Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba năm trưởng thành

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã ba năm, Lucky ngày nào bị cậu Ân dọa cho ngất xỉu đã trở thành một chú chó cao lớn, dễ hoà đồng, hoạt bát hơn xưa.

Với bất cứ ai mà nói, ba năm là khoảng thời gian mơ hồ, với nhiều người, ba năm là khoảng thời gian dài đằng đẵng, với nhiều người khác, ba năm mà cứ ngỡ như ngày hôm qua.

Nhưng cho dù là ngắn hay chậm, khoảng thời gian ba năm sẽ làm thay đổi nhận thức bất cứ ai cho dù là người hay cún, sẽ đều khác biệt một phần so với trước đây.

Ba năm, khiến cho một cô bé hay cậu bé sinh ra đã biết đi, biết nói, biết cười, biết gọi tên cha mẹ, biết vui buồn giận hờn vu vơ.

Ba năm khiến cho đôi bạn từ mới quen lạ lẫm đã trở nên cực kỳ thân thiết, đến nỗi từng phút từng giây không có đứa bạn thân ấy bên cạnh sẽ có cảm giác bứt rứt khó chịu, hay thậm chí chỉ cần có người thứ ba dù nam hay nữ, đứa còn lại chắc chắn sẽ cảm thấy ghen tị.

Ba năm khiến có thể khiến cho đám bạn cấp ba cứ ngỡ như vừa mới bước vào trường ngày hôm qua, chớp mắt cái nhóm bạn thân mới ngày nào quen nhau đã phải bịn rịn chia tay, để rồi mỗi người tự chọn cho mình con đường bước vào đời, gạt đi những cảm xúc bồng bột nhưng đầy ắp tiếng cười thời tuổi trẻ.

Tóm lại, ba năm cho dù là bất cứ ai cũng sẽ khiến cho cá nhân mỗi con người chúng ta thay đổi dù là ít hay nhiều.

Ngay cả cậu bé Quang cũng vậy, ba năm qua chính là chặng đường đầu ở bước ngoặt cuộc đời của cậu. Quang từ một cậu học sinh mẫu giáo hồn nhiên ngây ngô đã trở thành cậu học sinh trung học mang trên mặt vài nét trầm ổn, dần trở nên chững chạc hơn.

Đối với Lucky, ba năm là khoảng thời gian ngắn ngủn để cậu tận hưởng từng phút giây êm đềm mà trước đây khi còn sống trong căn phòng cậu chưa từng có. Ngoại trừ ký ức tốt đẹp về mẹ thì tất cả những gì cậu nhận được từ bọn người vô nhân tính chỉ là miếng thịt ôi thiu, nước cống và cái lồng giam rỉ sét. Kể từ lần theo chân gia đình cậu bé Quang về thành phố Hồ Chí Minh, chưa có dịp nào Lucky được quay trở về quê xưa khiến cho chú cún rất hoài niệm, dù rằng những ký ức đó luôn hóa thân thành ác mộng trong tâm trí Lucky.

Lucky rời thành phố Vũng Tàu quê hương chuyển đến sống cùng với gia đình cậu bé Quang tại thành phố Hồ Chí Minh.

Năm giờ sáng.

Lucky đang say sưa mơ màng trong buồng ngủ mà Quang chuẩn bị cho cậu. Chỉ là giỏ đồ cùng vài bộ quần áo cũ lót dưới đáy mà lòng Lucky cảm thấy ấm áp lạ thường.

Cậu đang ngủ.

Ò ó o o!

Tiếng gà gáy vang lên trong âm thanh tấp nập nhộn nhịp của thành phố.

Lucky hoảng hồn giật phắt dậy rơi khỏi buồng ngủ.

Cốc!

Một âm thanh va chạm vang lên.

-Ui da!

Lucky dùng hai tay ôm đầu, miệng khẽ rên rỉ, vừa rồi cậu bất chợt ngồi dậy cụng đầu vào thanh gỗ của ngôi nhà cậu đang nằm ngủ. Cũng may mà Lucky vô cùng cứng đầu nên không có chuyện gì xảy ra.

-Chú Hai Giờ Sáng này, lúc hai giờ đã gáy, mình vừa chợp mắt tí lại tiếp tục gáy là sao. Gầu.

Lucky phàn nàn.

Chú cún tiếp tục chợp mắt, cố gắng lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ nhưng không tài nào có thể, vùa nhắm mắt chốc lát lại trưng ra đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Chú cún sau một hồi lăn lộn trên đống quần áo cũ liền miễn cưỡng thức dậy.

Oáp!

Lucky ngáp một tiếng rõ to, vẫy đuôi duỗi thẳng người.

Xoạt!

Đúng lúc này, âm thanh tiếng bước chân vang lên từ trên cầu thang. Tiếng động này rất nhỏ khó mà phát hiện, nhưng lại lọt vào tai Lucky.

-Gấu. Tiếng bước chân này chỉ là của cậu chủ thôi.

Chú cún nhận ra tiếng bước chân là của Quang, lại bảo trì tư thế ngồi yên hướng về chiếc cầu thang ngước nhìn tầng trên ngôi nhà chờ đợi.

Xoạt xoạt...

Âm thanh mỗi lúc một to. Chú cún nhìn cầu thang bắt gặp cặp chân từ từ thò ra, rồi xuất hiện phần thân, rồi cuối cùng là khuôn mặt quen thuộc khiến Lucky vui vẻ không khỏi nhảy cẫng lên chồm cả thân mình về phía bậc thang.

Cậu nhìn thấy cậu chủ Quang, giờ đây đã là một thiếu niên trai tráng, mạnh khỏe.

Lucky tai vểnh lên, đuôi vẫy qua vẫy lại, tiếng leng keng phát ra từ vòng cổ cậu.

-Gấu. Chào buổi sáng cậu chủ!

Lucky vui vẻ nhìn Quang sủa.

Quang điệu bộ rón rén bước xuống cầu thang nghe tiếng sủa của Lucky chợt hoảng hồn:

-Suỵt! Im lặng nào! Cậu làm ba mẹ tui thức giấc đấy, sẽ không được đi dạo đâu.

Quang vừa nói vừa giương mắt nhìn lên tầng trên, thấy mọi việc vẫn yên ổn thì thở phào, lại nhìn về phía chú cún bộ lông trắng muốt đang cố gắng ngừng sủa, kìm nén nỗi niềm vui sướng của mình, chỉ là chốc chốc chú cún lông trắng lại thè lưỡi liếm tay Quang.

-Cậu đừng có liếm nữa!

Quang nhăn mặt.

Lúc sau, cả hai rón rén bước ra cổng.

Cạch!

Tiếng khóa cổng vang lên. Cả hai chính thức lẻn ra ngoài thành công.

-Phù! May quá!

Giọng cậu chủ thở phào.

-Cũng may lần này bác đưa thư không đến, chú đỗ rác đã đi ngang qua từ lâu. Nếu không chẳng biết lần này cậu làm ra trò gì nữa.

Quang lườm cậu. Nhìn thấy Lucky giả bộ cuối xuống đất như đang tìm kiếm cái gì đó trong khi tai vẫn vểnh lên hướng về phía cậu chủ. Quang tiếp tục:

-Cậu biết mà đúng không? Nếu ba mẹ mà bắt quả tang thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy, đến lúc đó tui không thể dẫn cậu đi chơi đâu.

Lucky cuối đầu, cụp tai, đuôi rủ xuống, bày ra bộ dạng đáng thương, thầm nghĩ:

-Cũng tại họ khả nghi quá, nhìn họ lấm la lấm lét như ăn trộm.

Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Lucky, Cậu chủ Quang phì cười, trêu chọc:

-Cậu không phải là diễn viên nhỉ, đáng tiếc, nếu cậu mà là diễn viên chắc ta kiếm được bộn tiền.

-Ha ha, cậu chủ quả là biết nhìn người, à không, nhìn cún mới đúng.

Lucky thầm nghĩ.

-Nè, đừng tưởng tui không biết cậu đang nghĩ gì, từ giờ hãy cố gắng phân biệt rõ kẻ trộm và người qua đường, nếu không chính tay tui sẽ tống cậu vào trại huấn luyện dành cho cún hư.

Quang nhắc đến trại huấn luyện chó làm Lucky sợ xanh mặt.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước đây, vì nổi hứng cắn hàng xóm, báo hại gia đình cậu chủ phải chạy Đông chạy Tây xin lỗi, bồi tiền thuốc men. Nếu Lucky nhớ không lầm thì cậu mỗi tuần cắn ba bốn người, tính sơ bộ cũng hơn mười, mười một người.

Khi ấy, ba mẹ cậu chủ tức giận đưa cậu vào trại huấn luyến chó.

Lúc vào, câu hư như một chú chó, lúc ra, cậu vẫn hư như một chú chó, thậm chí có phần phá phách hơn. Thậm chí, các chú chó trong trại còn đặt ra biệt danh cho Lucky:”Quậy Phá Vương”.

Trong trại không có thứ cậu có thể vui chơi, mỗi ngày phải tuân theo quy định nhàm chán: nghe tiếng huýt sáo phải chạy về, giơ tay lên phải nắm tay, còn nhiều bài tập như đứng lên, ngồi xuống, lăn trái, lăn phải,... Nhiều đến mức Lucky nhớ không xuể. Cậu chỉ mong không bao giờ đến trại thêm lần nào nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ngao ngán của Lucky, cậu chủ Quang lên tiếng trấn an:

-Thật ra kể từ ngày cậu là một thành viên trong gia đình, không có lấy một tên trộm nào, ừm, trước đó cũng không có, nhưng mà, chính sự hiện diện của cậu giúp gia đình tui an tâm hơn, không sao cả. Tui nghĩ ba mẹ tui đưa cậu vào trại để răn đe cậu thôi, không có lần thứ hai đâu. Chúng ta xuất phát nào!

Lucky cũng bớt lo lắng hơn, cậu hớn hở xung phong dẫn đường đến công viên.

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.