Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo chơi công viên

Tiểu thuyết gốc · 1771 chữ

Công viên Gia Định nằm ở mặt tiền đường quận Phú Nhuận, cách nhà Quang không xa lắm, chỉ mất mười phút đi xe máy. Thế nhưng đối với Lucky và Quang đi bộ thì phải mất tận nửa tiếng. Điều này cũng còn tốt hơn gấp mấy lần so với lần đầu đôi bạn thân lần đầu dạo chơi đến công viên mà không có sự cho phép của ba mẹ. Xin bật mí cho các bạn một điều, Quang là cậu bé mù đường, giống như là trời sinh cho cậu bé khả năng nhớ đường đi mà không cho phép cậu nhớ tên đường.

Lần đầu do không thông thạo đường đi, Quang dẫn Lucky đi khắp nơi, hầu như là đi khắp quận Phú Nhuận, chỉ chừa lại đúng một nơi là công viên vẫn chưa đến.

Mỗi lần đi qua khúc cua nào đó, Quang đều tự tin mà thốt lên một câu với chú chó nhỏ rằng:

-Mình sắp đến nơi rồi nè! Mình nhớ ba nói công viên nằm ở chỗ này.

Khoảng thời gian “sắp” rất mơ hồ, lúc thì ngắn khi thì dài, không cụ thể. Nhưng mà nếu như “sắp” định nghĩa là khoảng một tiếng rưỡi thì quả thật Quang là cậu bé rất giữ chữ tín. Và mơ hồ tại thời điểm đó, không biết cho đến giờ có vậy không nhưng chắc chắn lúc đó Lucky trong đầu đã định nghĩa từ “sắp” nói về khoảng thời gian rất dài, đủ để coi hết bộ phim “101 Chú Chó Đốm” mà cậu xem sau này.

Lần đó Quang và Lucky đi dạo trong công viên khiến cho cô Cẩm bác Hải vô cùng hốt hoảng, chút nữa là bậc phụ huynh đã náo động đến lực lượng công an thành phố.

Thế mới biết năng lực lạc đường của Quang thật đáng sợ. Nhưng cũng không đáng sợ bằng việc đôi bạn thân mù đường, một người dám chỉ và một kẻ dám đi.

Và từ đó, ba mẹ không bao giờ cho phép Quang đi dạo với Lucky mà không ai khác đi cùng. Thật không hổ là năng lực trời ban. Không phải ai cũng được như cậu bé Quang đâu nhé!

Dù chỉ mới gần sáu giờ sáng mà xe cộ đông đúc, những tiếng còi inh ỏi thi nhau rú lên.

May mắn trong thành phố còn có công viên để giảm bớt ô nhiễm, không chỉ do xe cộ mà còn nhiều nguyên nhân khác như xả rác bừa bãi, phần nhiều là do ý thức kém của người dân.

Phải nói là bên trong bên ngoài công viên như hai thế giới tách biệt: Bên trong thì khung cảnh bình yên, không khí trong lành thoáng đoãng đem đến sự bình dị hài hoà; bên ngoài âm thanh ồn ào huyên náo, không khí bụi bặm ô nhiễm cứ bốc lên từng đợt bao phủ cả một vùng, đó là chưa kể trên bầu trời còn xuất hiện nhiều mây đen tạo thành từ khói bụi.

Nếu nói bên trong công viên chính là chốn bồng lai tiên cảnh, là lá phổi xanh của thành phố thì bên ngoài công viên chính là lá phổi đen công cộng, mạng lưới xưởng sản xuất khói bụi được cấp chứng nhận quốc gia.

Có lẽ nếu như mỗi người chúng ta đều ý thức được việc bảo vệ môi trường, thành phố sẽ biến thành thiên đường du lịch hoành tráng nhất thế giới. Nhưng tất cả chỉ là mơ mộng.

Quang và Lucky mỗi lần ra khỏi nhà đều chưng ra bộ mặt chán chường khi phải thấy khung cảnh mỹ lệ của thành phố ám đầy khói bụi. Chỉ có vậy còn đỡ, dọc đường đi cậu bé và chú cún nhỏ còn thấy hai ba đống rác nằm ngổn ngang trên vỉa hè, cứ như đó là sản phẩm nghệ thuật đại chúng, một đặc trưng của thành phố này vậy.

-Mình sẽ đi xe đạp, không bao giờ chạy xe máy đâu.

Quang thở dốc nói. Dù rằng cậu nhóc đã mười tuổi và chưa biết đi xe đạp.

Bên cạnh Lucky cũng đồng tình Quang:

-Cậu chủ nói đúng, tôi cũng không bao giờ chạy xe máy đâu. Gấu.

Như bao chuyến dạo chơi công viên lúc trước, Quang và Lucky mới đầu còn vui vẻ chạy nhảy, vài phút sau đã bắt đầu khuôn mặt nhăn nhó thấm mệt, vừa đi vừa lấy tay che mũi vì bầu không khí đầy bụi. Lucky còn đỡ, bản thân cậu chỉ hơi thở nặng, còn Quang thì rã rời tay chân, lâu lâu dừng lại cả người cúi thấp mà thở phì phò:

-Còn… chút xíu… nữa… là đến… công viên!

Hai mươi phút sau.

-Ha ha, cuối cùng hai đứa mình cũng đến công viên rồi.

Quang nhắm mắt lại, hít hà một hơi thật sâu hồi phục thể lực, tận hưởng không khí trong lành hiếm có ở thành phố tấp nập. Cậu thả lỏng cơ thể nhanh chóng ngả người xuống đám cỏ xanh mượt, đầu ngẩng nhìn trời. Cả người Quang hiện giờ mồ hôi mồ kê nhễ nhại sau nửa tiếng đi bộ. Nhưng sau một lúc, Quang lại cảm giác toàn thân thư thái hẳn lên tương tự bao lần đi dạo công viên trước.

Thể thao chính là vậy đấy, những lúc vận động ban đầu sẽ làm cho con người ta cảm thấy mệt mỏi khó chịu, nhưng dần dà, thể thao sẽ làm cho bạn phấn chấn về tinh thần, cơ thể khoẻ khoắn, không lo mệt mỏi, và quan trọng nhất là bạn siêng năng hơn trong công việc, cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp hơn...

Lucky ở bên cạnh thì trông chẳng có gì mệt mỏi, cũng bắt chước Quang nhắm mắt hít hà một hơi thật sâu làm cho trong người dâng lên cảm giác sảng khoái khó tả. Hai mắt chú cún như toả sáng lia đầu nhìn quanh công viên.

Trong công viên có nhiều thứ hấp dẫn Lucky: hương thơm của những bông hoa hồng, hoa mào gà,... ngọt ngào trong gió; không khí trong lành; bầu trời trong xanh;... và cả những chú chó khác nữa. Lucky hài lòng nhìn cảnh vật xung quanh, ngả mình vào nền cỏ mềm mại êm dịu mà đắm chìm trong nó.

-Hừm... hừm...!

Cậu thoải mái kêu lên, lăn qua lăn lại như muốn hoà cả thân mình vào bụi cỏ mượt, chốc chốc lại “gấu gấu” đầy sảng khoái.

Quang ở bên cạnh nhìn Lucky đang lăn lộn trong đám cỏ mà hô lớn:

-Lucky không nên nằm lâu trong đám cỏ đâu, không khéo chú bảo vệ ra nhắc nhở đó.

Lucky nghe Quang nói, trên mặt thoáng tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng nhanh chóng rời khỏi đám cỏ. “Lần trước hai đứa mình nằm trên đám cỏ năm phút chú bảo vệ mới đến nhắc nhở, hiện tại mới hai phút trôi qua chú bảo vệ chưa đến mà cậu chủ đã nhắc nhở”, Lucky thầm càu nhàu, nhưng sau đó cậu lại phấn chấn hẳn lên khi Quang lôi ra từ trong người chiếc dĩa bay màu vàng nhạt làm từ nhựa dẻo, hình như nó chính là nắp lon sữa bột được Quang lấy ra từ lon sữa ở nhà.

Gấu gấu gấu!

Nhìn thấy Quang lấy ra chiếc dĩa bay thì Lucky hào hứng sủa vang trời. Ném Dĩa Bay. Đây chính là trò chơi ưa thích của Lucky.

-Lucky chuẩn bị xong chưa?

Quang cầm chiếc dĩa bay trước người, bước vào tư thế ném dĩa.

-Gấu. Cậu chủ ném đi, tôi chuẩn bị rồi.

Lucky hào hứng, cả người cậu như là bập bênh không ngừng lắc lư, cái đuôi liên tục ngọ nguậy như muốn xác định hướng mà Quang định ném dĩa bay.

-Lucky, bắt lấy này.

Tiếng cậu chủ vang lên, tay phóng chiếc dĩa bay thật mạnh lên không trung.

Vút!

Chiếc dĩa bay nhanh chóng vút lên bầu trời cảm giác như muốn xé toạt không gian hai bên.

Nghe được âm thanh xé gió từ chiếc dĩa bay, Lucky bật dậy, tai và mắt dáo dác định vị xung quanh. Nửa giây sau, chú cún lao đi với tốc độ như tên bắn, luồn lách qua vài cây hoa cúc, cây hoa giấy,... tiến sát chiếc dĩa bay, nhảy lên ngoạm nó rồi ung dung lắc mông đi về phía Quang.

-Giỏi lắm Lucky!

Quang lấy tay xoa đầu khen cậu, lại cầm chiếc dĩa bay tiếp tục ném lên không trung. Động tác đơn giản đó lập đi lập lại vài chục lần. Chiếc dĩa bay như là phi cơ tàu lượn của người ngoài hành tinh đang chờ được đại sứ Lucky hân hoan tiếp đón nồng nhiệt.

Chơi chán, không muốn tiếp tục tiếp đón người ngoài hành tinh, Lucky làm quen với vài chú chó khác. Quang lúc đầu nhìn Lucky và các chú chó cứ ngửi ngửi mông nhau liền ngoác trợn mắt, sau mới biết đây chính là thói quen chào hỏi tựa như cái bắt tay giữa người với người vậy. Tuy lúc đầu nhìn không quen nhưng lâu dần, việc Lucky và các chú chó khác ngửi mông nhau làm Quang cảm thấy có sự ngộ nghĩnh đáng yêu toát ra từ các chú cún này.

Lucky hết kết bạn lại chuyển sang đuổi bắt chim, bắt bướm. Mỗi lần chú cún sắp bắt được thì chú chim, chú bướm lại bay lên trời khiến cậu bé Quang ngồi gần đấy không khỏi miệng tủm tỉm khúc khích cười.

-Ha ha! Đúng là chó ngốc. Lại đây nào, chúng ta cùng chạy đua xem ai về nhà trước.

Quang mỉm cười nói với cậu.

Sau khi cả hai tuyển thủ đã vào vị trí, Quang bắt đầu:

-Sẵn sàng chưa, đếm đến 3 thì chạy nha.

-1

-2

Vù!

Lucky chưa nghe tiếng đếm cuối cùng đã thấy cậu chủ vọt lên đằng trước, cậu ngẩn ngơ một hồi. Đến khi Lucky nhận ra thì cậu chủ Quang đã cách cậu một đoạn khá xa.

-Chó ngốc! Cậu thử đuổi kịp tui xem nào.

Giọng Quang vọng lại.

-Gâu gâu gâu. Cậu chủ chơi ăn gian!

Ầm!

Vừa mới chạy mấy bước, trời đổ mưa, cả hai ướt nhẹp, cuống cuồng chạy về nhà.

“Oái! Lông mình ướt nhẹp mất rồi”, Lucky thầm than mà hoảng hốt chạy theo chân Quang về nhà.

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.