó!"

Ninh Thái Thần há mồm kinh ngạc "Không thể nào a! Xung quanh đây ngay cả một ngọn núi lớn cũng không có..?"

"Chả lẽ ngươi cho là Linh Sơn là một ngọn núi?! Thật không biết thưởng thức!" Lam lão khinh bỉ rõ rệt, đúng là tiểu tử mới bước chân vào tu chân giới có khác

Ninh Thái Thần đau đầu một hồi, cái lão gia hỏa này thật quá kiêu ngạo, nhìn vẻ mặt tự đắc như muốn hắn cầu xin chỉ giáo, thật sự muốn dâng lên cảm giác cho tên này mấy quyền

Lòng thầm nghĩ

Hừ, ngươi không chỉ thì ta vẫn có cách, không phải còn Hồ Mị Nhi sao, nàng chính là công chúa hồ tộc hàng thật giá thật a, chả lẽ còn không biết cách đi vào Linh Sơn?

Ninh Thái Thần khoát tay, trước mặt xuất hiện bảng điều khiển hệ thống, nhanh chóng điều vào phần sủng vật...

Bất quá, một hồi hắn lại đen mặt, trạng thái Hồ Mị Nhi vẫn đang suy yếu, nếu ném nàng ra ngoài thì chẳng bằng để nàng chờ chết

Quyết không chịu thua! Ninh Thái Thần tâm tình cứng rắn, một lần nữa mở ra phần bản đồ quan sát...

Một canh giờ sau...

Một thanh niên đang lấy kiểu quỵ đê tiên nhất nịnh nót một đám hỏa diễm

"Lão nhân gia à, người không nên khi dễ một tiểu bối như vậy được, cao nhân phải có khí thế của cao nhân, làm gì phải chấp nhất chuyện nhỏ nhặt, phải không? Mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay người đó a.."

Lam lão đứng một bên khoanh tay, mí mắt ti hí, miệng mỉm cười "Tốt! Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt"

"E hèm... Thật ra cái Linh Sơn này không phải là một ngọn núi nào cả, nó chính là bí cảnh do thượng cổ thần thú cửu vĩ thiên hồ lúc trước tình cờ đi qua tinh cầu này sáng tạo ra để lại cho hậu đại

Cách vào có nhiều lắm, trên người cửu công chúa ngươi vừa cứu kia có một tấm kim lệnh có thể tùy thời dịch chuyển vào Linh Sơn Thiên Cung nếu đi vào khu vực của Hồ Tộc"

Ninh Thái Thần chuyên chú lắng nghe gật đầu, lòng thầm nghĩ

Thì ra một chân thế giới, theo cách nghĩ của hắn hẳn giống với Thiên Đế Thần Truyền lúc trước

Bất quá đó chỉ là game ảo tưởng mà thôi, còn đây ngoài thế giới thực, cái cửu vĩ Thiên Hồ gì đó phất tay một cái tạo ra cả một phương thế giới riêng thì thật là không thể tưởng tượng được

Hồ Mị Nhi giờ còn mang thương tích trầm trọng, hắn sợ phóng thích nàng ra, chưa kịp đưa về Linh Sơn đã hồn thể thoát xác rồi, đến lúc đó lấy gì ăn nói với mẫu thân nàng bây giờ?

Hừm, cách này quả nhiên không hiệu quả

"Lam lão, còn cách nào không?"

"Không a, chỉ có mỗi nó thôi, ngươi cho là ai cũng có thể vào Linh Sơn Thiên Cung hả?!"

"Vậy mà kêu nhiều!" Ninh Thái Thần trợn mắt

Lam lão đầu mặt dày nhưng vẫn ửng đỏ "Thật ra vẫn còn một cách! Chính là lấy ta làm mồi nhử!"

"Lấy ngươi làm mồi nhử?" Ninh Thái Thần thần thái suy nghĩ, chợt hồi lâu hai mắt tỏa sáng

Lam lão đầu chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm, mấy vạn năm qua thuộc Linh Sơn Thiên Cung, đời đời phong ấn lực lượng thông qua thức hải của người trong Hồ Tộc

Dù sao lão gia hỏa này ít ra cũng là dị hỏa thuộc hệ tâm linh cường đại, bát công chúa tuổi lại nhỏ, cảnh giới còn thấp thì chưa sử dụng dị hỏa được

Chỉ cần kích phát khí tức của lão gia hỏa này trong khu vực cai quản của Linh Sơn thì chắc chắn phải dẫn tới vài vị cường giả ở đó vì tin rằng bát công chúa gặp nguy hiểm!

Ninh Thái Thần vỗ đét một cái vào đùi, miệng khen lớn "Hảo ý kiến, ngươi chính là cột đuốc sống a!"

"Không phải ta là cây đuốc, mà ngươi chính là cây đuốc!" Lam lão cười cười, khóe mắt gian xảo

Ninh Thái Thần rùng mình "Ngươi có ý gì?"

"Hiện thời trạng thái của ta sau khi dung hợp với ngươi rất là yếu a, chỉ là một tiểu Linh Hỏa đáng thương yếu ớt mà thôi, lấy cái gì mà phóng thích ra khí tức mạnh mẽ tới mức náo động được?'

"Việc này còn phải nhờ vào thân thể của ngươi rồi, Ninh tiểu hữu, hehehe..."

Ninh Thái Thần nghe nổi hết da gà, nuốt xuống ngụm đành cười khổ "Đừng giả thần giả quỷ nữa, có gì mau nói a, không ca đây bị ngươi đùa giỡn đến chết mất.."

Lam lão cười mỉm, phốc một cái nhảy lên ngồi chiễm chệ trên thiên linh cái Ninh Thái Thần, một chỉ trỏ xuống mi tâm, thần tình đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến hắn có cảm giác khác lạ thoát ra từ lão đầu

"Tâm thần trong sáng loại bỏ tạp niệm, tập trung tiềm thức vào một chỉ này của ta tiểu tử!"

Ninh Thái Thần nghe vậy liền đứng im bất động, mắt nhắm tâm khảm, bỏ qua hết thảy mọi thứ xung quanh, chỉ tồn tai duy nhất mình hắn với Lam lão

Chỗ điểm chỉ dần nóng lên, đại não hắn oanh một tiếng, tiềm thức lập tức bay vào một vùng tối đen mù mịt, xung quanh tràn lại từng tia khí tức tang thương mạc cổ như tồn tại từ thời thiên địa mới thành lập

Tâm niệm Ninh Thái Thần khẽ mở, trước mắt hắn là vùng không gian bao la của vũ trụ, cho dù chỉ là hình ảnh cũng khiến tâm thần hắn chấn động

Vũ trụ qua tài liệu hắn đã thấy nhiều nhưng khi chân thực gián tiếp phiêu phù tại đây mới biết mình thật nhỏ bé, đến hạt cát cũng không bằng...

Loạt cảnh nhanh chóng thay đổi, phía xa xuất hiện quầng mây mù màu sắc kỳ dị bao vây lấy một điểm tinh quang đang không ngừng sụp đổ vào trong lõi, trung tâm của nó tạo thành vòng xoáy lớn liên tục hấp thu nhiệt khí xung quanh, bức xạ theo đó mà bắn thành ra hai phía xuyên thấy qua khoảng không vô tận

Ninh Thái Thần càng khiếp sợ khi thấy tâm niệm mình ngày càng bị kéo lại gần trung tâm của nó, thần tình hắn vặn vẹo thống khổ nhưng không thể ngăn cản hay làm gì được

Sức nóng kinh khủng truyền tới, linh hồn hắn như bị xé nát thành từng mảnh bốc hơi tiêu biến vào hư vô

Tới khi nhận ra mình trở thành trung tâm của nơi này, Ninh Thái Thần hiểu ra hết thảy chỉ là ảo cảnh. Tại đây tồn tại màn sáng khuếch đại vô hạn, điểm tinh quang cũng chính là hắn đang hút năng lượng xung quanh vào nương theo vận luật tiết tấu kỳ dị

Từng tia nhiệt năng thẩm thấu vào thể nội của lõi tân tinh, mà Ninh Thái Thần là người cảm nhận rõ nhất, một thứ vận luật kỳ diệu xuyên suốt qua tâm trí hắn

Cái cảm giác này phải cường đại hơn rất nhiều so với lúc hắn cảm nhận khi giao phong với thần thông của Bá Khang

Ninh Thái Thần nghe Lam lão nói phàm nhân tu tiên để vĩnh sinh, kẻ vĩnh sinh sẽ tuy cầu đại đạo cực hạn. Vậy nói vận luật này ắt hẳn phải là một loại đạo?

Khí tức thiên cổ từ thời khai thiên lập địa từ nó phát ra như một cầu nối làm sáng tỏ ý nghĩ mơ hồ của Ninh Thái Thần...

Từ thời điểm vũ trụ kiến tạo, những thứ này đã có sẵn như một định luật cơ bản nhất đứng trên hết thảy các thứ gọi là Đạo, vận luật chung cực của vạn vật

Thời gian nhanh chóng trôi qua khiến con người trí tuệ nhất cũng quên mất bản thân mình là ai...

Ninh Thái Thần như một học giả ham tìm hiểu, cố gắng nhận biết hình thái của nó, nhưng tình huống chỉ giống tiểu hài tử đọc thiên thư, tuy dụng công nhưng chỉ phí sức

Loại pháp Tắc không phải là thứ mà phàm nhân có thể sờ vào được, kể cả thần tiên cũng vậy. Hắn cũng không tự cho mình có vận may cứt chó, miệng ngáp phải ruồi mà hiểu được vấn đề này trong một sớm một chiều

Bất quá tâm trí sắt đá của Ninh Thái Thần không cho phép hắn từ bỏ, đây là cơ duyên không thể tưởng tượng a, chưa hiểu được thì ta có thể chép lại từ từ nghiên cứu sau

Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ huyền diệu, tâm niệm hắn phiêu phù trong lõi tân tinh liền hóa thành hình thái trái tim quán nhập vào trung tâm của dòng năng lượng mang vận luật của Vũ Trụ

Ý tưởng này đến từ sự kiện tu thành hỏa nguyên tinh của hắn, không phải tự nhiên mà nguyên tinh lại kết thành hạt trong trái tim, chắc chắn phải có nguyên do nào đó!

Thời gian lại thấm thoát trôi qua, trái tim vẫn trôi lơ lửng để mặc cho năng lượng xung quanh tràn qua khiến nó co bóp theo trạng thái tự nhiên

Dần dà nhịp đập của trái tim ổn định lại, cũng là lúc ngôi sao chính thức thành hình, cứ thế một hằng tinh cô độc giữa vũ trụ lặng lẽ xuất hiện tỏa ánh hào quang chói rọi khắp tinh vực

Trái tim khổng lồ tại trung tâm biến trở nhỏ lại thành một tiểu hài đồng tám chín tuổi mặt mũi khôi ngô tuấn tú. Năng lượng vô tận tại hạch tâm bao vây lấy nó hình thành một cái kén lưu chuyển ngân quang phập phồng theo từng giai điệu của vũ trụ....

.................

Ngoại giới

Lam lão thở ra một ngụm khí, bóng hình hỏa anh nhi mờ đi rõ rệt, chính lão cũng không biết Ninh Thái Thần sẽ thấy cái gì nữa

Nhất chỉ vừa rồi chỉ là truyền thừa công pháp tu luyện của hỏa diễm cấp cho Ninh Thái Thần mà thôi

"Dù sao công pháp này xuất phát từ thời viễn cổ nên tiểu tử này thông minh siêu tuyệt đi nữa cũng phải mất một đoạn thời gian"

Nhìn thế nào cũng thấy tên này đang nhập đinh như thần tăng cảm nhận thiên địa. Lam lão nhất quyết mặc kệ, thân hình phiêu phù náo loạn khắp nơi trong cánh rừng gần đó

Khu vực rìa ngoài Linh Sơn nổi lên một mảng náo động, một hỏa anh nhỏ bé đang xua đuổi đám tiểu thú khắp cánh rừng, mặt mũi cười tít như trẻ con lên ba....

...

"Này tiểu tử! Xong chưa a, không phải ngươi ngu ngốc đến nỗi cả công pháp đơn giản như vậy cũng không hiểu được chứ?"

Lam lão chơi chán quay về bên cạnh Ninh Thái Thần, định châm chọc nhưng thấy hắn vẫn đang nhập định liền kỳ quái "Lâu như vậy?"

Trong lòng run lên một trận, kiểm tra qua thấy Ninh Thái Thần hơi thở phiêu đãng như có như không, lục giác phong bế liền kinh hãi hét lớn

"TỈnh dậy mau! Tiểu tử này thế nào lại kinh khủng như vậy, phàm nhân không thể ngộ đạo a, mau tỉnh dậy!"

Ngộ đạo đối với tu chân giả là điều khó cầu, nhưng với phàm nhân cốt cách bình thường chính là thiên đại tai họa

Lam lão theo trí nhớ truyền thừa thấy mấy vị đại năng thượng cổ một lần đả tọa ngộ đạo là mất mấy ngàn vạn năm a

Ngộ Đạo không thể đánh đồng với lĩnh ngộ thần thông pháp tắc được, thời gian lâu dài có thể tìm cách nhưng quan trọng chính là Bổn Nguyên Khí Đại Kiếp giáng xuống!

Lam lão gấp đến độ rối tinh rối mù bay vòng vòng quanh đầu Ninh Thái Thần. Lão cảm thấy giữa mình và Ninh tiểu tử này đã sinh ra một liên kết nào đó rất mật thiết, nếu tên này chết đi thì mình cũng thần hình câu diệt

"Cần tìm cách cắt đứt trạng thái của tiểu tử này" Lam lão tâm trí xoay chuyển, nhanh chóng dứt khoát cắn răng huy động một chút pháp lực cuối cùng phóng tới thân thể hắn

Cả người Ninh Thái Thần liền khẽ lay động rồi nhấc bổng lên không trung bay một mạch tới khe suối rớt tõm xuống

"Ùm!...rào..."

Ninh Thái Thần bị cưỡng chế thoát mộng cảnh đột ngột, con mắt đờ đẫn mở ra, sau đó liền hét thảm một tiếng. Có điều nước xung quanh cứ theo đó thuận lý thành chương ồng ộc chảy vào bao tử....

"Á.....á.....ọc.....ụa..."

Mấy giây sau, một thân xác ướt như chuột lột bò lên khỏi mặt nước, ánh mắt Ninh Thái Thần bắn ra hàn mang điên cuồng, hắn bây giờ rất có cảm giác muốn giết người!

Bạn đang đọc Chu Du Dị Giới sáng tác bởi MinhKinZ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhKinZ
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.